Tháng tám, hoa quế nở rộ.Hoa quế vàng rực tản ra mùi hương thơm ngọt nồng đậm.

Nếu nói đến hoa quế tháng tám, bá tánh Thương Nguyệt quốc sẽ nghĩ đến Vãn hương tiểu trúc.

Vãn hương tiểu trúc chỉ là một thôn trang nhỏ nhưng ở Thương Nguyệt quốc - Vãn hương tiểu trúc cực kỳ nổi danh, nơi này có hàng ngàn hàng vạn loại hoa cỏ quý hiếm, đặc biệt là vào tháng tám tám hoa quế nợ rộ, càng làm cho mỹ danh của Vãn hương tiểu trúc càng lan xa.Nghe nói, tiên hoàng cung tiên hoang hậu cũng là gặp nhau tại Vãn hương tiểu trúc, từ đó viết nên một tình sử ly kỳ có một không hai.

Cho nên cứ vào tháng tám mỗi năm, đông đảo các giai nhân tài tử tụ tập tại Vãn hương tiểu trúc ngâm thơ, viết câu đối, đánh đàn, du hồ, vui vẻ vô cùng.“ Oa, thật là đẹp, khó trách mọi người đều thích nơi này như thế, Vãn hương tiểu trúc quả thật danh bất hư truyền.


Tiểu uyên ương, ngươi có thấy phiến hoa quế ở đằng kia không? Nghe nói, năm đó tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu chính là ở phiến hoa quế kia tình cờ gặp gỡ, lãng mạn cở nào.

Về sau, ta cũng muốn được như tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu vậy, ở phiến hoa quế kia cùng phu quân tương lai gặp gỡ.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rất hạnh phúc a!”Các thiếu nữ xinh đẹp đi dạo quanh hồ, dương liễu buông xuống.

Hai thân ảnh cao lớn, xuyên trang phục tím nhạt cùng vàng nhạt xuất hiện phía sau hoa viên ở bên kia bờ hồ đang ngắm thiếu nữ vừa cất tiếng nói, nàng xuyên xiêm y vàng nhạt nắm tay một thiếu nữ xuyên xiêm y màu trắng, mắt mơ màng nhìn phiến hoa quế ảo mộng.

Hai thiếu nữ ước chừng tám chín tuổi, gương mặt ngây thơ, tính tình trẻ con những ngũ quan đã nẩy nở, không tới hai năm nữa có thể trở thành đại mỹ nhân.

Các nàng phấn điêu ngọc trác, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà phú quý, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cổ khí quý phái.“Coi chừng họa hổ không thành, phản loại khuyển ( ý nói: đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh không thành, mà thành kẻ bỏ đi.).

Thế gian, nam nhân tốt như tiên hoàng đã tuyệt chủng hết rồi, bằng không ngươi hãy suy ngẫm làm sao để đối phó với những nam nhân phiền toái sau này vẫn hay hơn”.

So với thiếu nữ xuyên xiêm y vàng nhạt ngây thơ tiếu lệ, thiếu nữ xuyên xiêm y tím nhạt có mấy phần trầm ổn, âm thanh lạnh nhạt, ngôn từ già dặn không hợp với tuổi.Thiếu nữ xuyên xiêm y vàng nhạt dẩu dẩu môi đỏ, xoay đầu nhìn thiếu nữ xuyên xiêm y tím nhạt bên cạnh, đáy mắt nàng đọng một tầng hơi nước giống bị ủy khuất rất lớn, đôi mắt ươi ướt tràn ngập bi thương.“Tiểu uyên ương, ngươi ghét bỏ ta!”.“ Phải a.


Ngươi có thể buông ta ra không? Thật nóng, hơn nữa rất khó coi a”.

Kéo kéo vài cái cũng chưa đem được cánh tay rút ra khỏi ngực hảo bằng hữu được, lại bị nàng gọi là tiểu uyên ương, Hoa Diên thật chịu thua Đỗ Kiều Mộc vô lại a.Không sai, năm nay nàng chưa tròn chín tuổi, thiếu nữ xuyên xiêm y tím nhạt chính là Hoa Diên.Đêm đó, nàng bị Độc Cô Dạ đánh một chưởng hồn liền khỏi xác.

Nàng tận mắt nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia đem nàng đánh đến không còn ra hình dạng sau đó quấn một chiếu manh vứt đến bãi tha ma.

Nhìn thân thể chính mình huyết nhục mơ hồ, nhưng tâm nàng lại cực kỳ bình tĩnh.

Sau đó, nàng thấy đôi cẩu nam nữ kia đến gặp nương nàng, nhìn thấy nương nàng thân thể gầy ốm, lòng nang nóng như lửa đốt.

Nàng tận mắt nhìn thấy Hoa Nguyệt Phỉ cái tiện nữ nhân kia làm trò trước mặt nương nàng, đem chân tướng sự việc nàng bất mãn mà làm ngã chết thân đệ đệ mới đầy một tháng tuổi nói cho nương nàng biết, nàng rốt cuộc vô phương khống chế cảm xúc của chính mình, kích động quaa mức, nàng liền mất đi ý thức.Lại lần nữa tỉnh lại, nàng thấy mình ở trong gian phòng âm u đầy tử khí, một hồng y nam tử đứng trước mặt nàng, người mà nàng đã gặp một lần duy nhất cách đây ba năm.Hồng y nam tử từ đầu đến chân kể cả kim quan vấn tóc cũng màu đỏ, da trắng như tuyết, tuấn mỹ vô song, nam nhân này xuyên y phục màu đỏ rực lại không tục tằng mà lại có mị lực độc đáo, cả người hắn tản ra một cổ khí lạnh lẽo, giống như lần gặp mặt ba năm trước đây, hắn trầm mặc ít nói liền đem một chủy thủ có khắc ký hiệu độc đáo ném đến trước mặt nàng, ánh mắt lạnh băng không hề chút nào biến hóa hắn giống như một pho tượng không chút cảm xúc cùng tình cảm.Ngươi là người phương nào? Ta vì sao lại ở chỗ này?Hoa Diên há miệng nói, nhưng lại phát hiện chính mình không phát ra được thanh âm nào cả, nàng nhận thức được thân phận chính mình lúc này – nàng chính là một du hồn.“Nhân quả tuần hoàn, vận mệnh hết thảy đều có an bài.


Năm đó, ngươi thiện tâm gieo thiện nhân, hôm nay ngươi nhận được thiện quả.

Ngươi có hai con đường để chọn lựa, tình trang ngươi lúc này so với cái chết cũng không khác biệt là bao, nếu ngươi muốn chết đi, ta sẽ giúp ngươi sớm ngày đầu thai, tất nhiên, kiếp sau ngươi sẽ không khốn khổ như vậy.

Ngược lại, ngươi nếu không muốn chết, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục sống ở kiếp này, bất quá phải trả giá rất lớn.” Có lẽ nhìn thấy ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng bất an, hồng y nam tử ánh mắt đạm bạc nhìn nàng, thanh âm nhu hòa có thêm vài phần thiên cơ nói với nàng.Sống, ta muốn sống.Ta không muốn phải chết uất ức như vậy, ta phải thật sống tốt, ta muốn trả thù đôi cẩu nam nữ kia…Không cần phải suy xét, biểu tình kích động của Hoa Diên đã nói lên đáp án.Là đôi cẩu nam nữ kia đã phụ nàng, nếu không trả thù, nàng còn là Hoa Diên sao?Hiện giờ, nàng đã trọng sinh về năm chín tuổi, mọi việc vẫn chưa xãy ra.Nàng lựa chọn sống lại một lần nữa, chỉ để trả thù đôi cẩu nam nữ kia đã phụ bạc nàng, nàng phải giúp cả nhà ngoại tổ phụ thoát khỏi tai ương diệt môn, hiếu thuận yêu thương mẫu thân của nàng, không để thân nương vì chính mình hao hết tâm huyết, uất hận mà chết.

Hiện tại, mọi việc vẫn còn không quá muộn..