"Ngươi là nam chủ a, sẽ không chết đúng không Nam Côn Luân...."
*********
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân tiếp tục lên đường, chỉ là không ngờ tới, bọn họ lại đúng dịp gặp một lần đả kích máu chảy đầm đìa nhất từ khi bước vào giang hồ tới nay.

Hai người cưỡi ngựa đi tới một nơi rộng lớn ở ngoại ô, Phó Vân Mặc còn không quên cầm bản đồ nhìn phương hướng của mình đang đi.

"Ai, Nam Côn Luân, phương hướng hiện tại của chúng ta là đúng phải không?"
Phó Vân Mặc đem bản đồ chỉ đường chuyển đến Nam Côn Luân, Nam Côn Luân híp mắt vừa thấy, nói: "Ân, đúng rồi."
Phó Vân Mặc lúc này mới thu hồi bản đồ, lúc đang múc thúc ngựa đi tiếp, lại nghe tới một thanh âm cực kỳ chán ghét.

"Không biết hai vị có phải đang đi đến đường Hoàng Tuyền hay không nhỉ?"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân trong nháy mắt thần kinh căng thẳng, lập tức dừng ngựa, nhìn xung quanh, chỉ thấy trong bụi cỏ xuất hiện một số người, xem cách ăn mặc, là người của Nguyệt Lạc sơn trang.

Mà thanh âm kia là...!
Phó Vân Mặc nhìn về phía trước...Qu ả nhiên là tên ngụy quân tử Nhạc Văn Quân này!
"Đừng nói lòng vòng nữa, ngươi muốn [Phong Vân Quyết] phải không?"
Phó Vân Mặc lạnh lùng mở miệng, Nhạc Văn Quân muốn lấy lại danh dự cho Nguyệt Lạc sơn trang, làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội chiếm đoạt [Phong Vân Quyết].

"Đúng vậy, giao ra đây, ta cho các ngươi toàn thây."

Nhạc Văn Quân vươn tay, giống như một tên cướp đường, Phó Vân Mặc không ngăn được mà bật một tiếng khinh miệt, còn cho toàn thây, bị phanh thây cũng không cho ngươi!
"Tiểu Mặc tỷ, đợi chút đệ đưa [Phong Vân Quyết] giao cho tỷ, tỷ nhân cơ hội này mà chạy đi, đệ cản ở phía sau."
Nam Côn Luân nhẹ giọng nói, Phó Vân Mặc lại duỗi tay đập vô cái ót Nam Côn Luân.

"Chạy cái đầu ngươi, muốn chết thì cùng chết, muốn sống thì cùng nhau sống!"
Phó Vân Mặc mắng, nếu bị tên ngụy quân tử Nhạc Văn Quân bắt được, Nam Côn Luân còn có đường sống sao? Tuyệt đối là không có, ai thấy qua gương mặt dối trá của hắn đều phải chết.

"Hay cho một màn nghĩa nặng tình thâm, đều lên cho ta!"
Nhạc Văn Quân cũng không nhiều lời, để đệ tử ra tay, chỉ thấy từ xiềng xích từ trong tay những tên đệ tử bay ra, thẳng tắp cuống lấy chân của Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân.

Phó Vân Mặc bị lôi đi, bị kéo xuống ngựa, mà Nam Côn Luân cũng giống như vậy, hai con ngựa bị cả kinh, gào rống một tiếng liền chạy đi.

Lúc Phó Vân Mặc rơi xuống đất, sau khi vận công ổn định thân hình, Vân Trung Tiên trong tay tra ra khỏi vỏ, dùng sức hướng xiềng xích kia chém xuống, một thanh âm thanh thúy truyền đến, xiềng xích theo tiếng mà đứt đoạn.

Nam Côn Luân cũng tránh khỏi trói buộc, hai người lập tức ăn ý mà kết hợp lại, đưa lưng về phía đối phương đứng chung một chỗ.

"Vũ khí của Linh Lung sơn trang? Xem ra lai lịch của các ngươi không nhỏ a..."
Ánh mắt Nhạc Văn Quân sáng lên nhìn trường kiếm trong tay Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, lộ ra một nụ cười tham lam.

"Cáo già, còn muốn vũ khí của chúng ta? Bỏ đi, cho ngươi cũng không dùng được, đây gọi là nhận chủ!"
Nam Côn Luân cả giận nói, Tu La trong tay đề phòng, mà Phó Vân Mặc lần này lại không nói gì, cảm thấy ẩn ẩn lúc này, khả năng trốn không thoát...!
Nhạc Văn Quân kia sau khi nghe xong, thất vọng trong mắt chợt lóe lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều lên cho ta!"
Một tiếng ra lệnh, chỉ thấy những tên đệ tử vây quanh lấy, Phó Vân Mặc nhìn sắc trời, chính ngọ, có ánh nắng mặt trời, nàng cắn chặt răng, Văn Trung Tiên trong tay hóa thành dạng xòe ô, sau đó cầm trong tay mà xoay vài vòng, chỉ thấy ngân quang lấp lánh, cơ hồ những thứ đó làm lóa mắt đám đệ tử.

"Nam Côn Luân! Lên!"
Phó Vân Mặc nói xong, Vân Trung Tiên trong tay tức khắc hóa thành hình dạng thanh kiếm, sau đó xong lên, đang bị hoa mắt, đám đệ tử còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại hung hăng bị đâm tới.

Phó Vân Mặc lần đầu tiên giết người, nàng thậm chí cảm giác được tay của mình đang run, lúc trường kiếm kia đâm vào da thịt, nàng dường như còn có thể cảm nhận được trái tim những tên đó còn đang nhảy lên...!
Tay của Phó Vân Mặc có chút mất lực, nhìn hình ảnh máu tươi những người đó phun ra trước mắt, nàng lui về phía sau vài bước...!
Thật là ấm ức a! Phó Vân Mặc! Bọn chúng đều là người muốn giết ngươi! Tiến lên giết chúng a!
Phó Vân Mặc nắm chặt kiếm trong tay, vực lại tinh thành lại tiếp tục giết, thật ra công phu mèo ba chân của nàng rất mau đã bị phá, hơn nữa đệ tử của Nguyệt Lạc sơn tang tính toán cũng bảy tám người, nàng chống đỡ không nổi, lúc bị trường kiếm của bọn hắn chém về phía mình, nàng lập tức đem Vân Trung Tiên biến thành dạng xèo ô chắn trước người chính mình, đỡ được không ít công kích.

Nàng lui về phía sau vài bước, đảo mắt nhìn đến chỗ Nam Côn Luân tựa như đang chiếm thế thượng phong, cắn chặt răng, không có mở miệng nói gì.

Nam Côn Luân, nếu như ta chết, ngươi nhất định phải sống thật tốt a!
Phó Vân Mặc vận khởi nội lực bức lui đám đệ tử đó, kiếm chiêu đánh ra đều lộn xộn, dựa vào Vân Trung Tiên lại thật sự có thể đem không ít trường kiếm của đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang phế đi, nhưng công phu quyền cước của bọn chúng quả thực không tệ, ngay sau đó tấn công Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc chống đỡ không kịp, bị một chưởng đánh bay.

Phó Vân Mặc chỉ thấy tại trái tim có cảm giác từng tấc từng tấc bị xé rách bắt đầu lan tràn ra, nàng chỉ cảm thấy trái tim tê rần, lồng ngực đau đớn, yếu hầu chút ngọt, lại hộc ra một ngụm máu.

"Tiểu Mặc tỷ!"

Nam Côn Luân thấy Phó Vân Mặc gặp nguy hiểm, hắn lập tức muốn tiến lại gần, vì vậy chiêu thức của bản thân cũng có chút rối loạn.

"Đừng lo cho ta!"
Phó Vân Mặc ngăn cản hắn, tiểu tử thúi, làm sao cứ thích tặng đầu của mình như vậy chứ!
Nhìn Nam Côn Luân liều mạng đi về phía mình, hốc mắt Phó Vân Mặc có chút ướt, nước mắt lại cứ muốn chảy xuống...!
Ngươi là nam chủ a, sẽ không chết đúng không Nam Côn Luân....!
Phó Vân Mặc ngã trên mặt đất, muốn đứng lên, nhưng mà mới cử động, ngực liền đau vô cùng, lại mất đi năng lực chiến đấu.

Lúc này, Nhạc Văn Quân tới gần, trực tiếp kéo lấy Phó Vân Mặc, nói: "Vừa rồi nhìn không kỹ, hóa ra lại là một tiểu mỹ nhân..."
Nhạc Văn Quân một tay kéo lấy Phó Vân Mặc, một tay vuốt
Phó Vân Mặc ngã trên mặt đất, muốn đứng lên, chính là mới giật giật, ngực liền đau vô cùng, lại là mất đi tục chiến năng lực.

Lúc này, Nhạc Văn Quân tới gần, trực tiếp đem Phó Vân Mặc cấp túm lên, nói: "Vừa rồi không nhìn kỹ, nguyên lai vẫn là cái tiểu mỹ nhân..."
Nhạc Văn Quân một tay tóm lấy Phó Vân Mặc, một tay vuốt ve mặt Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy ghê tởm, lại không có lập tức tức giận, nói: "Thế nào? Nhạc trang chủ có hứng thú với ta sao?"
Khóe miệng Phó Vân Mặc giương ra một nụ cười, bởi vì khóe miệng mang theo máu tươi, cười như vậy, lại tăng thêm nhiều phần yêu mị.

Trong lòng Nhạc Văn Quân kia vừa động, cũng lại nở nụ cười theo, cho dù ngũ tạng quay cuồng, kiềm chế phun máu, Phó Vân Mặc vẫn là nhịn xuống.

"Nếu như ngươi chịu hầu hạ ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Nhạc Văn Quân cười nói, sắc mặt Phó Vân Mặc trong nháy mắt liền thuận theo nói: "Thật sao? Thật sự không giết ta sao?"
Bộ dáng thuận theo mà nhu nhược, ai có thể kiềm chế nổi chứ? Đặc biệt lại là một tên nam nhân háo sắc.

"Tiểu Mặc tỷ!"
Kiếm chiêu của Nam Côn Luân rối loạn, thậm chí còn bị cắt mấy đao, chỉ là lo lắng cho Phó Vân Mặc, hắn như cũ vẫn bị đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang bám lấy không thể thoát thân.

"Không giết ngươi...mà còn yêu thương ngươi thật tốt..."
Nhạc Văn Quân vừa muốn động thủ, Phó Vân Mặc liền có thể ngửi được mùi vị hôi thối của nam nhân truyền đến từ trên người hắn, vô cùng không tốt tí nào.

Thời điểm đang nghìn cân treo sợi tóc, đỉnh đầu gối của Phó Vân Mặc dùng sức, thẳng tắp thúc vào chỗ hiểm của Nhạc Văn Quân, Nhạc Văn Quân kia đau đớn, lúc còn chưa kịp phản ứng, Phó Vân Mặc vừa rồi lén lút nắm một nắm cát trong tay quăng vào mắt Nhạc Văn Quân.

"A——!"
Khóe miệng Phó Vân Mặc gợi lên nụ cười, lúc Vân Trung Tiên trong tay đang muốn chém xuống người Nhạc Văn Quân, lại bị tên đệ tử đuổi theo đánh một chưởng ngã xuống đất.

Chết tiệt! Chậm một bước!
Phó Vân Mặc che lại ngực của mình, nơi đó cơ hồi ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau...!
"Giết ả ta!"
Nhạc Văn Quân còn chưa mở được mắt, chỗ hiểm lại đau đến muốn lấy mạng, việc này xem như là hận thấu xương Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc nhìn ba tên đệ tử rút kiếm tới gần, nàng bỗng nhiên cảm thấy....tất cả đều sắp kết thúc rồi...!
Có phải kết thúc như vậy hay không, là có thể về tới thế giới hiện thực, sau đó phát hiện tất cả đều chỉ là một giấc mộng thôi?
Thời điểm Phó Vân Mặc đang nhắm mắt lại, một tiếng bay truyền đến, Tu La trong tay Nam Côn Luân thẳng tắp bay về phía ba tên đệ tử kia, Tu La tặng cho bọn hắn mỗi người một nhát kiếm, vốn không phải vết thương trí mạng, nhưng mà thứ mà Tu La có chính là kịch độc.


Nam Côn Luân tránh thoát khỏi vòng vây, sau đó chạy tới bên người Phó Vân Mặc.

"Chúng ta đi, hiện tại bọn họ bắt đầu phát độc rồi, chính là lúc này!"
Vừa rồi trong lúc đánh nhau, Nam Côn Luân đã hạ quyết tâm cho bọn hắn đều ăn một nhát kiếm, trí mạng cũng được, nguy hiểm đến tính mạng của được, dù sao kịch độc trên Tu La sẽ làm cho bọn họ mất đi năng lực chiến đấu.

Mà hắn chờ chính là giờ khắc này, chờ đến giờ khắc bọn hắn phát độc!
Nam Côn Luân cầm lấy Tu La, suy tính phòng bị đám đệ tử đuổi theo, một tay đỡ lấy Phó Vân Mặc lập tức hướng về phía rừng rậm, mà đám đệ tử kia muốn đuổi theo, lại phát hiện trên miệng vết thương của mình do Tu La gây ra bắt đầu biến thành màu đen cùng phát ra đau đớn...!
Phó Vân Mặc được Nam Côn Luân đỡ đi, không biết đi được bao lâu, ngực quá đau đớn, nhưng mà nàng trước sau không kêu đau, bởi vì hiện tại chính là thời khắc chạy trốn, nàng không muốn làm Nam Côn Luân phân tâm.

Đi được ước chường nửa canh giờ, bọn họ xuyên qua rừng rậm, thấy được một thị trấn nhỏ, Phó Vân Mặc mơ hồ giương mắt nhìn người đến người đi trong trấn nhỏ, khóe miệng vun ra một nụ cười...!
An toàn rồi...!
Ý thức vào giờ phút này cuối cùng cũng bị chặt đứt, Phó Vân Mặc hôn mê bất tỉnh, nếu không phải được Nam Côn Luân đỡ lấy, nàng liền sắp ngã xuống đất.

"Tiểu Mặc tỷ!"
Nam Côn Luân chảy ra không ít máu, cả người có chút mất lực, nhưng vẫn có thể bế được Phó Vân Mặc, sau đó đền gần trấn nhỏ, gặp người liền hỏi chỗ nào có y quán, sau lại được sự chỉ dẫn hảo tâm của người đi đường, Nam Côn Luân ôm Phó Vân Mặc đi tới bên trong y quán.

Lão y sư nhìn y phục hai người đều là máu, liền biết bọn họ là người trong giang hồ, mà hắn cũng từng trị liệu qua không ít người trong giang hồ, người nam thoạt nhìn chỉ là bị thương ngoài da, bị thương không nặng, mà cô nương này thì....!
"Đại phu đại phu, xin ngài cứu tỷ ấy!"
Nhìn khuôn mặt Phó Vân Mặc hoàn toàn mất đi sắc máu, Nam Côn Luân cảm giác được sợ hãi, một đại nam tử, lần đầu tiên cảm giác được cả người run rẩy sợ hãi...!
"Ta sẽ tận lực."
Lão y sư bắt mạch cho Phó Vân Mặc, mạch tượng mỏng manh, thương thế rất nặng, tâm mạch bị hao tổn...!
"Tiểu tử....Ta có lẽ..."
Không có cách nào...!
Nam Côn Luân còn chưa nghe thấy lão y sư nói gì, chính hắn liền trốn ở một góc mà khóc, một nam tử cao lớn khóc lên giống như một đứa trẻ, lão y sư không đành lòng, nói: "Tiểu tử, ngươi đến Trấn Bắc tìm một nữ đại phu bị mù, mang nàng ấy tới chỗ này..."
Lão y sư nói xong, Nam Côn Luân liên tục gật đầu, lúc đang muốn rời đi thì bị lão y sư giữ lại.

"Đợi đã, vị nữ đại phu kia tính tình cổ quái, hy vọng ngươi có thể mang nàng ấy đến đây, thương thế của cô nương này, chỉ có nàng ấy có thể trị được."
Nam Côn Luân sau khi nghe xong, lập tức nói: "Bất luận thế nào, ta nhất định sẽ đem nàng ấy đến đây."
Cho dù là bắt người, cũng phải bắt nàng ấy đến đây!
Nam Côn Luân giống như gió chạy ra ngoài, cũng không màng vết thương trên người của mình, lão y sư kia thở dài, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, người này đã bắt đầu cảm thấy khó thở, nếu như muộn một chút, sợ là Diêm Vương sầu cũng không cứu được...!
---------Hết chương 45----------.