Con Quỷ Treo Cổ này được Lưu Anh Nam ôm xuống liền khóc một mạch không nghỉ, mặc cho nhà tư vấn tâm lý cho quỷ với kinh nghiệm phong phú lâu năm như Lưu Anh Nam khuyên giải bằng mọi cách, bày sự thật với nó, nói lý, nói quá khứ, nhìn tương lai, thậm chí quyết định tự mình dẫn nó qua cầu Nại Hà, cho rau thơm vào trong Mạnh Bà Thang nhưng vẫn không ngăn được cơn gào khóc của nó.

Cuối cùng vẫn là Mục Tuyết đứng ra, quát tháo với con Quỷ Treo Cổ đang khóc rống:

- Đừng khóc, khóc nữa mời phụ huynh, viết kiểm điểm! Nguồn truyện: Truyện FULL

Giọng nói này đại diện cho quyền uy tuyệt đối của giáo viên với học sinh, ẩn chứa khí phách được nuôi dưỡng từ nhiều năm dạy học sinh. Mà con Quỷ Treo Cổ này là một học sinh, vòng đời học sinh rất ngắn, ngoài người thân bạn học thì chỉ có giáo viên. Mà trong lòng chúng cũng có một ý nghĩ ăn sâu tận gốc rễ, đó chính là có thể quản thúc nó, ngoài cha mẹ thì chính là giáo viên.

Cho nên giáo viên ở trong lòng học sinh chính là đại diện cho quyền uy. Theo tiếng quát của Mục Tuyết, con Quỷ Treo Cổ kia quả nhiên ngừng khóc, nhưng vẫn nước mắt lưng tròng nhìn Mục Tuyết. Khuôn mặt tím tái của nó vẫn có thứ cảm giác khiến người ta sởn gai ốc, song nhìn lại vẻ mặt đáng thương, bộ dạng nơm nớp lo sợ của nó, Mục Tuyết liền không sợ nữa. Cảnh như vậy cô từng gặp quá nhiều, đây chính là ưu thế trời sinh khi một giáo viên đối xử với một học sinh.

- Cậu là lớp nào, tên gì? –Mục Tuyết rất nhanh vào vai, Lưu Anh Nam ở bên nhìn mà trợn mắt há mồm. Không thể phủ nhận, làm giáo viên quả thật có thể thỏa mãn dục vọng thống trị trời sinh trong lòng mọi người, hoàn toàn có thể dùng phương thức bồi dưỡng giáo viên để bồi dưỡng đám tiểu quỷ làm việc trong địa ngục, để có thể giữ vững trật tự trong địa ngục tốt hơn, cũng có thể tăng thêm cảm giác thỏa mãn tự tôn của đám tiểu quỷ, tăng thêm độ trung thành với Địa Phủ.

Thử nghĩ mà xem, yêu ma quỷ quái làm việc trong Địa Phủ, trong tay mỗi đứa cầm xích sắt đao nhọn, nhìn thấy hồn ma liền hô:

- Đứng lại, ngươi ở địa ngục nào, số hiệu bao nhiêu, hồi còn sống làm những việc ác gì? Dám không phục quản giáo, buổi tối đến địa ngục do ta quản lý, ta bổ túc thêm cho ngươi…

Lưu Anh Nam tràn ngập ảo tưởng với việc thay đổi quy chế trong Địa Phủ. Mà vào lúc này, thằng nhóc Quỷ Treo Cổ kia rốt cuộc mở miệng, khúm núm nói:

- Thưa cô, em là Lâm Vĩnh Thái lớp 12-6.

- 12-6? Đó chẳng phải là lớp tôi chủ nhiệm sao? Vì sao tôi chưa bao giờ thấy cậu? –Mục Tuyết nhíu mày, nhập vai quá sâu, quên cả người trước mắt rốt cuộc là gì rồi.

- Lớp 12-6 hai năm trước. –Quỷ Treo Cổ nói.

Mục Tuyết lúc này mới giật mình hiểu ra, không kìm được lui ra sau một bước, khí thế của giáo viên nhất thời giảm mạnh, thanh âm hơi run run nói:

- Nếu đã không phải học sinh lớp tôi, tôi không có quyền bảo cậu mời phụ huynh, viết kiểm điểm nữa. Song nếu cậu bằng lòng, trước tiên hãy nói xem, sao cậu lại ở đây?

Vừa nói lời này, Quỷ Treo Cổ lại bật khóc hu hu, nom dáng vẻ hẳn là có oán niệm đầy bụng. Có điều nó là tự kết liễu mình, cho dù có oán niệm, nếu không có nguyên nhân cực kỳ đặc thù, cũng sẽ không hóa thành lệ quỷ, chẳng qua Âm hồn không tiêu tan mà thôi.

Tuy nó đang khóc nhưng không dữ dội như lúc mới rồi, nó sụt sịt nói:

- Cô Chu nói em ngốc, bạn trong lớp đều cười em. Thầy Đổng đá em một cú, "trứng" của em rất đau. Thầy Vương bảo em nộp tiền học thêm, một lần nộp ba trăm. Thầy Vương thông báo rằng cả lớp phải nộp tiền khăn trải bàn 10 nguyên, tiền phù hiệu 10 nguyên, tiền ống thí nghiệm 10 nguyên, tiền tai nghe phòng thính lực 50 nguyên… Em còn có một tuần nữa là thi đại học, em không còn cần phù hiệu và khăn trải bàn nữa, phòng thính lực và phòng thí nghiệm em cũng có thể không đi, nhưng thầy nói không nộp tiền thì không phát bằng tốt nghiệp tạm thời. Nhưng cha em làm thuê ở công trường gặp tai nạn lao động, nằm liệt trên giường, lại không có tiền bồi thường của lãnh đạo, mẹ em vì chăm sóc cha cũng không có việc làm, cả nhà dựa vào 300 nguyên tiền trợ cấp sinh hoạt hàng tháng, nhà em không có tiền thật mà!!!

Cậu nhóc một hơi nói ra đủ loại phí dụng, hơn nữa đều là thu trước khi học sinh sắp tốt nghiệp, thậm chí dùng bằng tốt nghiệp tạm thời để uy hiếp. Lưu Anh Nam nghe xong liền nổi giận đùng đùng, đây con mẹ nó là khát tiền đến điên rồi, vì tiền không từ thủ đoạn, giống y hệt tâm tính của một vài tham quan nào đó, lúc sắp tuyển cử nhiệm kỳ mới, không thể thăng quan thì nhân lúc trong tay còn có quyền lực hòng vơ vét tiền bạc. Dẫu sao họ và học sinh tốt nghiệp đều giống nhau, sắp đi rồi, phụ huynh học sinh sẽ không vì trăm nguyên tiền mà làm lỡ con mình thi đại học, bộ ngành chức năng sẽ không vì một vị cán bộ sắp lui về tuyến dưới mà truy tận căn nguyên.

Lâm Vĩnh Thái khóc lóc nói, Lưu Anh Nam hoàn toàn có thể thấu hiểu sự ủy khuất và bất đắc dĩ trong lòng cậu ta. Ngoài việc tìm cách thu phí lung tung, cậu ta còn bị giáo viên sỉ nhục và đánh đập, chịu sự cười nhạo và làm nhục của bạn cùng lớp, còn có giáo viên ép cậu ta học thêm, cưỡng chế thu tiền học thêm. Đây con mẹ nó khác gì với cướp bóc, những giáo viên đánh mắng cậu bé cùng lưu manh có gì khác biệt!

Nhất là cậu bé đáng thương với điều kiện gia đình như thế, các vị không nói trợ giúp nó, tài trợ nó thì thôi, ngược lại đòi tiền nó, nực cười thay chính phủ vẫn ngày ngày thông qua giới truyền thông hô lên rằng: các bé của chúng ta đều có sách đọc, vườn trường của chúng ta tràn đầy tiếng cười. Hừm, nhìn nơi này xem, trong sân trường im ắng hệt như bãi tha ma, không có tiếng cười nói ngược lại có hồn ma chết oan!

Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói:

- Cậu nhóc đừng sợ, nói cho chú biết, những giáo viên đó bây giờ đang ở đâu? Chú tìm lũ khốn nạn chúng ta tính sổ nhé?

Lưu Anh Nam lòng đầy căm tức, nhưng Mục Tuyết bên người bỗng biến sắc, trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi như mưa. Môi cô run run, lẩm bẩm nói:

- Hai năm trước, thầy Đổng dạy thể dục do một lần làm mẫu động tác nhảy ngựa, kết quả không cẩn thận xảy ra chuyện, ngã lên dụng cụ, dẫn đến "trứng" đau đữ dội mà chết. Cô Chu dạy tiếng Anh do bị bạn trai bỏ mà tinh thần bị kích thích, đột nhiên phát bệnh mất khống chế ở nhà, toàn thân trần truồng ngã chết từ tầng 15 xuống. Thầy Vương dạy ngữ văn sau khi về hưu vào năm ngoái, gặp người không quen bị kẻ lừa đảo lừa đi tất cả tài sản sau đó không chịu nổi đả kích, lên cơn cao huyết áp dẫn tới xuất huyết não tử vong. Thầy Tôn chủ nhiệm lớp 12-6 năm đó, sau khi thu tiền khăn trải bàn, tiền phù hiệu, tiền ống thí nghiệm…vv… của học sinh lớp tốt nghiệp, định nộp lên phòng tài vụ, nhưng phòng tài vụ lúc ấy không có ai, thầy Tôn đành cầm tiền về nhà, lại không ngờ rằng nửa đường gặp cướp của giết người, người trúng 36 dao sau đó tử vong…

Mục Tuyết run giọng kể xong thì đã mặt cắt không còn hột máu, mồ hôi lạnh như mưa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con Quỷ Treo Cổ trước mắt, rất muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng hai chân như đổ chì không thể động đậy nổi.

Cô tưởng rằng, những giáo viên nhìn như tử vong đột ngột một cách hợp tình hợp lý này là do con Quỷ Treo Cổ hại chết, lại thấy trên mặt con Quỷ Treo Cổ bỗng xuất hiện vẻ dữ tợn, cười lạnh nói:

- Đúng, chết rồi, họ đều chết rồi, lúc họ chết em ở ngay bên cạnh họ, trong phút chốc đó họ cũng nhìn thấy em. Lúc ấy trên mặt mỗi người họ đều tràn đầy sợ hãi và không cam, nhưng họ vẫn chết hết cả rồi…

- Cậu… -Vừa nghe nó nói như thế, Mục Tuyết càng cho rằng là nó hại chết những giáo viên kia. Thực ra Lưu Anh Nam biết rõ, loại người tự sát này, cho dù có oán niệm cũng không đủ chèo chống để chúng chuyển hóa thành ác quỷ. Nếu không, cứ ai có kẻ thù đều chạy đi tự sát, sau khi chết đều có thể biến thành ác quỷ không gì không làm được, sánh ngang Superman, vậy dân số thế giới hẳn sẽ giảm mạnh.

Cho nên, những giáo viên vô lương tâm này không phải do nó hại chết, mà là công lý sáng tỏ, nhân quả có báo!