Lễ chải tóc ở Đông Hoàng là một lễ vô cùng quan trọng, giống như lễ đội quan của nam tử, lễ chải tóc đánh dấu sự trưởng thành của một nữ tử, từ một tiểu nữ hài biến thành một tiểu cô nương và có thể rất nhanh sẽ trở thành một thiếu phụ.

Một nữ tử sau khi làm lễ chải tóc có thể bàn chuyện cưới hỏi, có khả năng sẽ trở thành một đương gia chủ mẫu, tự mình chăm lo tổ ấm của bản thân.

Vậy nên bất cứ nữ tử nào làm lễ chải tóc dù phú quý hay bần hàn cũng sẽ tổ chức long trọng hơn những sinh thần trước.
Theo lý thuyết là thế, nhưng Dương Tử Khâm cảm thấy mọi chuyện đều phụ thuộc vào hoàn cảnh của từng người, mỗi người mỗi khác, không thể nào ai cũng giống ai.
Tuy không biết lễ chải tóc của bách tính thường dân ra sao, nhưng lễ chải tóc của các quý nữ quan gia đều chia làm hai phần, phần lễ và phần mật.

Phần lễ sẽ được tổ chức vào buổi sáng, nữ tử sẽ được làm lễ chải tóc và búi tóc để đánh dấu sự trưởng thành, phần mật sẽ được tổ chức buổi tối, giống như một buổi lễ sinh thần giữa chúng quý nữ với nhau.

Riêng lễ vật của chúng quý nữ sẽ được tặng vào phần mật rồi chia sẻ với sau xem ai tặng gì.

Lễ chải tóc có một lễ vật rất khác biệt, trâm cài, sẽ do vị nam tử mến mộ nữ tử tặng, còn các quý nữ vào dịp này sẽ không tặng trâm cài.

Nhưng lễ vật của những người khác sẽ được để riêng ra vì vậy các nàng cũng không thể biết được khuê mật nhà mình được ai tặng trâm cài.

Trừ Tề Thu Ngọc, vì năm đó Tề Thu Ngọc mang thẳng danh sách ai tặng trâm cài đưa các nàng xem cho đỡ tò mò.
Miên Hòa là công chúa, vì vậy lễ chải tóc của nàng càng tổ chức long trọng hơn so với quý nữ quan gia.

Tất cả những đứa trẻ thiên gia đều tổ chức lễ chải tóc và đội quan ở đài tế thiên, vì là nhi nữ thiên gia, khi trưởng thành phải đứng trên đài tế thiên, dưới sự chứng kiến trời cao hoàn thành nghi lễ.

Dương Tử Khâm bỏ lễ vật của nàng vào một tráp gỗ đưa cho A Diên cầm rồi sau đó cùng mọi người vào cung.
Đài tế thiên rộng lớn hôm nay chăng đèn kết hoa vì Miên Hòa, ở trên đài là tọa vị của đế hậu, ở giữa là nơi làm lễ cho Miên Hòa, đứng hai bên là hai hàng cung tỳ đang cầm những khay đựng đồ để chuẩn bị cho lễ chải tóc.


Rượu tế thiên, cành liễu để nhận phước lành cũng như gột rửa những gì cũ kỹ của niên ấu, áo bào đỏ tươi để thay trang đổi diện, lược chải để chúc phúc, trâm cài đánh dấu sự trưởng thành.

Chếch về phía dưới các vị nương nương đứng bên trái, bên phải là nhóm nhạc sư tấu khúc do Miên Hòa an bài.
Phía dưới đài được chia làm hai bên, bên trái là chỗ đứng của nam quyến, bên phải là chỗ đứng của nữ quyến, ở giữa làm lối đi do hai hàng cấm vệ quân đứng canh.
Dương Tử Khâm, Tề Thu Ngọc, Phòng Quyết Thư được Miên Hòa xếp đặc quyền ngay phía trên ngang hàng với các vị công chúa quận chúa, mà đứng trước các nàng là Hạ Vân Hiên trong trang phục của cấm vệ quân.
Dương Tử Khâm lâu rồi mới thấy Tề Thu Ngọc, nàng không biết tại sao nhưng cảm giác trông nàng ấy vui tươi lạ thường, so với Phòng Quyết Thư mới bàn hôn luận gả chỉ hơn không kém.
Tề Thu Ngọc nhìn Dương Tử Khâm liền hỏi về sức khỏe của nàng, Dương Tử Khâm kể cho các nàng nghe về chuyện học cưỡi ngựa.
Hạ Vân Hiên nghe được quay lại nói: "Nha đầu này lần đầu tiên học liền cưỡi ngựa suốt hai canh giờ, hôm sau nàng dậy được mới lạ."
Tề Thu Ngọc giơ ngón tay cái cho Dương Tử Khâm.
Dương Tử Khâm sầu não: "Nhờ phúc Định An Hầu cả, hôm sau eo ta như muốn gãy đôi vậy, ta còn không xuống được khỏi giường nữa."
Ba người đứng hình nhìn nàng.

Tề Thu Ngọc vỗ vỗ vai nàng: "Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, vị tiểu nữ hài này, ta biết muội còn nhỏ, nhiều thứ chưa được học, nhưng đừng nói ra mấy lời kinh hãi thế tục thế được không?"
Dương Tử Khâm khó hiểu, nàng nói gì sai rồi sao, nhưng Hoắc Mộ Ngôn dạy nàng mà không cảnh báo nàng, không trách hắn chẳng lẽ nàng trách Tiểu Bạch.

Chết, nàng còn quên đi thăm Tiểu Bạch nữa.
Ở ngay gần nàng, dưới tay váy lụa nào đó có một bàn tay đã nắm chặt đến mức móng tay in hằn vào lòng bàn tay.
Đế hậu nhập tọa, tất cả mọi người phải quỳ xuống hành lễ.

Sau đó nhạc sư bắt đầu tấu khúc, từ phía xa một cỗ kiệu hình nụ hoa mẫu đơn khổng lồ được khiêng vào.

Kiệu vừa đặt xuống hoa cũng nở ra, Miên Hòa từ giữa bông hoa từ từ bước xuống, mái tóc đen thả dài đến eo, đuôi váy đỏ hồng thêu hạc trắng trải dài phía sau, nàng bước từng bước lên đài tế thiên.


Chiếc kiệu này là thiết kế của Miên Hòa được đốc thúc chế tạo, Dương Tử Khâm có chút khâm phục, trong đầu của Miên Hòa rốt cuộc không biết chứa được bao nhiêu thứ, luôn có thể sáng tạo ra những thứ khác người như vậy.
Dương Tử Khâm nhìn theo Miên Hòa đang theo từng tiếng hô của lễ bộ giám thứ hoàn thành từng nghi lễ của lễ chải tóc, nàng ấy bình thường đã khuynh sắc khuynh thành, hôm nay một thân hồng y có thể nói là phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thiên hạ.
Các vị công chúa khác khi làm lễ chải tóc sẽ do ma ma bên người hoàng hậu búi tóc, sau đó hoàng hậu sẽ cài trâm cài, nhưng hôm nay sẽ do Thư chiêu nghi chải tóc cho Miên Hòa.

Mẹ đẻ tự mình chải tóc, đãi ngộ này cũng quá khác biệt rồi, đúng là viên ngọc quý được hoàng đế nâng niu.
Thư chiêu nghi vừa chải tóc cho Miên Hòa vừa nhỏ giọng: " Nữ nhi của ta rốt cuộc đã trưởng thành rồi, từ nhỏ con đã thông minh hơn người, lúc nào cũng như bà cụ non khuyên ta cái gì nên làm không nên làm, hôm nay rốt cuộc cũng trở thành người lớn thật rồi, mẫu phi có chút không nỡ."
Miên Hòa mỉm cười, nàng đến với thế giới này thu hoạch được rất nhiều thứ, trong đó có vị mẫu phi này luôn dành cho nàng tình yêu thương bảo bọc của một người mẹ, cảm giác như mẹ của nàng ở hiện đại vậy.
Sau khi hoàng hậu cài trâm vào búi tóc của Miên Hòa thì lễ chải tóc ngày hôm nay cũng coi như hoàn thành phần lễ.

Miên Hòa đứng trên đài tế thiên từ từ quay người lại, mọi người dưới đài có địa vị thấp hơn nàng đều hướng nàng hành lễ, phía trên đầu nàng ấy cũng vang lên một tiếng, một cơn mưa cánh hoa hồng đỏ rực cũng từ trên trời rơi xuống, khung cảnh chấn động lòng người.

Nàng ấy đứng giữa những cánh hoa tao nhã, kiêu ngạo như thiên kiêu chi nữ, như nhân trung chi phượng, bình thản nhìn xuống nhân gian bình phàm.
Phần mật sau đó được tổ chức ở Hòa An đài giữa các quý nữ, các nàng lần lượt đem lễ vật tặng cho Miên Hòa.

Dương Tử Khâm tự mình thêu một chiếc đèn lục diện, sáu mặt là sáu bức tranh vẽ Miên Hòa do nàng nhờ Vũ Thành Phong vẽ.

Vũ vương gia không chỉ giúp nàng vẽ, còn khuyên nàng thay tứ diện thành lục diện, như vậy lúc đèn quay sẽ đẹp hơn nhiều.
Nhưng ở đây ai mà không biết Thất công chúa có thể đi ra vào khố phòng của hoàng đế như đi dạo, có gì trân quý mà nàng ấy chưa nhìn thấy chứ.

Vì vậy mọi người càng cố tặng nàng lễ vật quý giá như san hô quý của Đồng Hiên hay dạ minh châu của ngũ công chúa, Tề Thu Ngọc còn lấy cả nhạc phổ quý hiếm trên giá sách của Tề thái sư xuống làm quà, vì vậy lễ vật của Dương Tử Khâm đặt trong đó càng nhạt nhòa, còn có chút không đáng tiền.
Nhìn dáng vẻ khinh thường của đám người kia, Tề Thu Ngọc nhỏ giọng nói thầm: "Kệ mấy người đó đi, mấy người đó ghen tị vì Miên Hòa không thích bọn họ bằng muội đấy." Phòng Quyết Thư sau khi bị Miên Hòa dùng quyển bí kíp mà Phòng phu nhân truyền lại do nàng mới tặng đập vào vai liền trực tiếp kéo hai nàng qua một góc nói chuyện.


Phòng Quyết Thư còn vỗ vai Dương Tử Khâm nói: "Sau này ta cũng tặng muội một quyển như thế, đến lúc đấy muội đừng vì quá xấu hổ mà đánh ta giống công chúa." Tề Thu Ngọc gật gật đầu: "Hay muội mượn công chúa đọc tạm cũng được, để biết sáng nay lời muội nói đáng sợ như nào." Phòng Quyết Thư phá lên cười.
Sau đó Miên Hòa muốn cùng chúng quý nữ lên thuyền nhỏ đi ra giữa Viên Hồ.

Viên Hồ là một hồ sen ở phía sau Yến Đài, hồ sen của hoàng cung có thể to hơn cả nhị phòng Dương gia.

Dương Tử Khâm biết hôm nay nàng ấy muốn làm gì, nàng ấy muốn bắn pháo hoa.

Thường thì pháo hoa chỉ được dùng trong các dịp lễ tết, nhưng Miên Hòa thuyết phục được hoàng đế, vậy nên nàng đã sắp xếp cho quý nữ đi ra hồ sen ngắm pháo hoa, như vậy những người khác dự yến ở Yến Đài cũng có thể xem được rõ ràng.
Thuyền vừa đi ra giữa hồ, trên bầu trời cũng vang lên từng tiếng động to, chúng quý nữ ào ạt đổ ra phía trước thuyền xem pháo hoa, Dương Tử Khâm bị xô đẩy ra phía mạn thuyền.
Giữa không gian tối đen như mực, thứ còn lại chỉ còn ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, mặt nước cũng phản chiếu lại ánh sáng trăm màu trên bầu trời, long lanh lấp lánh, các nàng đứng ở giữa hồ như chìm vào giữa trăm ngàn tia sáng nhỏ, âm thanh cảm thán của mọi người cũng bị tiếng pháo hoa át mất.
Giữa âm thanh vang động trên bầu trời, một tiếng nước vang lên, Dương Tử Khâm cũng cảm nhận được nước lạnh vây quanh mình.
Mà trên thuyền cũng nhốn nháo lên, xung quanh thì quá tối, có người nhìn xuống mặt nước cũng không thấy động tĩnh gì, không ai biết là ai rơi xuống nước hay liệu có ai rơi xuống nước không.

Dương Xuân Khiết đứng một bên tròn mắt che miệng rồi mãi mới lắp bắp hét lên: "Tứ tỷ...tứ tỷ rơi xuống nước rồi!"
Trên thuyền bắt đầu nhốn nháo cả lên, Miên Hòa quát lên: "Im lặng!" rồi nàng hướng về phía bờ hét lên: "Hạ Vân Hiên! Thanh Thanh rơi xuống nước rồi!"
Hạ Vân Hiên loáng thoáng nghe thấy tiếng Miên Hòa hét nhưng không rõ là gì, vì vậy hắn đi gần đến thành hồ, vừa đến thành hồ đã thấy có ai đó ngoi ra khỏi mặt nước, hắn có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng chạy tới kéo người lên.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Dương Tử Khâm hắn liền sững người.

Hạ Vân Hiên quát thuộc hạ quay người lại rồi nhanh chóng lấy áo choàng của mình phủ lên người Dương Tử Khâm.

Thời tiết mới vào hạ chưa oi nóng nhưng váy lụa cũng đã mỏng hơn so với đầu xuân, mà Dương Tử Khâm vừa từ dưới nước lên váy lụa liền bám vào cơ thể, nàng còn có chút rùng mình vì gió thổi.

Từ sau đợt du xuân Dương Tử Khâm bị rơi xuống nước kia, sau đó mấy nàng đã bắt Dương Tử Khâm học bơi bằng được, Dương Tử Khâm tuy lười nhưng học rất nhanh, chỉ cần một tháng là đã biết bơi.
Nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời Dương Tử Khâm cười chua chát, chưa được nửa năm đã rơi xuống nước hai lần, đây là Diêm Vương nhớ nàng hay Long Vương nhớ nàng đây.
Hạ Vân Hiên lo lắng: "Tử Khâm, muội sao lại rơi xuống nước?"
Dương Tử Khâm mỉm cười, trên mặt không biết là nước hồ hay nước mắt: "Muội trượt chân thôi.


Vân Hiên ca nhìn xem, pháo hoa thật là đẹp."
Hạ Vân Hiên không tin nhưng thấy nàng không muốn trả lời nên cũng không gặng hỏi.

Hai người yên lặng cùng nhau ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Dương Tử Khâm trong lòng có chút khó hiểu, nàng tuy có chút khiến người ta chán ghét, nhưng cũng không đến mức khiến người ta muốn lấy tính mạng nàng chứ, vừa nãy nàng cảm nhận được rõ ràng có người đẩy nàng, nếu không phải nàng học bơi, e rằng lúc này thật sự đang nằm dưới đáy hồ rồi đi gặp Diêm Vương nói chuyện rồi.
Miên Hòa cho thuyền cập bờ rồi ngay lập tức chạy đến bên hai người, sau khi biết Dương Tử Khâm không có gì đáng lo ngại thì liền quay ra nhìn đám quý nữ sau lưng: "Ta không biết hôm nay là do vị nào làm, nhưng những lời ta sắp nói tới đây hy vọng mọi người sẽ nhớ rõ.

Dương Tử Khâm là biểu muội của Đông Hoàng Miên Hòa ta, ai dám động đến nàng cũng chính là động đến ta.

Người hôm nay đẩy nàng xuống hồ ta sẽ nghĩ cách tìm ra.

Nhưng mong các vị ở đây nhớ rõ, nàng tuy yếu đuối, nhưng không phải quả hồng mềm mà các vị có thể nắn bóp!"
Miên Hòa vừa hỏi Dương Xuân Khiết thì biết là nàng ấy nhìn thấy có người ẩy Dương Tử Khâm, nhưng do trời tối quá nên không nhìn rõ là ai.

May là Dương Tử Khâm học bơi rồi, nếu không e là mấy nàng cũng nhảy ngay xuống nước.
Dương Tử Khâm nhìn Miên Hòa áy náy, vốn là một buổi lễ chải tóc tốt đẹp như thế, lại bị nàng làm hỏng đoạn cuối rồi.

Nhìn xung quanh đều là tỷ muội bằng hữu đứng ra bảo vệ nàng, Dương Tử Khâm càng thêm áy náy, nàng thật yếu đuối, lúc nào mọi người cũng phải đứng ra bảo vệ nàng, nàng cũng thấy ấm áp trong lòng, có mọi người ở bên thật tốt.
Tối hôm đó tại Tú Liên các của Lục công chúa tiếng đồ đạc vỡ vang lên giữa đêm tối, đám cung tỳ sợ hãi quỳ dưới mặt đất.

Phúc ma ma bên cạnh nàng vẫy tay đuổi cung tỳ ra ngoài rồi an ủi Đông Hoàng Giai Tú: "Công chúa cần gì vì một thứ thấp kém như thế mà tức giận, tức giận hại thân, chúng ta còn thiếu gì cơ hội trừng phạt nàng."
Lục công chúa lại ném thêm một ly trà quát: "Rõ ràng Đồng Hiên nói nàng ta không biết bơi!".

Cố gắng hít thở điều hòa cơn tức giận, nàng mỉm cười độc ác: "Không sao, không phải còn Đồng Hiên và Ngũ tỷ sao, ta chỉ cần thổi gió bên tai hai nàng là được, dù sao ta cũng nhìn thấy Từ Chi Ân và Vũ Thành Phong tặng hoa nàng ta.

Dương Tử Khâm ngươi đừng mừng sớm, trò vui còn chưa kết thúc đâu."