Chương 47

“Ồ! Hắn ta là Lục Thần?”, Du Thản Long lạnh lùng nhìn người thanh niên tiều tụy trước mặt.

“Đúng vậy!”, Lục Sinh chỉ vào Lục Thần nói: “Hắn chính là Lục Thần, tên hung thủ đã làm gãy cánh tay của cậu chủ Phong!”

Lục Thần đi thẳng đến chỗ Hậu Dũng đang ngất xỉu, nhẹ nhàng dìu anh ta lên.

“Hậu Dũng, cậu sao rồi…?”

“Khụ khụ!”

Hậu Dũng ho vài tiếng rồi từ từ mở mắt ra.

“Cậu… chủ, tôi, tôi đã phụ lòng tin của cậu rồi!”

Giọt nước mắt ấm áp của Lục Thần rơi xuống, Viêm Long Quân không có kẻ hèn nhát, cậu đã làm rất tốt.

“Hậu Dũng, cậu hãy ngủ một giấc thật ngon, chờ tôi xử lý lũ khốn nạn này!”

Sau đó, Lục Thần đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua Lục Sinh và Du Thản Long.

“Là ai đã đánh trọng thương cậu ta?”

Đôi mắt anh như có một cơn gió lạnh lướt qua.

Khiến Lục Sinh và Du Thản Long không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Du Thản Long bước lên, lạnh lùng nói: “Là tao đánh đấy, tao không chỉ đánh nó, mà còn đánh cả mày nữa!”

“Vậy ư? Vậy phải xem ông có bản lĩnh đó không?”, nộ khí bao phủ gương mặt Lục Thần.

Đánh người của tôi, hôm nay, tôi chắc chắn sẽ phế ông!

“Thằng oắt, quỳ xuống cho tao!”

Du Thản Long hét lên rồi giơ năm ngón tay ra như muốn quặp lấy Lục Thần.

“Ông không có cửa!”

Lục Thần không lùi lại né tránh, ngược lại tiến về phía trước, lúc móng vuốt Du Thản Long sát tới ngực, anh liền dùng một tay bắt lấy.

Răng rắc!

Tiếng vỡ vụn vang lên.

“Aaa!”

Du Thản Long ôm tay, loạng choạng lùi về sau, sắc mặt không thể tin nổi.

Ông ta là phó hội trưởng Tứ Hải võ quán, được coi là một đại cao thủ ở Minh Thanh.

Vậy mà không ngờ, chỉ trong vòng 1 chiêu đã bị thanh niên trước mắt đánh gãy xương.