*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Quả nhiên....Độc chết so với đói chết tốt hơn nhiều...."
*************
Phó Vân Mặc cầm lấy bình nhỏ Dạ Khê ném vào, cầm lên trong tay ngắm nghía, nhưng lại không có tâm tư gì, vừa rồi bị con gián dạo sợ hồn bay phách tán, cánh tay vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.

Phó Vân Mặc mở nắp bình nhỏ ra, một mùi vị kim sang dược truyền ra, nhưng kim sang dược này, trong mùi hương lại nhiều hơn thuốc, là mùi hương gì Phó Vân Mặc lại nói không ra, như là hương rượu?
Phó Vân Mặc không chút suy nghĩ, duỗi tay lấy dược trong bình nhỏ, sau đó bôi lên trên miệng vết thương, không có nước, này cũng không thể rửa được miệng vết thương, chỉ có thể tùy tiện tạm thời cầm máu.

"Tê!" Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy dược bôi lạnh lẽo kia đụng lên trên những vết thương có sâu có cạn trên cánh tay, liền cảm giác đau thấu tâm can.

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ thế nào rồi?" Đôi tay Nam Côn Luân bắt lấy trụ sắt, cực lực muốn nhìn thấy tình huống bên trong nhà giam cách vách, nhưng cái gì cũng không thấy được, chỉ nghe được tiếng Phó Vân Mặc hít một ngụm khí lạnh, nghe xong liền cảm thấy đau.

"Không có việc gì, không chết được." Phó Vân Mặc nói xong, vẫn là đau đến nhếch miệng nhe răng, cơn đau này quả thực đau đến không thể nhịn! Cái gì mà không chết được! Cách cái chết không xa rồi!
"Đau đau đau đau...." Động tác của Phó Vân Mạc tuy rằng đã rất nhẹ, chính là nàng luôn luôn sợ đau, cơn đau này quả thực đau đớn muốn chết rồi.

"Tiểu Mặc tỷ..." Thanh âm của Nam Côn Luân có chút hạ xuống, tuy rằng Phó Vân Mặc nói không chết được, nhưng bản thân lại cái gì cũng đều không giúp được, lúc này mới thấy bản thân thật vô dụng.

"Ai! Đừng ủ rũ, bị thương là ta, lại không phải ngươi." Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn cười, nước mắt trên mặt nàng đều không còn nữa, chẳng lẽ người nên ủ rũ không phải là mình? Sao Nam Côn Luân lại dẫn đầu ủ rũ trước rồi.


"Chỉ là cảm thấy bản thân thực vô dụng, không thể giúp được gì cho tỷ." Nam Côn Luân không giấu diếm tâm tư với Phó Vân Mặc, loại cảm giác ập đến chính mình, giống như thủy triều quét tới cảm thấy vô lực.

"....Nam Côn Luân..."
Thanh âm của Phó Vân Mặc trầm xuống, động tác trên tay chưa từng đình chỉ, đè đè lên trên miệng vết thương, thậm chí có thể nhìn ra dược bôi màu trắng biến thành màu máu, màu tươi kia dần dần khô lại.

"Ngươi hối hận sao? Ngươi vốn không nên đến nơi này chịu khổ."
Phó Vân Mặc cảm thấy vẫn là rất thua thiệt, bản thân cái gì cũng không có vì Nam Côn Luân làm, thậm chí ngay từ đầu chính bởi vì muốn ôm dùi hắn mới tiếp cận hắn, hiện giờ lại tình cảm bằng hữu chi giao, loại cảm giác áy náy trong lòng, cảm giác tội lỗi giống như một con rắn độc quấn lấy, muốn tránh cũng tránh không khỏi.

"Nói gì thế, chúng ta là bằng hữu, là tỷ đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn tất nhiên cùng chịu."
Đây chính là lời thề mỗi ngày Nam Côn Luân, tuy rằng không thấy được biểu tình của Nam Côn Luân, nhưng trong đầu Phó Vân Mặc cũng đã hiện lên khuôn mặt cười thật tươi như ánh mặt trời của Nam Côn Luân.

Nếu không phải là mình, Mạc Ly Hề hẳn là sẽ yêu Nam Côn Luân rồi!
Nam Côn Luân quả thật là một người không tồi, ở trên phương diện đối đãi bằng hữu, hắn tuyệt đối trung thành, chỉ là ở phương diện tình nhân Phó Vân Mặc lại không hiểu được.

"Nam Côn Luân, ta thật sự cảm thấy ngươi là một tên ngốc, rõ ràng biết đi theo ta sẽ có nhiều trắc trở như vậy, lại cố tình muốn đi theo ta, ngươi đi Thương Vân phái có phải tốt hơn không? Giường cao gối ấm, còn có người ngươi thích – Ninh Mẫn Nhi."
Phó Vân Mặc cũng có thể nhìn ra, Nam Côn Luân ở trên đại hội võ lâm cũng đã nhìn trúng Ninh Mẫn Nhi, đó vốn là nhân vật do nàng thủ diễn, hiện tại Ninh Mẫn Nhi thích Nam Côn Luân, Nam Côn Luân cũng thích nàng, đại khái chắc không còn tiết mục hắc hóa rồi!
"Tiểu Mặc tỷ...! Tỷ làm sao biết....!"
Bản thân thích Ninh Mẫn Nhi, rõ ràng như vậy sao?
"Ngươi cút đi, ngươi cho rằng ta mù hả!"
Phó Vân Mặc cười khẽ, tâm tư của Nam Côn Luân về điểm này căn bản giấu không được, vừa thấy Ninh Mẫn Nhi liền đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, việc này nếu ngay cả mình còn không nhìn ra được, quả thật là bị mù rồi, chỉ là không nghĩ tới, Mạc Ly Hề sẽ thích mình, đó là bởi vì mình làm sao cũng không có hướng về mặt đồng tính mà suy nghĩ.

Thoa thuốc xong, cũng may hiệu quả của thuốc này thật sự rất mạnh, mới thoa lên miệng vết thương, liền kết một tần như thạch trái cây, máu cũng đã hoàn toàn ngừng chảy.

Phó Vân Mặc cũng không lo lắng cái này có độc không, nhìn ra thời điểm vừa rồi Dạ Khê Hàn đưa cho mình bình thuốc này là hoàn toàn xuất phát từ nhất thời, nếu như nàng ta muốn giết mình, vừa rồi ra tay là xong, không cần để lại kim sang dược có độc, chỉ là điều thừa thãi.

"Ai, nhưng mà người ta là thiên kim của Thương Vân phái, đệ cũng chỉ là một điếm tiểu nhị mà thôi."
Nam Côn Luân thở dài, dù cho có thích, thân phận dù sao cũng có khoảng cách a!
"Giới tính tuổi tác đều không phải là vấn đề, vấn đề này của ngươi cũng xem là vấn đề sao? Luyện võ thật tốt, ngày sau vẻ vang đi đến Thương Vân phái cầu hôn, nếu ta còn sống, liền làm người chứng hôn cho ngươi!"
Phó Vân Mặc nói xong, Nam Côn Luân "A" một tiếng, nói: "Giới tính cùng tuổi tác cũng không phải vấn đề sao?"
Cách nói này là lần đầu tiên Nam Côn Luân nghe thấy, tuy rằng bản thân không phải đầy bụng Kinh thư, nhưng mà tình yêu nam nữ này, không phải chỉ nên có giữa nam và nữ sao?
"Giỏi lắm tiểu tử, cũng không thèm để ý đến sống chết của ta, chỉ nghe ta nói câu trước, không nghe câu sau sao?"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân cứ như vậy nói chuyện, dời đi lực chú ý, bỗng nhiên cảm thấy miệng vết thương cũng không còn đau, quả nhiên cách dời lực chú ý này là một phương pháp hay.

"Làm gì có ~ Tiểu Mặc tỷ..."
Nam Côn Luân còn chưa nói xong, cửa sắt thông tới địa lao đã bị mở ra, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cả người chấn động, thân thể không tự giác mà run lên, miệng vết thương trên cánh tay ẩn ẩn lên đau đớn, tuy rằng chân có chút mềm nhũn, nhưng nàng vẫn lập tức chạy trốn tới góc cách xa cửa trong nhà giam.


Bước chân trầm ổn, người đi xuống không phải là Dạ Khê Hàn, mà là một nam nhân mang mặt nạ Tu La, trong tay hắn còn bưng cơm, thời điểm phóng tới nhà giam Nam Côn Luân còn phát ra thanh âm thanh thúy.

Mà nam nhân kia đi tới trước nhà giam Phó Vân Mặc, cầm chén đũa cùng một chén nước đặt xuống, đôi mắt đen giấu dưới mặt nạ của người nọ lạnh lùng nhìn Phó Vân Mặc, liếc mắt một cái, sau đó mới rời đi.

Chính là Phó Vân Mặc cũng không dám thờ ơ, cho đến khi cánh cửa sắt kia đóng lại, tiếng bước chân biến mất, nàng mới dám đi tới, đem cơm lấy vào, cuối cùng nàng thật sự là đói lắm rồi.

"Tiểu Mặc tỷ, nữ ma đầu sẽ không hạ độc chứ?"
Nam Côn Luân ở bên kia nói, hắn cũng đói bụng, nhưng khi bưng bát cơm mùi thơm phả bốn phía lên, lại không dám động đũa, phía trên còn có rau xanh cùng thịt gà, thức ăn này quả thật là khá ngon.

"Ăn đi, độc chết còn đỡ hơn đói chết." Phó Vân Mặc cho rằng nữ ma đầu kia có rất nhiều ý xấu, nhưng mà ở thời điểm chưa lấy được [Phong Vân Quyết], nàng ta đại khái cũng sẽ không để cho Nam Côn Luân và mình chết đi.

Nếu có độc...Chẳng lẽ loại độc hoặc dược gì đó làm người ta muốn sống không được, muốn chết không xong?
Chỉ là Dạ Khê Hàn hẳn là sẽ không làm vậy, nàng ta cũng sẽ sợ mình không chịu nổi đọc tính mà tự vẫn chết mất.

Não của Phó Vân Mặc suy nghĩ ra rất nhiều khả năng, chính là khi bụng kháng nghị kêu hai tiếng, nàng liền vui sướng mà ăn, đồ ăn đưa vào miệng vẫn còn độ nóng, Phó Vân Mặc mới cảm giác được chính mình vẫn còn sống.

Quả nhiên....Độc chết so với đói chết tốt hơn nhiều....!
Lúc này Phó Vân Mặc mới phát hiện, vừa rồi người nọ còn để lại một bình dược nhỏ, cùng với cái mà Dạ Khê Hàn đưa cho mình là giống nhau, nàng liền cầm lấy, thu vào trong lòng ngực, trong lòng thầm nghĩ...!
Nữ ma đầu này có có chút lương tâm...!
- --------------
Dạ Nguyệt thần giáo được đặt ở vị trí Tử Linh cốc cực kỳ hiểm trở, mà ở trong Tử Linh cốc có một tòa cung điện, tòa cung điện này vốn là tàn tích do một hoàng tộc nghèo túng vứt đi, sau đó Dạ Khê Hàn tìm được chỗ này, cũng tại chỗ này thành lập nên Dạ Nguyệt thần giáo.

Bản thân Dạ Khê Hàn đang ở trong tẩm điện, thắp lên một ngọn nến, lại không tỏa sáng cả khu vực cung điện rộng lớn, chỉ phụ trợ vẻ đẹp tuyệt mỹ cùng thần bí trong bóng đêm của Dạ Khê Hàn.

"Giáo chủ, việc ngài phân phó đã làm xong." Tên nam nhân kia đang đứng ở ngoài điện, cũng không dám bước vào trong điện một bước.

"Ân, ngươi trở về đi!"
Dạ Khê Hàn chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng, nam nhân kia nghe xong, lại không có rời đi, vẫn đang đứng ở trước cửa.

"Còn có việc?" Dạ Khê Hàn lúc này giương mắt nhìn về phía nam nhân kia, đây là người theo mình lâu nhất, cũng là trợ thủ đắc lực của mình, trước khi nàng trở thành giáo chủ Dạ Nguyệt thần giáo và danh xưng nữ ma đầu, người nam nhân này đã từng là gia đinh trung thành nhất trong gia đình nàng.

"Giáo chủ, tại sao còn muốn giữ hai người kia? Bọn họn thoạt nhìn thật sự hoàn toàn không biết gì."
Nam nhân không rõ, Dạ Khê Hàn trước nay đều không phải là người nhân từ nương tay với bất cứ ai, ít nhất về sau nàng trở thành giáo chủ Dạ Nguyệt thần giáo, nàng không phải.

"Người cuối cùng Thẩm gia đã chết, [Phong Vân Quyết] lại không biết tung tích, mà người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Lam, đó chính là nữ tiểu nhị khách điếm kia, ta không thể không hoài nghi [Phong Vân Quyết] đang ở ngay trong tay nàng ta, ta truy lùng Thẩm gia suốt hai năm, ngay cả tia manh mối cuối cùng cũng mất rồi, ta cũng sẽ không cam tâm."
Con ngươi Dạ Khê Hàn dần dần biến lãnh, tựa như ánh nến trước mắt kia một chốc có thể bị đông kết thành băng.


"....Ta hiểu rồi Giáo chủ..."
Nam nhân kia cuối cùng rời đi, Dạ Khê Hàn lúc này rũ mắt, mày hơi chau lại, trong đầu nghĩ bản thân có phải đã bỏ sót thứ gì rồi không, nàng xác định trên người hai người đó không có [Phong Vân Quyết], mà nàng cũng thử lẻn vào phòng Phó Vân Mặc để tìm, cũng không thu hoạch được gì.

Thời điểm nghĩ đến chuyện này, Dạ Khê Hàn bỗng nhiên nhớ tới thanh âm nghẹn ngào kia của Phó Vân Mặc cùng nước mắt chảy xuống rào rạt....!
Còn có tiếng kêu thảm thiết cuối cùng kia chỉ bởi vì một con gián...!
Khóe miệng không tự giác gợi lên một nụ cười, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, đối với người thú vị này nàng cư nhiên lại có lòng hiếu kỳ.

- -----------------
Ở một nơi khác, Mạc Ly Hề được Sở Hồng Phi hộ tống đến dưới chân núi Thiên Duyên phái, nơi đó là một thôn xóm nhỏ, mà Sở Hồng Phi lại không thể tiếp tục theo sau, dù sao Thiên Duyên phái đều là nữ tử, hắn là một đại nam nhân nếu cứ tiếp tục tiến lên sợ là không tốt.

"Sở đại ca, từ biệt tại đây."
Mạc Ly Hề hướng Sở Hồng Phi chắp tay thi lễ, lễ nghĩa như vậy, thực sự nhìn không ra giữa hai người đã có hôn ước, hơn nữa Sở Hồng Phi cẩn thận chiếu cố, tựa hồ cũng không thể mở cửa trái tim của Mạc Ly Hề.

"Ân...Bảo trọng, Mạc cô nương." Biểu tình của Sở Hồng Phi hiển nhi có chút cô đơn, chỉ là Mạc Ly Hề cho dù có phát hiện ra, cũng không đáp lại gì, chỉ là lập tức đưa ra một nụ cười ôn hòa, liền cùng Văn Nhược Nhàn cùng Gia Cát Điềm Nhi xoay người lên núi.

Mạc Ly Hề bỗng nhiên nở nụ cười khổ, nếu là người nọ lộ ra biểu tình như vậy...sợ là chính mình không ngăn được đau lòng rồi!
Nụ hôn đêm hôm đó, Mạc Ly Hề không có quên đi, nàng đem nó giấu vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, coi như là một đoạn ký ức mà bản thân trân quý nhất...!
Từ trước đến nay Mạc Ly Hề đều không cảm thấy rượu là thứ tốt gì, nhưng vào một phút chốc trong đêm đó, Mạc Ly Hề lại rất muốn cảm tạ thứ "rượu" này, nó làm cho bản thân mình dám làm chuyện mà cả đời nàng cũng không dám làm.

"Sư huynh sư huynh..."
Lúc này Mạc Ly Hề nghe được động tĩnh phía sau, ba người đều dừng lại, chỉ thấy một đệ tử của Thần Nhận phái chạy đến trước mặt Sở Hồng Phi, thở hồng hộc mà mở miệng: "Sư huynh, chúng ta ở ngoài Thiên Cơ thành gặp đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, còn bị bọn họ đả thương, nữ ma đầu tựa hồ cũng ở đó, sư phụ kêu ngươi lập tức trở về."
"Tại sao lại như vậy? Bọn họ ở ngoài Thiên Cơ thành làm gì?"
"Nghe nói sư huynh đệ bị thương nói, bọn họ bắt đi hai người...đúng rồi, là nữ tiểu nhị khách điếm tóc vàng kim, sư huynh ngươi còn nhớ không?"
Mạc Ly Hề vừa nghe xong, đầu óc trong nháy mắt dường như trống rỗng...Nỗi bất an trong lòng tựa hồ tầng tầng lớp lớp mà gia tăng.

------------Hết chương 22-----------
Lời của tác giả:
Tôi nghĩ hôm nay vẫn là một ngày mọi người nhớ đến Mạc chưởng môn rồi, ha ha ha!
Yêu yêu lắm!.