Chương 58

“Cậu Lục, cậu thế này là có ý gì?”

Lục Thần cười nhạt.

“Chủ tịch An, để Vương Đức Thủy nói cho ông biết căn nguyên gốc rễ của sự việc nhé!”

Nghe thấy vậy, An Kình Tông liền nhìn về phía Vương Đức Thủy.

“Cậu nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vương Đức Thủy quỳ rạp trên mặt đất, mắt hắn ta nhắm chặt lại, nói hay không nói cũng như nhau, dù sao hôm nay hắn ta cũng không thể thoát khỏi việc bị tra tấn.

“Lục Thanh, cho chủ tịch An xem đoạn video!”, nói xong Lục Thần liền kéo chăn bông giúp Lâm Như, trên mặt anh lộ ra vẻ đau lòng.

Lục Thanh đưa điện thoại cho An Kình Tông, lạnh giọng nói: “Xem cho kỹ đi!”

An Kình Tông cảm thấy khó hiểu, nhưng ông ta vẫn đón lấy điện thoại, nhấn nút phát rồi bắt đầu xem.

Ban đầu mặt An Kình Tông rất bình tĩnh, nhưng càng xem, sắc mặt ông ta càng khó coi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

“Hai người phụ nữ này là ai? Quá độc ác! Căn bản không phải là người mà!”

Lục Thanh chế nhạo: “Đây chính là mẹ ruột của quản lý do ông thuê về!”

Nghe được lời này, An Kình Tông giật mình hoảng hốt nhìn về phía Vương Đức Thủy.

“Bọn họ nói có đúng không?”

Vương Đức Thủy khẽ gật đầu.

“Hừ!”, An Kình Tông lạnh lùng nói: “Vương Đức Thủy, thân là quản lý khách sạn, cậu lại dám buông lỏng kiểm soát để người khác tùy tiện vào đánh khách hàng, từ nay trở đi, cậu không còn là quản lý khách sạn nữa!”

Sau đó ông ta lại nói với Lục Thần: “Cậu Lục, hợp tác giữa chúng ta vẫn tiếp tục, cậu muốn xử lý Vương Đức Thủy này như thế nào đều không liên quan đến tôi!”

Nói xong, ông ta liền dẫn hai tên vệ sĩ rời đi.

Sau khi An Kình Tông rời đi, Lục Thanh lại ấn bàn tay còn lại của Vương Đức Thủy xuống: “Tên họ Vương kia, có gọi không, nếu vẫn không gọi, bàn tay này sẽ tàn phế!”

Nghĩ đến mười ngón tay bị nát vụn, nghĩ đến cơn đau tê tâm liệt phế, cuối cùng Vương Đức Thủy cũng thỏa hiệp.

Sau đó, hắn ta lấy điện thoại ra bấm gọi Mã Thu Linh.

“Mẹ… mẹ mau đến khách sạn phòng 518 tầng 24”.

“A Thủy, xảy ra chuyện gì vậy?”, Mã Thu Linh hỏi qua điện thoại.

“Mẹ đừng hỏi nữa, mẹ đến mau đi!”, Vương Đức Thủy đã khóc thành tiếng.

Nghe thấy tiếng con trai khóc qua điện thoại, Mã Thu Linh linh cảm có chuyện gì đó không ổn, bà ta vô cùng hoang mang.

“Được được được! Mẹ sẽ kêu Hiểu Cầm đưa mẹ đến ngay!”

Lục Thanh lập tức buông tay Vương Đức Thủy ra: “Gọi sớm chút cũng không bị đau đớn như vậy!”

Khoảng 30 phút sau, xe của Phó Hiểu Cầm đỗ ở cửa khách sạn.

Cô ta vội vàng đỡ Mã Thu Linh xuống rồi đi vào trong.

Hai ngườc bước nhanh vào thang máy, lên đến tầng 24, bọn họ nhanh chóng vào phòng 518.

“A Thủy, con sao vậy?”

Vừa thấy con trai nằm trên mặt đất, Mã Thu Linh nóng lòng chạy tới.

“Mẹ, con…con xin lỗi!”

Vương Đức Thủy chịu đựng cơn đau ở tay bật khóc nức nở.