Chương 53

“Người tên Hậu Dũng nằm ở phòng nào?”, Lục Sinh hỏi y tá.

Một y tá trẻ chỉ vào phòng bên trái: “Phòng cuối cùng trong dãy”.

Liễu Ngạo Thiên đang định tiến vào liền bị một người cản lại.

“Tôi đã bao phòng, không ai được phép vào phòng bệnh này!”

“Cút!”

Liễu Ngạo Thiên đẩy ra, vốn nghĩ người kia hẳn sẽ ngã nhào, không ngờ người này còn nhanh hơn cả ông ta, nhẹ nhàng giữ chặt tay ông ta lại.

“Ai là người cút thì chưa chắc!”, Tôn Hoành cười nhạt.

“Thân thủ không tệ!”

Liễu Ngạo Thiên cẩn thận đánh giá Tôn Hoành: “Nói vậy cậu chính là Lục Thần đúng không?”

“Ha ha!”

Tôn Hoành cười lớn.

“Ông đùa gì vậy, nếu tôi là Lục Thần, e rằng ông đã nằm bò ra rồi!”

Thân thủ người này tốt như vậy mà lại không phải là Lục Thần, điều này khiến Liễu Ngạo Thiên rất khó hiểu.

“Cậu không phải Lục Thần, vậy Lục Thần ở đâu?”

“Muốn gặp Lục Thần, trước hết ông phải đánh bại tôi đã!”, Tôn Hoành cười lạnh.

“Tên này ngạo mạn quá, quán chủ Liễu, đánh bại cậu ta trước rồi hãy nói!”, Lục Sinh đứng ở một bên, lạnh giọng nói.

“Câm miệng! Chỗ này không đến lượt ông nói!”

Liễu Ngạo Thiên hét lên, ông ta rất ghét người nhà họ Lục, nếu không phải là nhà họ Lục, sao Du Thản Long lại bị hành hung chứ.

Với tư cách là quản gia nhà họ Lục, ở thành phố Minh Thanh, ngoài mấy ông lớn nhà họ Lục ra, có ai dám nói chuyện với Lục Sinh như vậy chứ?

Lúc này, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng vì tức giận.

Ngay sau đó, Liễu Ngạo Thiên lại nhìn Tôn Hoành.

“Chàng trai, tôi có chút ân oán muốn giải quyết với Lục Thần, hy vọng cậu đừng lo chuyện bao đồng, để tránh tự chuốc lấy phiền phức!”

“Tự chuốc lấy phiền phức? Không chắc đâu”, Tôn Hoành nói tiếp: “Tôi nói rồi, muốn gặp Lục Thần, ông phải đánh bại tôi trước đã, nếu không miễn bàn”.

“Được!”

Liễu Ngạo Thiên gật gật đầu, sắc mặt ông ta trầm xuống.

Đột nhiên, năm ngón tay ông ta xòe ra giống như móc câu nhanh chóng tóm lấy cổ họng Tôn Hoành.

Một tia giễu cợt thoáng qua mặt Tôn Hoành, anh ta chụm hai ngón tay lại đâm vào lòng bàn tay Liễu Ngạo Thiên.

Liễu Ngạo Thiên kinh hãi, ông ta vội vàng đổi hướng, biến móc câu thành nắm đấm.

Mọi thứ đến quá nhanh khiến Tôn Hoành không kịp suy nghĩ đã vội đan các ngón tay vào nhau thành nắm đấm.

“Bịch!”

Nắm đấm giao nhau!