Dương khí của Lưu Anh Nam khơi dậy lòng nhiệt tình của Hồng Hà, dưới tình huống cô chủ động phản ứng, tích cực ứng chiến, Lưu Anh Nam đương nhiên không cam lòng yếu thế, gọi thần binh dậy, triển khai cuộc đại chiến dữ dội. Dưới hào quang màu máu, hai người sử ra chiêu thức toàn thân, đây là cuộc chiến nguyên thủy nhất, không cần bất kỳ ai chỉ đạo, không cần bất kỳ kinh nghiệm nào, hoàn toàn là thu phát từ tâm, tự nhiên sinh ra.

Lưu Anh Nam chưa bao giờ ngờ tới Dương khí của mình còn có công hiệu kích dục. Dưới sự thúc đẩy của nó, Hồng Hà bộc phát ra chiến lực kinh thiên, càng chiến càng dũng cảm, lúc thì cao cao tại thượng như muốn nuốt chửng thần binh, lúc thì thoắt lên thoắt xuống dường như muốn bẻ gãy thần binh, lúc thì lắc qua lắc lại, như muốn mài nhỏ thần binh đi chút. Cho dù là Lưu Anh Nam thiên phú dị bẩm, đối mặt với Hồng Hà tự học thành tài, càng chiến càng dũng mãnh cũng phải cố gắng hết sức. May mà thần binh tự động sống lại, gặp mạnh càng mạnh, bộc lộ ra toàn bộ thiên phú và thực lực, nhưng vẻn vẻn chỉ miễn cưỡng đấu ngang tay với Hồng Hà.

Điều này khiến Lưu Anh Nam cảm thấy rất áp lực, dẫu sao Hồng Hà vẫn là lần đầu tiên đại chiến, sau này theo kinh nghiệm tăng lên, khi cô nắm giữ càng nhiều kỹ xảo tấn công và phòng thủ, há chẳng phải sẽ càng đáng sợ hơn?

Song cũng chẳng sao, tăng thực lực bắt buộc phải quyết định bởi thực chiến, mà Lưu Anh Nam thân là người luyện cùng, lúc Hồng Hà tiến bộ thì hắn cũng tiến bộ. Nhưng chiến ngang tay không đáng thỏa mãn, cho nên Lưu Anh Nam phải bỏ sức cố gắng càng nhiều. Ngoài thực chiến, hắn còn phải kết hợp với năm ngón tay, thi triển quay tay đại pháp để tăng thực lực cho mình.

Cho dù Hồng Hà rất dũng mãnh nhưng cũng rất dễ thỏa mãn. Cô hẳn thuộc tuyển thủ kiểu bùng nổ, vừa xông trận chính là tấn công như vũ bão, nhưng khi không công được địch nhân thì bản thân cũng hao hết thể lực, mặc cho người ta làm thịt, hoặc tước vũ khí đầu hàng.

Sau khi Hồng Hà đầu hàng, Lưu Anh Nam cũng không ngược đãi tù binh, rất nhanh cũng thu binh ngay lập tức. Trong nháy mắt khi hai người lưu luyến tách ra, hào quang màu máu tràn ngập căn phòng thoáng chốc xoay tròn rất mau, ngưng tụ lại một chỗ, bỗng chốc tràn vào trong cơ thể Lưu Anh Nam.

Tình huống quỷ dị này dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình. Hắn thở phì phò, sờ hai ngọn núi của Hồng Hà, lúc này cô vẫn đang trong trạng thái lên đỉnh, hormone sinh dục đang tăng vọt, Lưu Anh Nam không quên lời hứa làm to lên, xoa, bóp, nắn, thuận kim đồng hồ, ngược kim đồng hồ, thi triển Long Trảo Thủ tới cực hạn.

Một đằng sờ sờ bóp bóp, đồng thời hắn cũng đang cảm nhận biến hóa trong cơ thể mình. Cho dù lại có một phần Dương khí bị đẩy ra ngoài, sự cân bằng Âm Dương trong cơ thể bị phá vỡ, nhưng thân thể không hề có phản ứng khác thường nào, cũng không hoàn toàn biến thành quỷ, cũng không hoàn toàn biến thành người.

Ngay khi hắn ngưng thần cảm nhận cơ thể mình, trong lúc hoảng hốt hắn dường như nhìn thấy bên trong cơ thể mình, một nửa ánh vàng rực rỡ như mặt trời nóng bỏng, một nửa sương đen dày đặc, như U minh vô tận. Song màn sương đen rõ ràng nồng đậm hơn, mà trong màn sương đen Lưu Anh Nam loáng thoáng nhìn thấy có trăng trời ngôi sao đang chìm nổi, sấm chớp ầm ầm, trời sụp đất lở, sóng biển ngập trời, vô số sinh vật tiền sử thượng cổ hủy diệt trong thiên tai, đồng thời còn có vô số sinh mạng mới sinh ra. Bức tranh đó giống như hủy thiên diệt địa, lại giống như khai thiên tích địa, giống như báo hiệu Sinh và Tử bổ trợ cho nhau.

Khi hắn muốn nghiêm túc xem một hồi, lại phát hiện nơi đó thực ra không có gì cả, chỉ là một mảnh sương mù đen mênh mông, nhưng trong đó hắn loáng thoáng như nhìn thấy một cơn gió đang tung bay, một tia hào quang màu máu xẹt qua, thoạt nhìn rất quỷ dị, giống như hiện tượng tự nhiên từ từ sinh ra trong hỗn độn.

Hết thảy những điều này đều quá quỷ dị, lại không ai có thể cho Lưu Anh Nam bất kỳ sự giúp đỡ và giải thích nào. Đối với thân thể mình, sự hiểu biết của hắn còn không bằng đối với thân thể Hồng Hà, song cũng chẳng sao, bất kể thân thể biến hóa thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng tới xxx là được rồi.

Mọi đàn ông đều có ý nghĩ như vậy, theo tuổi tác tăng lên, đàn ông sẽ dần kém đi, mất đi khả năng xxx. Đến lúc ấy, đàn ông sẽ già đi rất mau, trở nên chán đời, ghét phụ nữ, có thể thấy sức ảnh hưởng to lớn của xxx với cuộc đời đàn ông.

Chúng ta thường hay nghe thấy đàn ông kêu rằng, cuộc sống không có đàn bà thì không tính là cuộc sống, không thể xxx bạn sống còn có ý nghĩa gì? Nhưng hễ là đàn ông từng thể nghiệm sự tuyệt diệu trong đó, thì luôn sẽ có ý nghĩ như vậy.

Ngay khi Lưu Anh Nam suy nghĩ miên man, Hồng Hà ở bên chợt xoay người dậy, áp dụng chiêu cưỡi ngựa dưới háng đúng kiểu, ngồi ở trên đất.

Việc này thoáng chốc khiến Lưu Anh Nam choáng váng. Có thể tưởng tượng mà xem, khi một cô gái toàn thân trần truồng, trên làn da mịn màng còn có vết đỏ ửng lên đỉnh chưa tan hết, trong mắt tràn ngập dịu dàng, thân thể còn hơi run run, hai núm đỏ trên ngực vươn thẳng, cô nàng không ngờ lại đột ngột vọt dậy, dùng kiểu cưỡi ngựa dưới háng ngồi trên đất. Cảm giác đó, ai thấy đều sẽ giật nảy mình.

- Em muốn làm gì? –Lưu Anh Nam yếu ớt hỏi.

Hồng Hà không hề cố kỵ hiển lộ mọi thứ trên người mình, đã đến nước này rồi thì chả còn gì đáng sợ nữa. Cô đầy quyến rũ lườm hắn nói:

- Còn chẳng phải đều tại anh, ai bảo anh không báo một tiếng liền "nã pháo" vào em, hơn nữa còn bắn ra pháo nhiều chất lỏng như thế! Nguồn: http://truyenfull.vn

Lưu Anh Nam hai tay ôm đầu, yếu ớt nói:

- Em nói quá hàm súc, có điều anh thích em đánh giá anh thành đại pháo. Nhưng em đây là làm gì thế?

- Là nhằm để pháo chất lỏng của anh có thể chảy ra ngoài, tránh cho em bị trúng đạn, trúng đòn đó. –Hồng Hà không chỉ ngồi, mà còn lắc lắc eo. Động tác ấy giống như nữ kỵ sĩ đang tập động tác lên lưng ngựa, Lưu Anh Nam nhìn mà tim đập không thôi.

- Có tác dụng ư? –Hai mắt Lưu Anh Nam tóe lửa.

- Đương nhiên có tác dụng, có lần em phỏng vấn một chuyên gia về phương diện này. Ông ta nói nếu không dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào, kịp thời ngồi người xuống, để chất lỏng chảy ngược xuống thì hiệu quả tránh thai cao tới 75%. –Hồng Hà nghiêm túc nói.

- Trò này cũng có chuyên gia á? –Lưu Anh Nam im lặng. Trong xã hội ngày nay, chuyên gia nhiều như măng mọc sau mưa, phát triển mạnh mẽ, sự nghiệp chuyên gia càng lúc càng thịnh vượng. Lưu Anh Nam cười khổ nói:

- Chuyên gia đó có nói cách nào càng dễ khiến hai bên sung sướng hơn hay không?

- À! –Hồng Hà thoáng cái sốc tinh thần, đầy xấu xa nhìn trái nhìn phải, hệt như sợ ai đó đang nghe trộm vậy. Cho dù nơi này thật sự có người, thì cũng sẽ không có ai nghe lén, chỉ nhìn tư thế cưỡi ngựa của cô đã đủ rồi. Cô kéo Lưu Anh Nam, thấp giọng nói bên tai hắn:

- Sau cuộc phỏng vấn lần đó, vị chuyên gia ấy cố ý nói cho em biết, ông ta trải qua vài chục năm nghiên cứu không ngừng nghỉ, rốt cuộc đã nghiên cứu thành công, phát hiện ra cách vừa không cần mượn ngoại lực, biện pháp an toàn nào, vừa không cần phí sức, hơn nữa hai bên còn rất sung sướng…

- Là cái gì? –Lưu Anh Nam cũng tò mò.

Hồng Hà thấp giọng nói:

- Đây chính là thành quả nghiên cứu, ông ta hiện đang xin bản quyền sáng chế từ việc này. Em nói cho anh nhưng anh nhất định không được nói ra ngoài. Phương pháp vừa an toàn lại vừa sung sướng này chính là: bắn vào trong ass hoặc trong miệng…

Đây cmn là chuyên gia hay lưu manh chứ? Việc này còn xin bản quyền sáng chế? Cầm giấy phán quyết tội lưu manh của tòa án đi xin chăng? Lưu Anh Nam thầm mắng, nhưng trên mặt lại là vẻ tán thành, vỗ tay khen ngợi:

- Đây mới thực sự là chuyên gia vì hạnh phúc nhân dân, là nhà phát minh vì xúc tiến sự phát triển của nhân loại. Chi bằng nhân lúc ông ta còn chưa xin được bằng sáng chế, chúng ta mau mau thử một phen, bằng không sau này chỉ e phải trả phí bản quyền và phí sáng chế mất!