Hoa thừa tướng vốn là không tin, lại thêm thừa tướng phu nhân tìm mọi cách ngăn trở, nên mới không đem Hoa Nguyệt Phỉ đưa đến chùa, lại cấm không cho ai nhắc đến chuyện nàng ta mệnh cách tai tinh, kiên trì đem nàng lưu lại nuôi dưỡng trong phủ.Nhưng đến khi Hoa Nguyệt Phỉ tròn một tuổi, khi thừa tướng phu nhân ôm Hoa Nguyệt Phỉ để nàng ta chọn đồ vật đoán tương lai, Hoa Nguyệt Phỉ đã chọn một cây trâm, nàng ta cầm hướng tới thừa tướng phu nhân đâm lung tung, thừa tướng phu nhân đưa tay muốn đoạt lại cây trâm, nàng ta liền sinh khí đem trâm đâm thẳng vào ngực thừa tướng phu nhân, ngay sau đó thừa tướng phu nhân liền mất mạng.Kể từ đó, mệnh cách tai tinh của Hoa Nguyệt Phỉ liền được chứng thực, Hoa thừa tướng cũng chưa từng quan tâm đến Hoa Nguyệt Phỉ, nếu không có lão phu nhân cật lực ngăn trở, kiên quyết đem nàng ta lưu lại bên mình, hàng ngày ăn chay niệm Phật thì hoa thừa tướng đã sớm đem cái nhi nữ tai tinh này đến chùa.Kiếp trước, Hoa Diên thiên chân thiện lương, một lòng muốn báo đáp ân cứu mạng của Hoa Nguyệt Phỉ giúp nàng ta giấu giếm thân phận, còn đem nàng giới thiệu cùng các tiểu thư quý tộc.

Vốn có tâm cơ Hoa Nguyệt Phỉ nhanh chóng cùng các tiểu thư giao kết ngay cả Hoa Diên nàng cũng đân bị người quên lãng, Hoa Nguyệt Phỉ vốn nhu nhược mạo mỹ, nàng ta lại biết dùng lợi điểm của mình nên rất nhiều công tử bị nàng ta làm cho mê muội, ngay cả Nhị hoàng tử cũng muốn cưới nàng làm trắc phi.Sau này dù cho việc mệnh cách tai tinh bị người biết đến, ai cũng không tin sự thật này cả, chỉ cho là có người cố tình hãm hại Hoa Nguyệt Phỉ, thậm chí càng có nhiều người đồng tình với Hoa Nguyệt Phỉ, đối với Hoa Diên châm chọc mỉa mai xa lánh không ít bởi vì bọn họ đều cho rằng Hoa Diên nàng đã đoạt hết tất cả của Hoa Nguyệt Phỉ.Sống lại một đời, Hoa Diên sao lại có thể để cho nàng ta như ý được chứ?Ngươi muốn cật lực giấu giếm, ta liền giúp ngươi một phen, làm cho mọi người biết rỏ hết, chỉ là không biết kiếp này ngươi có còn năng lực xoay chuyển càn khôn không?“Không… Những cái hạ nhân đó dù cho đáng giận, nhưng bọn họ cũng sinh mạng, có phụ mẫu phải phụng dưỡng, họ cũng sẽ biết đau.


Muội muội chớ động một chút đánh chửi, hảo hảo khuyên răn dạy bảo là được.” Dù cho trong lòng tức giận tới cực điểm, Hoa Nguyệt Phỉ vẫn duy trì được lý trí, duy trì bộ dáng nhu nhược cùng thiện lương.Một cái nữ tử lương thiện như vậy, thật là tai tinh trong lời đồn đãi sao?Nhóm công tử nghe Hoa Nguyệt Phỉ liền cảm thấy thương hoa tiếc ngọc hơn nữa nhìn dáng vẻ nhu nhược lê hoa đái vũ của nàng liền cảm thấy trong lòng có chút dao động.“ Chính là bọn họ nói xấu tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải cố tình đem trâm đâm vào ngực mẫu thân tỷ, bọn họ dám nói tỷ như thế Diên Nhi rất là tức giận a.

Phụ thân từng nói Diên Nhi chưa hề biết tức giận, chưa hề đánh hạ nhân, nhưng lần này Diên Nhi thật sự khó chịu....” Giả vờ nhu nhược, xem ai sẽ trang tốt hơn a?Hoa Diên vốn phấn điêu ngọc trác, xinh đẹp đáng yêu, hiện tại trong mắt tràn ngập nước, đầy mặt ủy khuất vì bất bình thay cho Hoa Nguyệt Phỉ càng làm càng cho mọi người có thêm hảo cảm đối với nàng.

So với Hoa Nguyệt Phỉ nhu nhược yêu kiều, nàng thật quật cường mang theo vài phần ủy khuất thật làm rung động lòng người.Nghe Hoa Diên nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.Trước mắt mọi người cùng thoáng qua hình ảnh Hoa Nguyệt Phỉ trong tay cầm cây trâm, hung hăng đâm thẳng vào tim thân mẫu của nàng ta, mọi người cảm thấy như tim mình thắt chặt lại, đối với Hoa Nguyệt Phỉ càng bài xích nhiều hơn.“Diên Nhi muội muội, ngươi đừng khóc, ai đúng ai sai, người sáng suốt đều thấy được rõ ràng.

Tỷ tỷ ta vừa thấy muội muội liền thích vô cùng, tỷ tỷ không tin Diên Nhi muội muội thiện lương như vậy liền chút là đánh mắng hạ nhân.


Thiên kim bảo bối được Hoa thừa tướng phủng trong lòng bàn tay chắc chắn không phải là hạng người kiêu căng ương ngạnh.” Lạc Mộng là người thông minh, lại thêm bất mãn đối với hành vi vừa rồi của Hoa Nguyệt Phỉ, nên đương nhiên nàng sẽ nói giúp Hoa Diên, huống chi Lạc Mộng nàng thật sự thích tiểu muội muội này, đôi mắt sáng tựa gương như đang chiếu rọi vào những thứ dơ bẩn trong nhân gian này.“Đa tạ tỷ tỷ.” Hoa Diên nín khóc mỉm cười, để cho Lạc Mộng tùy ý lôi kéo mình tránh xa Hoa Nguyệt Phỉ, nhưng nàng như có chút không an tâm, quay sang Hoa Nguyệt Phỉ nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, các ngươi không được khi dễ tỷ tỷ của ta, mấy năm nay nàng thật sự thực nỗ lực, đọc rất nhiều kinh thi, đánh đàn, vẽ tranh, ngâm thơ, câu đối đều rất lợi hại, các phu tử cũng nói tỷ tỷ rất có thiên phú a!” Đối với người xung quanh, lời này của Hoa Diên bất quá là muốn cho mọi người biết Hoa Nguyệt Phỉ rất nỗ lực học tập.

Nhưng với tình trạng hiện tại của nàng ta, mọi người liền không khỏi hoài nghi Hoa Nguyệt Phỉ rất có tâm cơ a.


Lúc trước Tế đại sư nói nàng ta phải dốc lòng ăn chay lễ Phật, nhưng nàng lại rất nỗ lực học cầm kỳ thư họa, ngâm thơ, câu đối, bọn họ không biết nàng ta có âm mưu gì, nhưng dựa theo những gì Hoa Diên nói mọi người liền cảm thấy Hoa Nguyệt Phỉ tâm cơ thật không tầm thường.Nghe Hoa Diên nói xong, vài người còn có vài phần đồng tình với Hoa Nguyệt Phỉ trong lòng liền đầy đề phòng đối với nàng ta.“Hoa tiểu thư không ở Phật đường dốc lòng lễ Phật chẳng hay có việc gì quan trọng mà lại đến nơi đây? Hôm nay chúng ta tụ họp nơi đây là nhận được thiếp mời của Vân Hinh quận chúa, quận chúa thần thông quản đại đến nỗi Hoa đại tiểu thư hàng năm ở trong Phật đường cũng có thể mời tới được, thật làm cho Mộng Nhi phải lau mắt nhìn!” So về thân phận, Lạc Mộng không hề thấp hơn cái Vân Hinh quận chúa một chút nào.

Thân là Lạc gia thiên kim, là một trong tam đại gia tộc của Thương Nguyệt quốc, làm sao lại có thể khiếp sợ một quận chúa không có huyết mạch hoàng tộc này? Đưa mắt nhàn nhạt nhìn Hoa Nguyệt Phỉ một cái, Lạc Mộng tràn đầy khinh thường cùng trào phúng.Vân Hinh quận chúa chán nản, hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nguyệt Phỉ một cái, đáy mắt hiện lên một ánh tàn nhẫn.Đồ vô dụng!.