Chương 60

Lục Hàng cười lạnh: “Không cần đi đâu nữa, đi lên cùng tôi!”

Vương Lan đưa mắt nhìn Phó Hiểu Cầm.

Phó Hiểu Cầm thở dài một hơi: “Đi theo cậu ta đi!”

Mã Thu Linh lấy tay ôm bụng, một lúc lâu sâu bà ta mới thở hổn hển trên mặt đất.

Lục Thần bước tới ngồi xổm trước mặt bà ta.

“Bà phù thủy xấu xa, hôm nay tôi khiến cho bà nợ máu phải trả bằng máu, cho bà nếm thử mùi vị bị đánh!”

“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!”

Nói xong, Lục Thần vung tay liên tục tát vào mặt Mã Thu Linh.

Chẳng mấy chốc sau, hai má của Mã Thu Linh đã phồng lên như chiếc bánh bao, bốn năm chiếc răng dính máu lăn xuống đất.

“Mẹ ơi! Cậu…cậu Lục, cầu xin cậu tha cho mẹ tôi, muốn đánh cậu cứ đánh tôi đây này!”

Thấy mẹ mình bị đánh, Vương Đức Thủy đau đớn đến bật khóc, hắn ta đau khổ cầu xin Lục Thần.

Tuy nhiên, lòng căm thù của Lục Thần đối với mụ phù thủy già độc ác này giống như nước sông cuồn cuộn vậy, liên miên không dứt, sao anh có thể dễ dàng tha cho bà ta chứ?

Nhìn vào khuôn mặt đầy thương tích của Lâm Như đang nằm trên giường, cơn tức giận trong lòng anh lại dâng lên.

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”, nói xong, anh lại xách Mã Thu Linh lên rồi ném bà ta xuống.

“Bịch!”

Một âm thanh trầm đục vang lên, Mã Thu Linh đập mạnh vào tường để lại một vết máu lớn.

“Cậu… một thứ tạp chủng đáng chết!”

Mặc dù Mã Thu Linh bị thương nặng nhưng bà ta vẫn không ngừng chửi bới.

Tạp chủng?

Lời này lại chạm vào điểm mấu chốt của Lục Thần.

Nếu nói bà ta đã làm Lâm Như bị thương, cùng lắm Lục Thần chỉ đánh bà ta một trận để trừng phạt.

Tuy nhiên, mắng anh là tạp chủng giống như là mắng bố mẹ anh vậy, tuyệt đối không thể tha thứ!

Với những bước chân nặng nề, Lục Thần lại đến trước mặt bà ta rồi ngồi xổm xuống, anh túm lấy tóc bà ta sau đó đập đầu bà ta vào tường.

“Bịch!”

Âm thanh giòn giã vang lên, Mã Thu Linh chớp chớp mắt rồi ngất lịm đi.

“Mẹ…mẹ!”, nước mắt của Vương Đức Thủy tuôn như mưa.

Tên này làm người không ra gì nhưng lại rất hiếu thuận!

Lục Thần nhìn hắn ta bằng cặp mắt khác, anh cũng không định làm khó hắn ta nữa.

“Cút đi! Sau này đừng để tôi gặp lại các người, nếu không… gặp một lần đánh một lần!”

Vương Đức Thủy dùng một tay chống đỡ, hắn ta cố gắng bò dậy lảo đảo đi về phía Mã Thu Linh.

“Mẹ… mẹ mau tỉnh lại đi!”

Mã Thu Linh từ từ mở mắt ra, bà ta tức giận nhìn Lục Thần, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám lên tiếng.

Đúng lúc này, Lục Hàng dẫn Phó Hiểu Cầm và Vương Lan vào.

“Đại nhân, tôi đã bắt được mẹ vợ của Vương Đức Thủy, mời cậu xử lý!”