*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Nam Côn Luân, ta nghĩ ta không thể ở Tứ Hải lâu nữa."
************************
Không đúng, sự tình có chút không phù hợp...!
Đầu óc Phó Vân Mặc nhanh chóng xoay chuyển, nàng không nhớ có hắc y nhân xuất hiện trong tiểu thuyết.

Với lại con cá mặn này...nàng không nhớ là của mình a....!
Chỉ là nghe ngữ khí của Dạ Khê Hàn, Phó Vân Mặc cảm thấy bản thân đang bị Dạ Khê Hàn theo dõi, theo nàng phỏng đoán, Dạ Khê Hàn đã truy lùng hành tung tên hắc y nhân này thật lâu, nàng ấy hoài nghi mình cùng tên hắc y nhân đó đã tiếp xúc qua, khả năng đã đưa cho mình cái gì, nhưng mà làm sao nàng ấy lại chắc chắn hắc y nhân đã đưa cho nàng cái gì?
Hay là trên người hắc y nhân không có đồ vật nàng muốn?
Có thể lục soát trên người hắc y nhân, sợ là hắc y nhân kia cũng đã....!
Phó Vân Mặc bỗng nhiên duỗi tay phủ lên cổ của mình, rùng mình một cái...Không tự giác mà sởn tóc gáy lêm.

Nàng lập tức về phòng mình, sau khi nằm xuống, tâm vẫn như cũng vô cùng hồi hộp, nàng thường nhìn về phía cửa sổ, sau đó lại không ngủ được, đnàh phải uống thêm mấy ngụm rượu của Tiểu Lý chưởng quầy, cứ như vậy mà ực tới ực lui đã uống hơn phân nửa.

Men say lên đầu, sợ hãi trong lòng tiêu tan không ít, nàng nằm trở về giường của mình, một chiếc giường khác là Tiểu Ngọc Nhi đang ngủ,vẫn ổn là vừa rồi hành động của mình không có đánh thức tới nàng ấy.

Nhắm hai mắt lại, lại nghĩ tới khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Khê Hàn, đột nhiên lại mở bừng mắt.


Tựa như bị bóng đè...!
Mấy lần giãy giụa, vẫn là không ngủ được, cuối cùng nàng lấy ra con cá mặn ở dưới phía giường, mở ra mảnh vải đang gói, đặt ở trên bàn gỗ, xuyên qua ánh mắt an tĩnh mà nhìn.

Trừ bỏ giống như cá mặn còn muốn cứng hơn một chút, về cơ bản thì không có gì đặc biệt a nó chính là một con cá mặn a!
Nghiên cứu một buổi tối, đem cá mặn đều nhìn qua một lượt, nhìn không ra cái gì, đem cá mặn gói lại thật tốt đặt xuống phía dưới giường, rửa tay thật sạch, liền trở về ngủ, cũng may lần này rốt cuộc cũng ngủ được, chỉ tiếc là một đêm không mộng.

- ----------
Ngày tiếp theo, Ninh Bất Khuất tới thăm thương thế của nàng, được mọi người chiếu cố, kỳ thật Phó Vân Mặc đã sắp khỏi hẳn, nhưng bởi vì trên vai Phó Vân Mặc có thương tích, Ninh Bất Khuất cũng không có dạy cho Phó Vân Mặc kiếm thuật, vẫn như cũ trợ giúp nàng củng cố làm sao để vận công điều tức, mà Phó Vân Mặc sau khi nắm giữ bí quyết, tiến bộ thực sự mau chóng, làm cho Ninh Bất Khuất phải lau mắt mà nhìn.

"Phó cô nương tiếp thu thật được rất tốt." Ninh Bất Khuất vuốt vuốt hàm râu dưới của mình, Phó Vân Mặc chỉ biết cười khan vài tiêng, hóa ra ngươi trước đây cho rằng ta là gỗ mục sao.

"Ninh chưởng môn quá khen, là Ninh chưởng môn chỉ dạy tốt mới đúng." Gặp quỷ nói tiếng quỷ, gặp người nói tiếng người, Phó Vân Mặc biết rõ, nàng trước sau đã lăn lộn trên màn ảnh nhiều năm như vậy, cũng được phân loại là diễn viên có EQ cao, một chút chuyện này nàng vẫn xử lý không có trở ngại gì.

"Phó tỷ tỷ, qua mấy ngày nữa chúng ta sẽ liền phải trở về Thương Vân môn, tỷ có yêu cầu giúp đỡ gì, cứ việc tìm muội, muội nếu như giúp được, nhất định sẽ giúp."
Tính cách Ninh Mẫn Nhi kỳ thật khá tốt, chính là đối khi có chút kiêu căng, Ninh Bất Khuất cũng quản không được, bất quá tâm địa thiện lương, có ân tất báo, nghĩ đến tiểu thuyết, nàng ấy vì Nam Côn Luân mà hắc hóa, liền cảm thấy có chút đau lòng.

"Ân, Được." Phó Vân Mặc nhìn Ninh Mẫn Nhi trước mắt, luôn cảm thấy có chút vi diệu, đây chính là nhân vật mình sẽ diễn a...Chính là nàng hiện tại khả năng lớn là trở về không được.

Ninh Bất Khuất dặn dò Phó Vân Mặc phải nghỉ ngơi thật tốt liền rời đi, chỉ là bỗng nhiên có chút nhớ tới Mạc Ly Hề, thanh âm thanh lãnh lại mang vài phần ôn nhu theo.

Ninh Bất Khuất rời đi không lâu, cửa phòng của nàng liền bị đẩy ra, vốn dĩ Phó Vân mặc còn đang đầy chờ mong, nhưng vừa thấy người tới, bỗng nhiên liền cảm thấy có chút mất mát.

"Làm gì vậy? Nam Côn Luân, tiến vào cũng không gõ cửa, nếu ta đang thay y phục không phải ngươi thấy hết sao?"
Phó Vân Mặc răn dạy một trận, tuy rằng nàng không ngại, nhưng điều này rốt cuộc cũng liên quan vấn đề lịch sự riêng tư.

"Thật xin lỗi a Tiểu Mặc tỷ, chính là có chút gấp." Nam Côn Luân dùng ống táy áo lau lau mồ hôi trên trán mình, sau đó vọt tới bên người Phó Vân Mặc, nói: "Hiện tại Tứ Hải lâu có rất nhiều người tới tìm tỷ."
Phó Vân Mặc vừa nghe xong, liền nhíu mày, rốt chuyện là chuyện gì? Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.

"Sao lại như vậy?"
"Chính là ngày đó...tỷ nói cho đệ biết tên hắc y nhân, sau đó không biết tin tức này như thế nào lại bị truyền đi, hiện tại người đến Tứ Hải lâu đều nói muốn tìm tỷ, nói trên người tỷ có [Phong Vân Quyết] gì đó."
Phó Vân Mặc vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi, đầu óc ong ong vang lên..

[Phong Vân Quyết]? Tuyệt thế võ công kia là [Phong Vân Quyết]?
"Không đúng a...Tại sao lại như vậy..." Phó Vân Mặc có chút hoảng hốt, Nam Côn Luân lập tức giơ lên ba ngón tay, nói: "Tiểu Mặc tỷ, đệ thề không phải do đệ nói ra."
"Không gì, ta biết không phải ngươi." Nam Côn Luân cũng không phải loại người lắm mồm, mà chuyện này, Phó Vân Mặc cũng chỉ nói cho Nam Côn Luân biết...!
Không đúng...!Còn có một người.


Dạ Khê Hàn!
Vì sao Dạ Khê Hàn lại phải làm như vậy...?
"Vậy còn có ai?" Nam Côn Luân hỏi, Phó Vân Mặc nhắm hai mắt lại, thở dài, nói: "Có một người, nhưng chúng ta không thể chọc vào người này."
Phó Vân Mặc ngồi xuống mép giường, một tay bưng kín cái trán, nghĩ tới con cá mặn phía dưới giường, nàng vốn không nghĩ sẽ tham lam cái thứ [Phong Vân Quyết] này, chỉ là không thể hiểu nổi tại sao hắc y nhân lại đưa cho mình, hơn nữa rõ ràng lại còn là con cá mặn...!
Bản thân bị hãm hại rồi sao?
Hiện tại không phải nàng không đem đồ vật giao ra, chỉ là giao một cá mặn đi ra ngoài, ai tin đây a!
"....Vậy làm sao bây giờ a Tiểu Mặc tỷ, hôm nay người tới không tính là nhiều, nhưng mà tin tức truyền ra như vậy, sợ là Lý chưởng quầy cũng không ngăn được."
Nam Côn Luân lo lắng nói, hôm nay đại sảnh tới đều là người giang hồ hung thần ác sát, đều mơi ước [Phong Vân Quyết] trong tay một tiểu nhị, nhưng bởi vì Tứ Hải lâu có mệnh lệnh rõ ràng, không thể ở trong Tứ Hải lâu đánh nhau, người giang hồ cũng không dám đá động, nhưng mỗi ngày đều ăn vạ ở đại sảnh, trà cũng không gọi, đồ ăn cũng không gọi, không đem bá tánh dọa chạy, việc làm ăn thế nào cũng sẽ đi xuống a!
"Lý chưởng quầy nói như thế nào?" Phó Vân Mặc lập tức không có chủ ý, nàng thế nào cũng không nghĩ tới cư nhiên bị Dạ Khê Hàn gài một cái bẫy.

"Lý chưởng quầy tất nhiên giúp tỷ, tỷ cũng biết Lý chưởng quầy làm người, tuy rằng tính toán chi li, nhưng nếu tiểu nhị trong khách điếm xảy ra chuyện gì, hắn khẳng định là giúp đỡ chúng ta." Nam Côn Luân nói, nhớ tới bộ dáng Lý nhân tinh ứng phó "không rảnh", nhưng nhìn ra hẳn là thấy cảm thấy mệt mỏi
Phó Vân Mặc rũ mắt suy nghĩ sâu xa, nàng không thể bất nghĩa đến Tứ Hải lâu như vậy, tuy rằng chuyện này vốn không phải do nàng chủ động khởi xướng, hết thảy đều là chính mình tham ăn đi dạo phòng bếp gây ra, nhưng nếu sự tình đã đến nước này, nhất định không thể liên lụy đến Tứ Hải lâu.

"Nam Côn Luân, ta nghĩ ta không thể ở Tứ Hải lâu nữa." Phó Vân Mặc rũ mắt, tâm tình có chút cô đơn, rốt cuộc nơi này cũng là nơi mình vẫn luôn sinh hoạt kể từ khi xuyên tới, có đồng bạn thực tốt, có chưởng quầy thật tối, chính là giờ khắc này bản thân ý thức được cần phải rời đi, tâm bỗng nhiên chìm vào đáy biển, chìm vào địa phương u ám không có ánh sáng.

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ đừng nghĩ không thông a.

vô luận thế nào nhóm bằng hữu trong lâu đều sẽ giúp tỷ mà!" Nam Côn Luân lắc lắc đầu, muốn xóa bỏ ý nghĩ Phó Vân Mặc sẽ rời đi trong lòng, lại chỉ thấy Phó Vân Mặc lắc đầu, nói: "Nguyên nhân chính vì như vậy, ta mới cần phải đi."
Phó Vân Mặc biết tiểu nhị trong Tứ Hải lâu sẽ giúp mình trụ vững ở nơi này, nhưng mà bọn họ chỉ là ở Tứ Hải lâu sinh hoạt kiếm kế sinh nhai, không thể làm cho bọn họ lâm vào loại sự tình này.

"Nếu đi, phải cùng nhau đi!" Nam Côn Luân kiên định mà nhìn Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc trong lòng ấm áp, đến cuối cùng lại ném cho Nam Côn Luân một cái xem thường, nói: "Ngươi làm sao như trùng theo đuôi a!"
Thương Vân phái cũng bởi vì mình nên không đi, Tứ Hải lâu cũng bởi vì mình nên rời khỏi, nếu người nào không biết, thật đúng là cho rằng Nam Côn Luân đối với mình có ý tứ a!
"Tỷ là thân nhân của đệ! Từ sau khi Nam gia bị diệt môn, chỉ có tỷ đối với đệ tốt nhất, đệ đã sớm xem tỷ như thân nhân!" Nam Côn Luân nói, hốc mắt cư nhiên lại đỏ một vòng, Phó Vân Mặc vừa thấy, cái mũi có chút đỏ lên, ngay sau đó vẫu vẫy tay, nói: "Được rồi được rồi, thật buồn nôn."
Phó Vân Mặc thấy người nọ trong nháy mắt liền nở ra nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy người này cũng rất có khiếu làm diễn viễn.

[Cốc cốc]
"Phó cô nương còn ở đây không?" Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân hai người đồng thời nhìn về phía chỗ cửa phòng, một bóng người mảnh khảnh ở ngoài cửa, mà nghe thanh âm, Phó Vân Mặc liền biết người này là ai.

"Có." Phó Vân Mặc lên tiếng, Mạc Ly Hề đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Nam Côn Luân một khắc liền chau mày, tuy rằng biến hóa rất nhỏ, nhưng Phó Vân Mặc vẫn nhìn thấy.

Người này để ý Nam Côn Luân?
"Mới vừa nãy ta nghe biết được một ít tin tức, làm sao bọn họ lại nói ngươi cầm [Phong Vân Quyết]?" Phó Vân Mặc mấy ngày nay vẫn luôn dưỡng thương, hơn nữa nàng chỉ là một điếm tiểu nhị sao có thể lấy được [Phong Vân Quyết].

"....Bị người khác hại." Phó Vân Mặc nói không ra nguyên nhân, chỉ có thể lấy câu này biểu đạt tâm tình hiện tại của nàng.


"Chẳng lẽ là Trương Ma Tử kia?" Mạc Ly Hề có thể nghĩ tới, chỉ có Trương Ma Tử kia vốn không ít lần đối đầu với Phó Vân Mặc.

"Không phải." Trương Ma Tử kia lấy đâu ra năng lực, hơn nữa nếu hắn muốn hãm hại ta, cũng sẽ không hướng phương diện này xuống tay, bởi vì hắn không có đầu óc.

"Việc này...!Mạc chưởng môn, ta có việc muốn nói với ngươi." Phó Vân Mặc nói xong câu đó, sau đó đảo mắt nhìn về phía Nam Côn Luân, Nam Côn Luân hiểu ý, lập tức lui ra ngoài, đem cửa đóng lại.

"Ngươi nói." Thanh âm Mạc Ly Hề trước sau như một đều ôn nhu, Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn vọt tới trong lòng ngực của nàng mà khóc lớn một trận, thật là oan ức cực kỳ, cái gì mà [Phong Vân Quyết] chứ, một con cá mặn lại còn hại nàng rơi vào kết cục cuốn chiếu rời đi.

"Ta phải rời khỏi Tứ Hải lâu." Phó Vân Mặc vừa nói xong, nàng liền thấy trong mắt Mạc Ly Hề xuất hiện nét hoang mang, chỉ là điều nàng nói sau đó, sợ là làm cho Mạc Ly Hề thấy vọng rồi.

"Nhưng ta cũng sẽ không thể đến Thiên Duyên phái." Phó Vân Mặc nói xong, quả nhiên thấy được sự thất vọng trong mắt Mạc Ly Hề, liên quan đến bản thân đều cảm thấy có chút đau lòng.

"Vì sao?" Mạc Ly Hề khó hiểu, nếu dự định rời khỏi Tứ Hải lâu, vì sao không đi đến Thiên Duyên phái? Chẳng lẽ...nàng không thích mình đến như vậy sao?
Hiện tại rất nhiền người đều cho rằng ta có [Phong Vân Quyết], hơn nữa sẽ càng ngày càng nhiều người biết được, ta ở lại Tứ Hải lâu sẽ mang đến phiền phức cho Tứ Hải lâu, cùng lẽ đó, ta đi đến Thiên Duyên phái, cũng sẽ mang đến phiền phức cho Thiên Duyên phái."
Phó Vân Mặc than một tiếng, hiện giờ nếu giao ra con cá mặn, cũng không thay đổi được gì, rốt cuộc cũng không có người nào tin nổi con cá mặn sẽ là tuyệt thế võ công, càng có khả năng cho rằng nàng đang trêu chọc bọn họ.

"....Ta sẽ bảo hộ ngươi."
-------------Hết chương 17------------
Lời của tác giả:
Hôm nay cũng là một ngày ôm ấp Mạc Tiên tử.

Hôm nay cũng là một ngày nữ ma đầu hãm hại vợ
Tiểu Mặc: Ta làm sao nhìn trúng nữ ma đầu thế này.

Pháp lão: Ngươi còn chưa nhìn trúng a!
Tiểu Mặc: Cũng phải cũng phải...!
Nữ ma đầu: Gì?
Tiểu Mặc, Pháp lão: Nhìn trúng nhìn trúng!
Yêu mọi người, nhiều nhiều lắm!!!.