*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Phó Vân Mặc hôm nay ân cần mà châm chén trà đầu tiên cho nữ hiệp Thiên Duyên phái, hơn nữa màu tóc vàng kim của nàng làm cho vị tiểu sư muội kia hai mắt tỏ ra hiếu kỳ.

"Cái kia, Tiểu nhị, vì sao tóc của ngươi lại có màu vàng kim như vậy?"
Bản thân cũng đã từng gặp qua người Tây Vực, tuy nói đầu tóc của Phó Vân Mặc cũng là màu vàng kim, nhưng tròng mắt vẫn như người trung nguyên, ngũ quan lại rất đẹp, thậm chí có thể nói là thực sự xinh đẹp, nhưng ngũ quan lại không có nét đẹp thâm thúy giống người Tây Vực, cho nên mà mới kết luận Phó Vân Mặc không phải là người Tây Vực.

" Ách...Cái này sao, do thuốc nhuộm tóc nhuộm thành." Phó Vân Mặc căn bản không thể nói chính mình đi nhuộm tóc để thay đổi hình tượng, mang lại cảm giác mới lạ với khán giả...!
A! Nàng đã không còn là diễn viên! Nàng đang chỉ là một tiểu nhị nhỏ bé trong khách điếm mà thôi!
"Thuốc nhuộm là cái gì mà thần kỳ như vậy? Thuốc nhuộm không phải chỉ dùng cho vải nhuộm thôi sao? Hơn nữa thân thể da tóc đều do phụ mẫu tạo thành, có thể tùy tiện nhuộm sao?"
Liên tiếp các vấn đề được ném ra, Phó Vân Mặc có chút đau đầu, bất quá trong đầu bỗng nhiên có hình ảnh nào đó thổi qua...!
Tiểu sư muội của Mặc Ly Hề thuộc Thiên Duyên phái, cũng là đệ tử chân truyền của Mặc Ly Hề – Gia Cát Điềm Nhi, mười sáu tuổi, là người có tính tình thông minh cổ quái, lòng hiếu kỳ rất nặng, câu nói ngoài miệng là: Vì sao, cái gì.

Có một đôi mắt to long lanh ánh nước, đôi môi mỏng hồng nhạt, mặt như hoa đào, dáng người như chạm ngọc, bội kiếm là màu xanh của cá voi, chuôi kiếm mang màu lam, toàn thân màu bạc.

Nàng nhớ rất rõ, vẫn luôn đi theo bên người Gia Cát Điền Nhi chính là đại sư muội của Mặc Ly Hề – Văn Nhược Nhàn, trên mặt mang theo anh khí của nam nhân hòa lẫn sự nhu mỳ của nữ nhân, có vẻ cả người dị thường tuấn mỹ phiêu dật.

Làm người rất nguyên tắc, nhưng lại không mất đi lễ nghĩa, tuy rằng đối với ai cũng một bộ dạng nhạt nhẽo, nhưng mà Phó Vân Mặc nhớ rất rõ, nàng ấy luôn đối với vị tiểu sư muội ở bên cạnh này luôn đặc biệt chiếu cố.


"Haha...Trừ phi hai vị nữ hiệp chính là Gia Cát nữ hiêp và Văn nữ hiệp của Thiên Duyên phái?" Cần thiết thì lái sang chuyện khác, vấn đề là nàng không có đủ kỹ xảo để giải đáp thắc mắc của Gia Cát Điềm Nhi, nàng trả lời không được!
"Ngươi làm sao biết được? Chẳng lẽ ta đã nổi danh đến vậy? Sư tỷ ngươi nghe thấy không, nàng nhận ra chúng ta."
Đúng là tâm tính của trẻ con.

Đây là đánh giá đầu tiên mà Phó Vân Mặc dành cho Gia Cát Điềm Nhi.

"Ân"
Văn Nhược Nhàn hiển nhiên không nghĩ tại vấn đề mà truy cứu qua lại, Tứ Hải lâu là khách điếm võ lâm, nơi nơi người giang hồ lui tới đặc biệt nhiều, tiểu nhị hầu hạ trong Tứ Hải lâu đều có chút nhãn lực, có thể nhận được một hai người cũng không quá đáng.

"Sư muội, ăn xong rồi nên chuẩn bị." Văn Nhược Nhàn đảo mắt thấy Phó Vân Mặc tuy rằng mặt đang mỉm cười, nhưng là trong ý cười hiển nhiên có chút bất dĩ, liền biết lần này Gia Cát Điềm Nhi lại rước thêm phiền toái cho người ta, lập tức ngăn cản nàng, không cho nàng nói tiếp.

"Được thôi! Chờ Mạc sư tỷ tới liền có thể ngủ ngon!" Gia Cát Điềm Nhi tựa hồ đã quên mất vấn đề vừa hỏi Phó Vân Mặc, hưng phấn mà chạy đến phía Lý chưởng quầy kia muốn trọ phòng.

"Vừa rồi sư muội có chút thất lễ, tại hạ thay muội ấy tạ lỗi cùng ngươi."
Đôi tay Văn Nhược Nhàn chắp lại thi lễ, Phó Vân Mặc lập tức phe phẩy ta, nói: "Không có gì, không có gì đâu, Gia Cát nữ hiệp rất đáng yêu a..." Phó Vân Mặc nào có tư cách nhận thi lễ này, tiểu thuyết miêu tả Văn Nhược Nhàn là người rất có lễ nghĩa, hiện tại nàng không chỉ biết lễ nghĩa, mà lại còn đối đãi với mọi người đều bình đẳng, làm người khác vô pháp ghét loại người nghiêm túc này.

"Ân...Vậy là tốt rồi." Văn Nhược Nhàn nhìn nhìn đầu tóc Phó Vân Mặc, há miệng định nói lại thu lời trở về, cuối cùng đi tới phía sau Gia Cát Điềm Nhi, không còn tiếp tục nhìn Phó Vân Mặc nữa.

Ơ! Hóa ra là không dám hỏi a! Kỳ thật nàng ta cũng muốn biết ư! Đầu tóc chính mình như lại là kim sắc....Chậc chậc chậc!
"Tiểu Mặc! Ngươi thất thần thế làm gì? Còn không đi châm trà cho khách!" Lại là thanh âm của Trương Đại Ma Tử, sống động như thế đem tâm trạng tốt của Phó Vân Mặc phá hủy đi, bất quá Phó Vân Mặc chính là diễn viên, là phái diễn viên thực lực a....!
"Đến đây, Ma Tử ca!" Trên mặt Phó Vân Mặc lộ ra nụ cười, tục ngữ nói rất hay "Không đánh kẻ chạy lại" *, Trương Đại Ma Tử dự tính sẽ làm khó dễ Phó Vân Mặc, lại nhìn thấy gương mặt chất đầy vẻ tươi cười, liền không hạ thủ được, nhiều nhất chỉ là thúc giục Phó Vân Mặc làm việc, ngoại trừ lần đó ra, thật ra cũng không nhiều lần gây khó dễ cho Phó Vân Mặc.

*伸手不打笑脸人 – Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: không ra tay đánh người tươi cười
Phó Vân Mặc nhịn! Nàng còn muốn nhìn thế giới võ hiệp thần kỳ này nhiều thêm một chút, sau đó tìm cách xuyên trở về, nhưng muốn làm chuyện này thì tiền đề là nàng phải sống thật tốt, phải có tiền, cho nên nàng nhịn!
Gia Cát Điềm Nhi cùng Văn Nhược Nhàn muốn hai gian phòng trên, lại nói tiếp võ công Gia Cát Điềm Nhi không thấp, nàng ngộ tính rất cao, ở trong cùng thế hệ xem như là xuất sắc, là hữu hộ pháp của Thiên Duyên phái, chỉ là tính tình...rất may mắn có tả hộ pháp Văn Nhược Nhàn giúp kiềm chế lại.

Phó Văn Mặc bận suốt một ngày, rốt cuộc cũng tới thời gian nàng nghỉ ngơi, Tứ Hải lâu có hai đãi ngộ, ngày thường thì cùng nhau làm việc, thời gian nghỉ ngơi thì chia thành từng nhóm, lúc cấp thiết phải trở lại cương vị, mà cũng may Phó Vân Mặc cùng Tiểu Ngọc Nhi là cùng một nhóm, cho nên thời gian nghỉ trưa có thể ở cùng nhau, đương nhiên còn có đầu bếp Trần.

"Nghe nói người của Thiên Duyên phái đã tới rồi, phải không?" Người đang nói chuyện chính là đầu bếp Trần, gian phòng của tiểu nhị ở Tứ Hải lâu cùng khách điếm bình thường không giống nhau, Tứ Hải lâu đề tài đàm luận thông thường đều là chuyện trong chốn võ lâm, cách nơi này hoàn cảnh gần hơn, cũng tự nhiên quan tâm nhiều hơn.

"Ân...Xem ra lần này đại hội võ lâm, Thiên Duyên phái cũng muốn tham gia tranh luận." Mở miệng chính là giúp việc bếp núc cho đầu bếp Trần – lão Lâm, cũng là nhân vật nguyên lão trong Tứ Hải lâu, trù nghệ của hắn kỳ thật không tệ, nhưng hắn nói thích hoàn cảnh ở Tứ Hải lâu, cho nên vẫn luôn cam tâm tình nguyện làm một người giúp việc bếp núc nho nhỏ.

Nghe lão Lâm vừa nói qua, Phó Vân Mặc mới chợt nghĩ, trong tiểu thuyết, lúc nam chính Nam Côn Luân đến đại hội võ lâm lần đầu tiên ở Tứ Hải lâu, Thiên Duyên phái chính là muốn ở đại hội võ lâm tranh luận.


Vì cái gì nhỉ? Bởi vì nghe nói có một lần ở khách điếm, đệ tử của Thiên Duyên phái bị hạ dược, thiếu chút nữa đã bị cái kia rồi, mà mọi ngươi đều nói là do Thương Vân phái lúc đó ở cùng khách điếm làm.

Thiên Duyên Phái có phải muốn tranh luận với Thương Vân phái chăng.

Bất quá cơ trí như Phó Vân Mặc..À mà không, là do đã xem qua quyển tiểu thuyết đó Phó Vân Mặc đương nhiên biết được vài tình tiết, không phải là Thương Vân phái là, mà là Thiếu trang chủ của Nguyệt Lạc sơn trang làm, nhắc đến Nguyệt Lạc sơn trang thì phải nói đều là ngụy quân tử, cha già háo sắc còn có đứa con ngu xuẩn.

"Nguyệt Lạc sơn trang này sợ là sắp bẻ mặt." Phó Vân Mặc dù bận vẫn ung dung dành chút thời gian mắng một cái, hút vào sợi mì, A...ngon thật!
"Không phải Thương Vân phái sao?" Tiểu Ngọc đáp lời, Phó Vân Mặc lúc này mới hồi phục tinh thần.

Đúng rồi....hiện tại mọi người đều cho rằng là Thương Vân phái làm việc này a! Vì có chút khẩn trương, sợi mì vì hút quá nhanh nên liền bị sặc chỗ yết hầu.

"Khụ...khụ....khụ..."
"Ngươi ăn chậm một chút đi."
Tiểu Ngọc Nhi giúp Phó Vân Mặc rót chén trà đưa qua, Phó Vân Mặc uống một hơi cạn sạch, lúc này muốn thuận khi rồi nói: "Đúng...đúng, là Thương Vân phái, là ta nói sai rồi." Được rồi, nàng liền làm bộ cái gì cũng không biết, để khỏi đưa tới không ít phiền toái không cần thiết.

Ăn no uống đủ rồi, cũng nên đi làm việc thôi, Phó Vân Mặc vừa đi ra ngoài, Trương Đại Ma Tử cũng bắt đầu nghỉ trưa.

Thời gian Trương Đại Ma Tử nghỉ ngơi cũng là thời gian Phó Vân Mặc thảnh thơi nhất, đồng thời không cần để ý đến hắn nữa., cũng không cần bị hắn kêu tới kêu lui.

Thời điểm buổi trưa ở Tứ Hải lâu là nhiều người nhất, Phó Vân Mặc cùng một đám tiểu nhị bận tới mức cả đầu còn không kịp sờ, tuy vậy, lúc Phó Vân Mặc đang châm trà cho khách thì thấy ở cửa có người tới, nàng vội vàng rót trà xong sau đó liền đi tới cửa, cười nói: "Khách quan, ngài muốn nghỉ chân hay là ở trọ?"
Í? Thơm quá...Người thơm quá đi...! Phó Vân Mặc theo thói quen nửa khom người, bởi vì quá mệt mỏi, đầu cũng không muốn nâng lên, lúc nàng ngửi được mùi hương, lập tức ngẩng đầu lên nhìn người nọ...!
Một thân bạch y phiêu nhiên, mày mặt như nước, khuôn mặt như ngọc, nàng mang khăn che mặt, lại mơ hồ có thể thấy đôi môi mỏng đỏ nhạt ẩn dưới khăn che mặt như có như không hiện lên ý cười, dung nhan tuyệt sắc của nàng càng thêm nhiều phần phong tình, ngũ quan lại nhu hòa làm cho nhân tâm sinh đều thích.

Mỹ nhân a....!
"Xin hỏi vị...cô nương này, vừa rồi có đệ tử Thiên Duyên phái đến ở trọ không?" Thanh âm ôn nhu thanh lãnh, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua tai chính mình, mang đến một cảm giác tê rần...Đều nói "mỹ nhân tại cốt bất tại bì"*, nhưng mỹ nhân ở trước mắt này là đẹp ở cốt lẫn ở da.

*美人在骨不在皮 - Vẻ đẹp của con người không nằm ở ngũ quan.

Có người mắt mũi miệng đều đẹp nhưng khi ghép lại trên khuôn mặt lại rất kỳ cục.

Nền tảng ở về bề ngoài là nằm ở phần xương, và chính xương là yếu tố quyết định sự đẹp xấu.

Câu nói này ý nói mỹ nân đẹp từ trong xương cốt, không phải chỉ ở ngoài da.


Mạc Ly Hề nhìn Phó Vân Mặc ánh mắt đang dại ra, có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy như vậy không tốt, liền chờ đợi, sau khi nghe thấy vấn đề của người nọ, trên mặt lập tức chất đầy vẻ tươi cười, mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, giống như con hát.

"Có...có, đang trọ tại phòng số 2 và phòng số 3, gian chữ Thiên." Phó Vân Mặc vừa thấy dáng người của người này, dung mạo cùng thanh âm, cùng với vấn đề của nàng, liền biết nàng là ai, người giang hồ xưng Mạc tiên tử, chưởng môn Thiên Duyên phái, một trong năm đại cao thủ – Mạc Ly Hề.

"Đa tạ." Mạc Ly Hề gật đầu cảm tạ, liền một đường đi lên trên lầu.

Phó Vân Mặc lập tức lắc lắc đầu mình, ta nói...Vị nữ nhân này quả thực là đẹp đến mức làm người ta tức giận, lại còn có thể ôn nhu như vậy...Tên Nam Côn Luân này! Diễm – phúc – không – tệ!
Nàng thiếu chút nữa đối với một người chảy nước miếng, hơn nữa lại là một nữ nhân, chính mình cũng là nữ nhân có dung mạo, ít nhất trong đánh giá người khác, chính mình vẫn luôn có giá trị nhan sắc cao, đại biểu kỹ thuật diễn xuất tốt, hiện tại nhìn đến vẻ đẹp thế này, bản thân cực kỳ bị thảm, nàng thật sự hổ thẹn không bằng...!
Trời ạ...Ta thật sự gặp được một trong năm đại cao thủ – Mạc Ly Hề.

Thời điểm trong lòng Phó Vân Mặc còn đang miên man suy nghĩ, khi Mạc Ly Hề đi đến cầu thang lầu, quay đầu lại nhìn nhìn Phó Vân Mặc, người nọ một đầu màu tóc vàng kia lập tức làm mình kinh ngạc, hơn nữa gương mặt cùng ánh mắt, cư nhiên là một nữ tử mỹ mạo sạch sẽ, đây cũng là lần đầu tiên ở khách điếm gặp được chân sai vặt là nữ, thực sự làm nàng nhớ kỹ người này.

"Tiểu Mặc tử, mau tới đây một chút!" May mắn không phải là thanh âm của Trương Đại Ma Tử, là thanh âm của Lý nhân tinh, Phó Vân Mặc lập tức xoay người hạ eo chạy qua ngay, vừa cười hỏi: "Vâng, Chưởng quầy, có gì phân phó ạ?"
"Tiểu Mặc tử, ngươi cũng biết đệ tử của Thiên Duyên phái đều là nữ tử."
"Ân, đúng vậy."
"Cho nên vừa rồi vị Văn nữ hiệp kia có yêu cầu, có thể nói, tự ngươi đi chiêu đãi người của Thiên Duyên phái, các nàng tới người đi chung cũng không nhiều lắm, chỉ có ba người, ngươi không có vấn đề gì phải không?" Lý nhân tinh nói xong, còn sờ sờ đám ria mép của hắn, một mặt là đưa cơ hội này cho ta, rèn luyện ngươi, chiêu đãi người của Thiên Duyên phái, cũng không phải ai cũng đều có cơ hội như thế này, ngươi xem chẳng phải tất cả đám tiểu tử kia đều mơ ước làm đệ tử của Thiên Duyên phái sao.

Bât quá Lý nhân tinh thật ra lại nghĩ ra một ý nghĩ kinh doanh khác...Có chân chạy vặt là nữ tựa hồ cũng có chút thuận tiện để giữ được nhiều khách nữ hơn.

Có thể tiếp xúc gần gũi với nữ chính Mạc Ly Hề, thật là làm Phó Vân Mặc vô pháp cự tuyệt, nếu như còn có thể học trộm được một chiêu nửa thức thì...Hắc...hắc...hắc!
"Cười ngây ngô cái gì, mau nói có vấn đề gì hay không!" Lý nhân tinh nhìn Phó Vân Mặc này cười ngây ngô liền nhịn không được muốn dự định đem ý niệm trong đầu của người này làm cho rối loạn lên.

"Được chứ, Lý nhân....Lý chưởng quầy! Không thành vấn đề! Cứ để đó cho ta!" Phó Vân Mặc vỗ vỗ ngực chính mình, đáp ứng, nhưng số mệnh của nàng mơ hồ cũng bắt đầu thay đổi.

À...Bất quá hình như là thời khắc xuyên qua kia, thì số mệnh của nàng đã liền thay đổi.

******.