Chương 94

Lục Thần cũng đã rời đi, anh khởi động xe bấm số của Lục Thanh.

“Lục Thanh, hôm nay hai người phụ trách bảo đảm sự an toàn của An Hiểu Nghiên đi”.

“Vâng”.

Không lâu sau, Lục Thần trở về khách sạn Ngân Thiên.

Hôm nay vẫn chưa tiến hành châm cứu cho Lâm Như.

Anh lại lấy ra Tứ Tượng Thần Châm, bắt đầu châm cứu cho Lâm Như.

Mười lăm phút sau, Lục Thần có dấu hiệu kiệt sức, mặt tái mét, anh vội vàng rút kim châm ra.

Tứ Tượng Thần Châm pháp tiêu hao rất nhiều công lực. Lúc này anh chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật sâu.

Chẳng mấy chốc, anh đã ngủ thiếp đi.

Cùng lúc đó, bên phía nhà họ Lãnh.

Lãnh Thiếu Hồng nhìn cậu con trai tàn tật của mình, lòng không khỏi quặn đau.

“Tên khốn đó là ai? Ngay cả Lãnh Thiếu Hồng tôi cũng dám động vào”.

Đám tay sai bị Lục Thần đánh trọng thương cúi đầu im lặng.

“Nói đi! Sao câm hết thế này? Tôi nuôi các người để làm cảnh à?”

Lãnh Thiếu Hồng đã thực sự phát điên.

Không được, mối thù này nhất định phải báo.

Ông ta lập tức lái xe đến nhà họ Lục, ông ta muốn mời chỗ dựa của mình ra mặt.

Không lâu sau chiếc xe đã dừng trước đường lớn nhà họ Lục, Lãnh Thiếu Hồng nhấn chuông.

Lục Sinh mở cửa: “Chủ tịch Lãnh, hôm nay ông chủ và gia chủ không muốn gặp ai, mời ông về cho”.

“Không được, phiền ông giúp tôi báo lại một tiếng”, Lãnh Thiếu Hồng không có ý định rời đi.

“Ừm”, Lục Sinh tỏ vẻ khó chịu: “Chủ tịch Lãnh, những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”

“Haz”.

Lãnh Thiếu Hồng thở dài một tiếng rồi miễn cưỡng rời đi.

Ngay sau đó, ông ta liền lấy điện thoại ra gọi cho Lục Vân Tường.

“Alo, ai đó?”

Trong điện thoại, giọng điệu của Lục Vân Tường rất lạnh lùng.

“Ông Lục, là tôi Lãnh Thiếu Hồng đây, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp ông”, Lãnh Thiếu Hồng vô cùng cung kính nói.

“Có chuyện gì vậy?”, Lục Vân Tường sốt ruột hỏi.

Lãnh Thiếu Hồng thở dài: “Con trai tôi bị phế rồi, tôi muốn mời ông đứng ra làm chủ cho tôi”.

“Có chuyện này sao?”, mặt Lục Vân Tường biến sắc: “Ông vào đi”.

Cúp điện thoại, Lãnh Thiếu Hồng lại bấm chuông cửa nhà họ Lục.

Lục Sinh mở cửa.

“Chủ tịch Lãnh, tâm trạng của gia chủ và ông chủ thực sự không tốt, ông phải lựa lời mà nói đó”.

“Được”.

Mặc dù chỉ là quản gia, nhưng Lãnh Thiếu Hồng cũng không dám ra vẻ với Lục Sinh.

Lãnh Thiếu Hồng bước vào đại sảnh nhà họ Lục.