Chương 50

Ở cứ địa của Diêm Long Quân, Tôn Hoành tắt máy xong liền lập tức chọn ra bốn người, lái trực thăng tới Minh Thanh.

Lục Thần tìm trong túi vải ra một quyển sách ố vàng.

Đây là cuốn sách y học sư bá truyền cho anh, tên “Tứ Tượng Thần Châm Pháp”, là một cuốn kỳ thư.

Cuốn sách gồm 500 chương, hiện giờ anh mới nghiên cứu đến chương 50, nhưng cũng đã có chút thành tựu.

Lục Thần mở sách tìm cách chữa chấn thương sọ não.

Anh chợt nở một nụ cười vui sướng, quả nhiên đã tìm thấy.

Sau đó Lục Thần nghiêm túc nghiền ngẫm.

Anh đọc say mê quên ăn quên ngủ, không biết đã trôi qua bao lâu.

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, anh mới chợt tỉnh lại, vội vàng ra mở cửa.

“Cậu chủ!”

Tôn Hoành và bốn binh sĩ cung kính chào.

“Vào đi rồi nói!”

Lục Thần dẫn 5 người vào phòng.

Ánh mắt Tôn Hoành dừng trên Lâm Như đang hôn mê.

“Cậu chủ, đây là…”

Lục Thần thở dài: “Cô ấy là bạn gái của tôi, bị đánh sắp thành người thực vật rồi!”

“Cái gì?”, Tôn Hoành nổi nóng: “Là tên khốn nào ăn gan hùm tim cọp, dám động tới bạn gái cậu chủ!”

“Lần này gọi mọi người qua đây là muốn điều tra hung thủ!”, Lục Thần dừng một lúc, nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, đến Đại học Bách Khoa, giúp tôi bảo vệ một nữ sinh tên An Hiểu Nghiên!”

Tôn Hoành không hề hỏi nguyên nhân, trực tiếp phân phó 4 người phía sau: “Lục Thanh, Lục Hàng, 2 người đi điều tra, Mã Xuân, Triệu Trị Quốc, 2 người phụ trách bảo vệ An Hiểu Nghiên!”

“Rõ!”

4 người nhận lệnh xong liền rời khỏi.

Lục Thần châm một điếu thuốc: “Nhân tiện, Tôn Hoành, người bạn cũ của cậu là Hậu Dũng bị thương, hiện đang nằm trong bệnh viện. Giờ cậu hãy đi bảo vệ sự an toàn của cậu ta!”

“Cái gì? Hậu Dũng bị thương?”, Tôn Hoành cảm thấy không thể tin được, Hậu Dũng là một nhân vật tài giỏi nhất trong Diêm Long Quân, tuy rằng thực lực so với bản thân yếu hơn một chút, nhưng ở Minh Thanh hẳn sẽ không bị thương.

“Ừm!”, Lục Thần gật đầu: “Người đánh cậu ta đã bị tôi phế rồi, có điều kẻ đứng sau là người nhà họ Lục, tôi lo rằng họ sẽ báo thù”.

Tôn Hoành cũng đã từng nghe nói về mối quan hệ giữa Lục Thần và nhà họ Lục, biết cậu chủ của mình cũng là người nhà họ Lục, bèn hỏi: “Cậu chủ, nếu người nhà họ Lục tìm tới, tôi có thể ra tay nặng không?”

Lục Thần không hề do dự gật đầu: “Cậu cứ thoải mái, tôi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Lục!”

Được sự cho phép của anh, Tôn Hoành liền yên tâm, cúi chào nói.

“Cậu chủ, vậy tôi đi giờ đây!”

Lúc này ở nhà họ Lục: “Cộp!”, Lục Vân Tường đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho tách trà xê dịch.

“Tức chết tôi mất, thằng nhãi đó lại lợi hại như vậy, đến cả đại sư Du cũng không đánh lại!”

Lục Sinh đứng bên cạnh, nhịn đau gật đầu.