"Có lẽ về sau, nàng sẽ hối hận...Tại sao bản thân lại không thể buông bỏ được cừu hận, cũng chưa từng dũng cảm đối diện với con tim của mình..."
***********
Băng Nguyệt dẫn hai người tới Đúc Kiếm đường, chỉ thấy Tuyết Tâm đang đứng ở trước một cái bàn được đặt ở trước lò đúc, mặt trên còn để nén nhang đã đốt, còn dùng vải bao bọc lại hai thanh kiếm.

Tuyết Tâm cùng một số bậc thầy đúc kiếm thành kính hướng về phía cái bàn bái một bái, giống như đang cầu nguyện gì đó.

"Băng Nguyệt cô nương, Trang chủ thế này là đang làm gì vậy?"
Nam Côn Luân thật ra là lần đầu tiên thấy như vậy, hình như giống như cử hành nghi thức long trọng nào đó.

"Mỗi khi có thần binh xuất thế, Trang chủ đều sẽ làm một nghi thức đơn giản để tạ ơn trời cao, ban phúc cho thần binh, cũng như ban phúc cho người được nhận thần binh."
Băng Nguyệt nói xong, cũng hướng tới phương hướng kia hơi khom người bái lạy.

Phó Vân Mặc nhìn thấy nghi thức tạ ơn này, thật sự cảm thấy có chút đặc sắc, không ngăn được chăm chú thêm vài phần.

Rất mau, Tuyết Tâm liền đứng lên, sau đó Băng Nguyệt liền dẫn hai người đi qua đó.

"Phó cô nương, Nam công tử."
Ngữ khí Tuyết Tâm vẫn ôn hòa hữu lễ như cũ, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân cũng đáp lại Tuyết Tâm.

"Chào Trang chủ."
"Chào Trang chủ."
Tuyết Tâm hướng cái bàn sờ sờ, cầm lấy hai thanh kiếm được vải bọc quanh, nói: "Hai thanh kiếm này, còn thiếu một trình tự cuối cùng."

"Là gì?"
Phó Vân Mặc tò mò, hôm nay cũng đã tạ ơn còn thiếu gì nữa?
"Kiếm còn chưa nhận chủ, cần máu của hai vị, như vậy hai thanh thần binh này có thể khai quang."
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân nhìn nhau, đều tỏ ra vẻ có chút tò mò.

Nguyên lai binh khí cũng sẽ nhận chủ...!
"Thì ra là thế, không thành vấn đề."
Phó Vân Mặc nói xong, Tuyết Tâm gật đầu, đặt một thanh kiếm xuống, mở mảnh vải ra.

Chỉ thấy một thanh trường kiếm dài hai thước (33,33cm/thước), trường kiếm toàn thân đỏ thẫm lộ ra gương mặt thật của nó.

Thân kiếm đỏ rực, chuôi kiếm đen đậm, trên có khắc hình vẽ Tu La, thoạt nhìn có cảm giác bí ẩn, làm trong lòng nôn nóng muốn thử.

Phó Vân Mặc nhớ rõ, Nam Côn Luân có một thanh kiếm tên là "Tu La", là có được từ Linh Lung sơn trang, khi đó là bởi vì hắn giúp Linh Lung sơn trang bắt sống Hắc Bạch Song Sát, mà lần này...rõ ràng chưa làm được cái gì hết?
Cố truyện kiểu này...thật là càng đi càng lệch.

"Đây là Tu La, nặng hai cân, thân kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng, lưỡi kiếm sắc bén, có kịch độc."
Tuyết Tâm mang Tu La thi triển trước mặt Nam Côn Luân, Nam Côn Luân hiểu ý, đưa lòng bàn tay bản thân ra, sau đó lấy máu thoa lên thân kiếm.

Tu La giống như quái vật hút máu, máu nhỏ giọt rõ ràng chỉ trong nháy mắt hoàn toàn hút vào trong thân kiếm, cả bóng dáng cũng biến mất, sau đó liền thấy Tu La cơ hồ được mạ một tầng ánh sáng, mười phần đẹp.

"Thanh kiếm này là của ngươi, Tu La có kịch độc, cần phải tiêu hao chân nguyên mới có thể kháng độc, mà máu của ngươi chính là thuốc giải tốt nhất, nhớ lấy."
Sau khi Tuyết Tâm dặn dò, Nam Côn Luân cẩn thận tiếp nhận Tu La, mà một đệ tử đứng cạnh bên cạnh đưa Nam Côn Luân một vỏ kiếm.

"Đa tạ Trang chủ ban kiếm."
Nam Côn Luân thật cẩn thận tra thanh kiếm vào trong vỏ kiếm, vẻ mặt thỏa mãn.

Tuyết Tâm cầm lấy một thanh kiếm khác, sau khi mở vải bọc ra, trường kiếm toàn thân màu bạc xuất hiện ngay trước mắt.

Thân kiếm màu bạc, chuôi kiếm cũng màu bạc, không giống với kiếm thông thường, khắp nơi thân kiếm đều có góc cạnh, nơi có góc cạnh đều rất sắc bén.

"Các ngươi lui lại hai bước."
Tuyết Tâm nói một câu, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc nghe lời mà lui lại hai bước.

Trong lòng Phó Vân Mặc đang nghĩ tới, trừ phi Tuyết Tâm muốn phóng ra chiêu lớn nào đó?
Chỉ thấy thanh kiếm trong tay Tuyết Tâm từ mỗi góc tách ra thành thành bốn thân xương màu bạc, xoạt một tiếng thân xương màu bạc biến thành những miếng bạc liên kết với nhau, hình dạng xòe ô, trước sau không đến hai giây.

Trời ạ! Thanh kiếm này có thể thành một cái ô nữa!
Lúc trời năng, lúc trời mưa không phải không cần sợ nữa sao!
"Chỉ cần tác động cơ quan này..."
Tuyết Tâm hướng Phó Vân Mặc ý bảo trên chuôi kiếm có một cơ quan được che dấu, rồi nói tiếp: "Vừa có thể làm cái ô, có thể ngăn chặn tất cả công kích ở chính diện, đặc biệt là có thể đánh thắng hoặc khắc chế hình dạng roi của Thoát Cốt kiếm, trong chiến đấu tay đôi, hình dạng xòe ô này thì dùng không tiện lắm."
Tuyết Tâm nói xong, trong lòng Phó Vân Mặc quả thực sùng bái đến cực điểm, ngắn ngủi có mấy ngày lại có thể chế tạo ra thần binh lợi khí như vậy?
"Hình thái bên ngoài của kiếm hình thoi, mười phần sắc bén, có thể dùng toàn bộ góc độ của thân kiếm công kích đối thủ, thanh kiếm này ta chưa đặt tên, trước kia gọi là "Vân Trung Tiên."
Trước kia?
Phó Vân Mặc hơi nhíu mày, hỏi: "Hai thanh kiếm này không phải là do Trang chủ nhiều ngày mới đúc ra sao?"
Tuyết Tâm sau khi nghe xong, cười lắc lắc đầu, nói: "Hai thanh kiếm này sớm đã đúc hơn năm năm rồi, sau khi hai người tới, ta mới lấy ra giải phong, qua nhiều ngày như vậy chỉ là tăng thêm cải tạo mà thôi."

Phó Vân Mặc nghe xong, mới gật gật đầu, nguyên lai thần binh lợi khí này cũng không phải là ngày một ngày hai là có thể hoàn thành a...!
"Nếu trước kia gọi là Vân Trung Tiên, vậy thì gọi là Vân Trung Tiên đi!"
Kỳ thật đối với tên, Phó Vân Mặc cũng không có bao nhiêu dị nghị, binh khí dùng tốt là được rồi, nàng vẫn là một người khá thực tế.

"Được..."
Tuyết Tâm thu hồi hình dạng xòe ô, sau đó đem thanh kiếm đưa đến trước mặt Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc hiểu ý, chỉ là đem lòng bàn tay đặt lên bên miệng, lại thả xuống, bản thân làm sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ, đem tay bản thân cắn rách.

Cho nên, Phó Vân Mặc đem ngón tay đưa đến trước mặt Nam Côn Luân.

"Nam Côn Luân, giúp ta với."
"Hả? Không phải...Không phải nam nữ thụ thụ bất thân sao!"
"Bất thân cái đầu ngươi, kêu ngươi cắn ngón tay ta thôi, nói nhiều quá làm gì!"
"...Cắn đau tỷ không đánh đệ nha."
"Không đánh."
Không đánh mới là lạ!
Tuyết Tâm nghe hai người cãi nhau, không nhịn được cười, hóa ra giữa nam và nữ, thế nhưng lại có thứ tình cảm hữu nghị thuần túy như vậy sao?
Nam Côn Luân một miệng cắn xuống, Phó Vân Mặc cảm thấy thần kinh đau đớn bỗng nhiên ùn ùn đến, ngón tay run rẩy mà chảy máu.

"A —— Tiểu tử thúi! Cắn đau như vậy, ta đánh chết ngươi!"
Phó Vân Mặc duỗi tay ra hướng cái ót Nam Côn Luân nắm lấy, Nam Côn Luân cũng không nghĩ tới Phó Vân Mặc sẽ lật lọng, đã bị hung hăng nắm lấy.

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ nói không giữ lời!"
"Ta cũng không phải quân tử, nói không giữ lời thì có sao?"
Phó Vân Mặc nói xong, trắng mắt liếc Nam Côn Luân một cái, sau đó đem đầu ngón tay quét máu ở trên thân kiếm, giống như Tu La, Vân Trung Tiên hấp thu máu của bản thân, liền giống như mạ lên một tầng ánh sáng, vô cùng đẹp.

Tuyết Tâm đưa than kiếm cho Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc tiếp nhận, hỏi: "Xin hỏi Trang chủ, tại sao thanh kiếm này được gọi là Vân Trung Tiên."
Tuyết Tâm sau khi nghe xong, kiến nhẫn trả lời nói: "Kiếm này toàn thân màu bạc, ở dưới ánh nắng, nó phát ra ánh sáng bạc, như điệu múa của tiên tử, có thể kích thích thị giác của kẻ địch, có thể kéo dài cùng dẫn đến sai lầm trong sự phán đoán của kẻ địch, chỉ là dưới bóng đêm, tính chất đặc biệt này liền không có cách nào phát huy ra được."
Phó Vân Mặc nghe xong, chính là thanh kiếm này nếu trong đêm tối, uy lực liền sẽ suy giảm mạnh.

"Hiện tại thần kiềm đã nhận chủ, những người khác nếu dùng kiếm của các ngươi cũng không phát huy được một phần mười uy lực, các ngươi cứ yên tâm."
Tuyết Tâm nói xong, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân hiểu ý, mà một đệ tử bên cạnh cũng đưa cho Phó Vân Mặc một vỏ kiếm đặc chế, Phó Vân Mặc rất cẩn thận đem Vân Trung Tiên tra vào trong vỏ kiếm.

"Trang chủ yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành sự nhờ vả của Trang chủ."
Nam Côn Luân nói, hắn cũng không quên mất chuyện Tuyết Tâm nhờ xin Khai Linh đan của Diêm Vương sầu Tào Nhất Sư.

"Việc này không bắt buộc, tùy duyên là được."
Tuyết Tâm cười cười, chỉ là nét tươi cười đột nhiên cứng lại, thần sắc cũng dần dần ngưng trọng lại, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc vừa trông thấy, hình như xảy ra chuyện gì.

Quay đầu lại, thấy một thiếu nữ trốn ở ngoài cửa Đúc Kiếm đường, một cái đầu thò ra nhìn Tuyết Tâm.

"Hai vị, hy vọng các ngươi có thể phát huy thật tốt uy lực của hai thanh kiếm này, ta có chút việc, thứ lỗi không tiếp được."
Tuyết Tâm đi qua, chỉ thấy thiếu nữ kia vừa nhìn thấy thì vội vội vàng vàng mà đào tẩu.

"....Cái này....cũng có thể cảm giác được sao?"
Nếu không phải là một người rất quen thuộc, có hương vị rất quen thuộc, sao có thể trong nháy mắt là có thể cảm giác được Viên Uyên ở ngoài Đúc Kiếm đường nhìn lén nàng ấy?
Tuyết Tâm đuổi theo đến bên ngoài Đúc Kiếm đường, không có một đệ tử nào dám đuổi theo, chỉ cần chuyện liên quan đến Viên Uyên, bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, chỉ là đôi khi Băng Nguyệt sẽ nói vài lời hay cho Viên Uyên, để Tuyết Tâm nguôi giận.


"Đứng lại!"
Tuyết Tâm quát lạnh một tiếng, thiếu nữ vốn dĩ đang muốn chạy trốn ra ngoài lập tức đứng yên tại chỗ, động cũng không dám động, hô hấp đều thật cẩn trọng.

"Ai để cho ngươi tới đây?"
Thanh âm của Tuyết Tâm rất lạnh lùng, lúc đi từng bước tới gần Viên Uyên, cả người Viên Uyên thậm chí đang phát run.

"Xin lỗi xin lỗi....Ta sai rồi."
Lúc Tuyết Tâm mới đụng đến bả vai Viên Uyên, mới phát hiện nàng ấy đang run...!
Nàng lại sợ mình như thế sao?
Tuyết Tâm cười khổ...Việc này không phải tự tay nàng tạo ra sao? Việc này còn không phải là điều bản thân mong muốn sao?
"Ngươi trở về phòng, không có sự phân phó của ta, không cho phép ra đây."
Tuyết Tâm nói xong, Viên Uyên lúc này mới vội vàng rời đi, ai ngờ đi cũng không xong, liền té ngã xuống đất.

Thân thể Tuyết Tâm khẽ run lên, lại cố gắng kiềm chế xuống, không đi đỡ người kia, thậm chí quay đầu đi, chỉ chừa lại một bên sườn mặt để Viên Uyên nhìn thấy.

"Ta....Ta chỉ là rất nhiều ngày không gặp ngươi...mới..."
Viên Uyên còn chưa nói xong, liền đứng dậy vội vàng rời đi, Tuyết Tâm cắn chặt hàm răng, nắm đấm trong tay càng ngày càng chặt.

Nàng ngửi được mùi máu tươi, nàng biết Viên Uyên bị trầy da...!
Nhưng mà nàng cũng chỉ đứng yên tại chỗ.

Có lẽ về sau, nàng sẽ hối hận...Tại sao bản thân lại không thể buông bỏ được cừu hận, cũng chưa từng dũng cảm đối diện với con tim của mình...!
- ----------
Vùng ngoại ô trấn Hồng Phúc, Mạc Ly Hề che lại eo sườn của mình, miệng vết thương do Thoát Cốt kiếm gây ra rất vất vả cầm máu, nhưng vẫn còn đau như cũ, làm nàng không có cách nào sử dụng Sinh Liên như ngày thường.

Sau khi đánh thêm mấy chiêu với Dạ Khê Hàn, Mạc Ly Hề và Dạ Khê Hàn đều ngừng tay, nếu không e rằng thương thế của hai người không chỉ có như vậy.

Mạc Ly Hề che lại sườn eo, đi từng bước một hướng đến Linh Lung sơn trang, trong lòng suy nghĩ, quyết không thể để Dạ Khê Hàn sớm hơn một bước tìm được Phó Vân Mặc.

Về mặt khác, Dạ Khê Hàn cũng đang trên đường chạy đến Linh Lung sơn trang, chỉ là lộ trình cũng không nhanh, bởi vì nội thương của bản thân mới vừa ổn, lại thêm vết thương mới, nàng cũng không thể quá miễn cưỡng chính mình.

Vừa rồi không ngờ Huyền kiếm của Mạc Ly Hề lại dài ra thêm một tấc, nếu không [Phong Tuyết Thất Tuyệt] của bản thân tuyệt đối sẽ thắng Mạc Ly Hề....!
Nàng che lại vai trái, máu nơi đó đã dừng lại, nhưng thương thế vừa vặn lại ở bên vai trái, việc này ảnh hưởng rất lớn để tốc độ và sự chuẩn xác khi xuất kiếm của mình, nàng chỉ có thể cầu nguyện hiện tại tuyệt đối không gặp phải một trong năm đại cao thủ.

Bất quá vừa suy nghĩ vừa nhớ đến, nàng cũng tuyệt đối không buông tha cho nha đầu thúi giảo hoạt Phó Vân Mặc kia....Nhất định phải nhanh hơn Mạc Ly Hề một bước bắt Phó Vân Mặc đoạt [Phong Vân Quyết] mang đi!
--------Hết chương 37--------.