Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoa Diên cùng Hoa Nguyệt Phỉ đi cùng một chiếc.

Xe ngựa là xe ngựa dành riêng cho Hoa Diên.

Nguyên thị đã bỏ công bỏ sức tự tay trang trí xe ngựa này dựa theo sở thích của Hoa Diên.“ Xe ngựa của muội muội nhìn thật đẹp mắt.”Bên trong lời nói hàm ý ganh tỵ này của Hoa Nguyệt Phỉ khiến cho Hoa Diên cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hoa Diên cười cười, trả lời: “ Đây là xe ngựa do mẫu thân đích thân trang trí cho ta, xem ra tỷ tỷ cũng rất thích a.

Nhưng đây chính là tâm huyết của mẫu thân ta, ta không thể tặng cho tỷ được.”Kiếp trước, chỉ vì Hoa Nguyệt Phỉ nói thích chiếc xe ngựa này, nàng liền hai tay dâng tặng cho nàng ta.

Kết quả, mỗi khi có yến hội thì nàng và Hoa Nguyệt Phỉ cùng ngồi chiếc xe ngựa này đến, mọi người không biết nguyên nhân đều cho rằng đây là chiếc xe được Hoa phủ dành riêng cho Hoa Nguyệt Phỉ, còn Hoa Diên nàng đường đường là đích tiểu thư của Hoa phủ lại không có xe ngựa riêng, mọi người đều cho rằng nàng mới là người không được tướng phủ sủng ái.Hiện tại nghĩ đến, nàng liền thống hận không thôi.

Hoa Nguyệt Phỉ vẫn giữ nguyên vẻ mặt cười cười vui vẻ nói: “Muội muội thật biết nói đùa, tỷ tỷ chỉ khen chiếc xe ngựa này đẹp thôi, không có ý chiếm làm của riêng đâu.”Hoa Diên đáy lòng cười lạnh.


Không có sao? Nếu mình nói mình tặng cho nàng ta, nàng ta sẽ không do dự mà nhận ngay đâu.Kiếp trước mãi cho đến khi nàng bị Hoa Nguyệt Phỉ hại đến thê thảm, nàng mới biết được thì tính dối trá cùng tham lam đã ăn sâu vào trong xương cốt của Hoa Nguyệt Phỉ.

Là nàng ta ngụy trang quá tốt, không ai biết rằng đây chính là một đóa bạch liên hoa thuần khiết đâu.Xe ngựa chậm rãi rời đi, cả hai người cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng.Khi đến đại môn của Đỗ phủ, cả hai mới từ từ bước xuống xe.

Bạch Cầm và Đỗ Quyên giúp tiểu thư của mình bước xuống xe ngựa.

Lúc này, Đỗ Kiều Mộc từ trong phủ đi ra nghênh đón, nàng thấy Hoa Diên không chỉ đến một mình liền lên tiếng hỏi: “ Tại sao ngươi lại tới đây?”Mặc dù là yến hội, nhưng Đỗ Kiều không có mời, trên thiếp mời Đỗ gia cũng chỉ có ghi mời một mình Hoa Diên mà thôi.

Đỗ Kiều muốn cùng Hoa Diên tâm sự một phen, ai ngờ Hoa Nguyệt Phỉ cũng đến, khiến cho Đỗ Kiều không vui ra mặt.Hoa Diên biết, lúc này Hoa lão phu nhân cùng Hoa Nguyệt Phỉ mới chân chính là vác đá nện vào chân mình.Về mệnh cách của Hoa Nguyệt Phỉ, sau lần tụ họp tại Vãn hương tiểu trúc, trong kinh thành này còn có ai mà không biết đến chứ? Lần này, nàng ta lại vội vàng muốn đến Đỗ phủ, phải biết rằng tính cách của Đỗ Kiều cùng trưởng công chúa cực kỳ giống nhau, đều là người không biết ẩn nhẫn.Lúc này, Hoa Nguyệt Phỉ hoàn toàn mất hết mặt mũi.Đỗ Kiều nắm tay Hoa Diên, cả hai theo hướng vào hậu viện Đỗ phủ mà đi tới: “Thật là, ta rõ ràng chỉ mời một mình ngươi, sao ngươi lại mang nàng ta theo?”Hoa Diên nói: “Vốn dĩ tỷ tỷ không định tới đâu.


Hôm qua, ta có sang viện thăm tỷ tỷ, lúc đó tỷ tỷ bệnh nặng đến nổi không xuống giường được.

Bất quá, đêm qua tỷ tỷ ngủ một giấc ngon, nên bệnh tình liền chuyển biến tốt đẹp, tổ mẫu liền bảo ta mang tỷ tỷ theo để tỷ tỷ giao lưu gặp gỡ nhiều người.”Đỗ Kiều nhìn Hoa Nguyệt Phỉ: “ Trang điểm đẹp như thế, ai biết có toan tính gì đâu? Thật là! Ta cũng không nhìn ra nàng ta bệnh nặng ở chổ nào nữa? Ta cho rằng, nàng ta biết được yến hội này sẽ có rất nhiều con cháu nhà gia thế đến, nên mới cố tình trang điểm thành cái dạng này, liều chết muốn đến đây cho bằng được.”Không thể không nói, Đỗ Kiều cô nương, ngươi thật quá sáng suốt.Hôm nay, Hoa Nguyệt Phỉ vẫn là tính toán có chút sai.

Cùng một kiểu trang điểm nhưng khi nam nhân nhìn vào sẽ xem là ôn nhu như nước, sinh lòng thương tiếc.

Còn với nữ nhân, thì sẽ hoàn toàn không có hảo cảm gì với ngươi, thậm chí còn sinh ra địch ý, đây là tự mình chuốc lấy thù hận từ người khác.Sắc mặt Hoa Nguyệt Phỉ trắng bệch, vội vàng giải thích: “Không —— ta không có ý tứ này.”“ Có hay không trong lòng ngươi tự hiểu rõ?”Hoa Nguyệt Phỉ cắn môi, bộ dáng vô cùng ủy khuất.Trong lúc nói chuyện, có đến năm ba tốp hạ nhân đi ngang qua bên cạnh các nàng.

Thật ra khi không có chủ tử bên cạnh, hạ nhân chính là những người truyền bá những lời đồn nhanh nhất.

Tuy rằng dưới sự quản giáo của trưởng công chúa, hạ nhân sẽ không khua môi múa mép.

Nhưng rõ ràng Đỗ Kiều không thích Hoa Nguyệt Phỉ, những lời Đỗ Kiều nói ngày hôm nay chắc chắn sẽ rất nhanh được truyền ra bên ngoài.Hoa Nguyệt Phỉ tràn ngập nước mắt: “Đỗ Kiều muội muội, ta bất quá là cùng muội muội ta tham gia yến hội do ngươi tổ chức thôi.


Ngươi có hiểu lầm gì với ta cũng cần phải nói ta như thế? Ngươi phải biết thanh danh của nữ tử quan trọng biết bao nhiêu?”Lời này có ý rất rõ ràng là Đỗ Kiều cố ý bội nhọ thanh danh của Hoa Nguyệt Phỉ.Rất nhanh liền đã tới Hoa viện trong hậu viện của Đỗ gia, các cô nương của tam phòng và nhị phòng Đỗ gia đã chờ sẵn ở đó.

Một vị cô nương có diện mạo ngây thơ của một tiểu hài tử nhìn thấy các nàng tiến đến liền đứng lên, che miệng cười nói: “Tam muội muội cùng Hoa Diên muội muội cuối cùng cũng đã tới rồi.

Hoa Diên muội muội ngươi không biết đâu, Tam muội muội đã cho người chờ đón ngươi trước đại môn từ rất sớm, nàng căn dặn nếu thấy xe ngựa của ngươi thì phải lập tức vào báo cho nàng biết.

Khi hạ nhân vừa vào thông báo, tam muội muội giống như mọc thêm cánh, vội vàng chạy ra đại môn nghênh đón ngươi.”Đỗ Kiều chọn vị trí ngồi xuống, nói: “Ta là đi nghênh đón tiểu Diên Nhi, nhưng không nghĩ tới ta còn phải đón thêm một vị mà ta không hoan nghênh nữa.”Đỗ Kiều xưa nay nói chuyện rất thẳng thắn, không đôi co nên đôi khi làm người khác vô cùng khó xử.

Các vị cô nương của Đỗ gia liếc mắt nhìn nhau, không biết phải nói sao nữa.Hoa Nguyệt Phỉ nắm chặt tay, trong lòng vô cùng tức giận.

Những người này, một đám đều rất xem thường mình.

Một ngày nào đó, nàng ta nhất định phỉ đem đám người này dẫm đạp dưới lòng bàn chân cho hả giận.Đỗ Kiều mời Hoa Diên đến phủ thật ra chỉ muốn cùng nàng tâm sự, hoàn toàn không có ý gì khác.

Bất quá đã vài ngày, nàng đã không gặp được Hoa Diên, lại nghĩ đến Hoa Diên có một tỷ tỷ độc ác bên cạnh, bỗng nhiên nàng lại muốn gặp Hoa Diên mà thôi.Hơn nữa, trưởng công chúa nghe nói nữ nhi mình có một vị hảo bằng hữu nên cũng muốn xem thử nàng là loại người như thế nào.Hoa cỏ trong hoa viên thật đẹp, Đỗ Kiều nhìn thấy Hoa Diên chăm chút quan sát các loại hoa cỏ trong viện liền lên tiếng hỏi: “ Thế nào? Nơi này có đẹp không?”Hoa Diên gật đầu: “ Ân, rất đẹp.”“ Ngươi chưa từng đến phủ công chúa, khi nào thuận tiện ta sẽ mang ngươi sang đó.


Tuy rằng không thể so sánh với hoàng cung, nhưng cảnh sắc ở đó vô cùng tinh xão.”Đỗ Kiều còn hướng Hoa Diên nháy nháy mắt, Hoa Diên liền minh bạch, đây là Đỗ Kiều muốn nói cho nàng biết, yến hội tới sẽ được tổ chức tại phủ công chúa.

Kiếp trước nàng cũng từng tham gia, nhưng lần đó đã phát sinh quá nhiều sự tình nên nàng cũng không có tâm tình mà ngắm cảnh xem hoa.Hoa Diên cũng hướng tới Đỗ Kiều chớp chớp mắt, ý là nàng đã biết rõ, đồng thời cũng nói cho Đỗ Kiều biết nàng không có nói cho Hoa Nguyệt Phỉ biết.“Đại tỷ ngươi xem, Tam muội muội cùng Hoa Diên muội muội quan hệ tốt, hai người đang làm trò cho chúng ta nhìn mặt đoán ý đó.”Vẫn là vị cô nương Đỗ gia có gương mặt ngây thơ kia nói chuyện trêu ghẹo các nàng.

Hoa Diên nghĩ, đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong đâu!Hoa Diên liền nói: “Đúng rồi, ta còn có lễ vật muốn tặng cho ngươi.”Đỗ Kiều vẻ mặt hứng thú, hỏi: “ Thật sao?”Hoa Diên gật gật đầu, sau đó liền gọi: “ Bạch Cầm.”Nghe nói đến lễ vật, sắc mặt Hoa Nguyệt Phỉ lại trắng bệch lần nữa.

Nàng ta chỉ lo tìm cách làm sao đến Đỗ phủ cho bằng được nhưng lại quên chuẩn bị lễ vật.

Trong lòng không khỏi trách cứ Hoa Diên, tại sao lại không nói rõ cho nàng ta biết đây không là tổ chức yến hội?Các tiểu thư được mời đến tham dự yến hội thì không cần phải mang theo lễ vật.

Nhưng dựa theo tình hình hiện tai, nếu Hoa Diên cùng Hoa Nguyệt Phỉ đều không mang lễ vật đến thì sẽ không ai dám nói gì.

Nhưng quan trọng là Hoa Diên đã mang lễ vật tới, nhưng Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta lại không có chuẩn bị gì cả, đây không phải sẽ làm cho nàng ta trở thành trò cười cho tất cả mọi người sao?.