Đúng rồi, trong tiểu thuyết Mạc Ly Hề làm thế nào phát hiện ra [chuyện tốt] do Nguyệt Lạc sơn trang làm...?
Phó Vân Mặc đột nhiên nhớ ra, là Mạc Ly Hề sau khi gặp được Nam Côn Luân, thời điểm hai người đang nói chuyện phiếm, Mạc Ly Hề được Nam Côn Luân nhắc nhở, lúc này mới đem Nguyệt Lạc sơn trang chuyên làm chuyện ác kể ra, lại muốn giữ thanh danh quân tử của Nguyệt Lạc sơn trang.

Nàng...thật sự muốn cướp bước tiến đầu tiên của nam chính Nam Côn Luân sao? Thôi thôi, dù sao hai người bọn họ cũng là nam nữ vai chính, nhất định sẽ ở bên nhau.

"Thật làm khó cho ngươi, trở thành hốc cây* của ta rồi"
*Có một câu chuyện về một người rất thành thật vì vậy không thể giữ được bí mật nào cả.

Bí mật của bạn bè, của gia đình một khi người đó biết đều không giữ được.Cho đến một ngày người đó tìm được cách để giữ được bí mật mà không khiến bản thân khó chịu, chính là tìm một hốc cây, đem tất cả mọi chuyện kể ra hết.

Mạc Ly Hề cười khẽ, cũng không để ý tên tiểu nhị trước mắt mình đây đã nói thượng hai câu, nàng chỉ cảm thấy, vị tiểu nhị này không đơn giản, tựa hồ hiểu được rất nhiều chuyện, bởi vì nàng có cặp mắt có thể nhìn thấu triệt người đối điện, như là nhìn thấy tất cả mọi thứ.

"Không khó...!không khó, Mạc chưởng môn, ngươi cứ nói đi!" Phó Vân Mặc cũng không ngại đưa ra lời nhắc nhở cho Mạc Ly Hề, dù sao cũng đang nhàn rỗi không có gì làm.

"Đệ tử mà ta phái đi là bị hạ một loại dược vô sắc vô vị, theo ta được biết, đệ tử Thương Vân phái tuy rằng ở chung một khách điếm, nhưng mà Thương Vân phái không chuyên về dùng dược." Mạc Ly Hề vừa nghĩ tới liền đau đầu, tất cả đầu mối đều hướng về Thương Vân phái, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy người như Ninh Bât Khuất của Thương Vân phái, không phải dạng người vô sỉ.

"Vì sao Mạc chưởng môn cho rằng, nhất định là phải cùng ở chung khách điếm mới là người hạ dược? Một tòa thành người đến người đi, ngài phái đệ tử đi cũng không phải suốt ngày luôn ở khách điếm, chỉ cần lên trên đường phố đi lại, liền sẽ bị người có tâm cơ hạ dược, đặc biệt là...người có thể đứng ra chỉ chứng Thương Vân phái."
Phó Vân Mặc nhớ rõ, kẻ đứng ra chỉ chứng Thương Vân phía chính là Nguyệt Lạc sơn trang, hơn nữa lúc đó phòng của đệ tử Thương Vân phái liền kề với phòng của đệ tử Thiên Duyên phái, lúc này mới đem Thương Vân phái kéo xuống vũng bùn.

"Nguyệt Lạc sơn trang..." Mạc Ly Hề nhăn mày, Nguyệt Lạc sơn trang...cha con họ Nhạc mang danh quân tử, như thế nào lại...!
"Thương Vân phái là môn phái duy nhất ở cùng Thiên Duyên phái tại khách điếm.


nhưng vì cái gì Nguyệt Lạc sơn trang không ở tại khách điếm này lại vừa khéo đánh vỡ [chuyện tốt] của Thương Vân phái.?"
Mạc Ly Hề vừa nghe xong, giương mắt nhìn Phó Vân Mặc uống xong rượu, con ngươi có chút men say, diện mạo của nàng vốn dĩ đã đẹp, hiện giờ thêm vài phần men say, càng mang lại vẻ đẹp lười biếng, một thân y phục vải bố cũng không có cách che giấu nét đẹp cùng khí chất của nàng.

"Rốt cuộc là ai đánh vỡ chuyện tốt của ai, Mạc chưởng môn ngài suy nghĩ tinh tế, hơn nữa loại mê dược vô sắc vô vị kia, rốt cuộc là cái gì, từ đâu mà đến.

Thương Vân phái làm sao có thể có được thứ đó, có thể dựa vào chi tiết này để truy tìm manh mối." Nói xong Phó Văn Mặc chớp chớp mắt nhìn cửa khách điếm, Tiểu Lý chưởng quầy vẫn còn chưa tới, có thể thừa cơ uống nhiều rượu một chút haha.

Phó Vân Mặc xoay người, mở ra bình rượu, lại cầm lấy cái vá bằng trúc đem rượu đưa vào miệng mình.

Ha...Cái này thật thỏa mãn, có thể ngủ thật ngon rồi.

"Nghe được lời này của ngươi, thật đã đem nghi hoặc của ta giải khai rồi." Mạc Ly Hề đứng lên, ngay lúc Phó Vân Mặc đang dự tính xoay người lấy rượu, đi tới bên người Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc xoay người, liền thấy người nọ đang đứng ở trước mặt mình.

Ha...thơm quá...thật sự thơm quá.

So với hương rượu còn thơm hơn.

"Có đối khi quân tử không phải là quân tử, tiểu nhân cũng không phải là tiểu nhân, toàn là bằng kỹ thuật diễn xuất thôi, người thành thật nếu không có người giúp đỡ liền sẽ bị khi dễ a." Đúng, đám Thương Vân phái kia chính là một đám người thành thật, về sau Nam Côn Luân bái sư gia nhập Thương Vân phái, bọn họ cũng không ít lần bị tiểu tử Nam Côn Luân này khi dễ lại.

Hơn nữa thế đạo chính là như vậy, ngươi chỉ cần đem chính mình đóng gói bao bì đẹp đến chói chang, người khác cũng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nếu không ai vạch trần, làm gì có ai cũng nhìn thấu linh hồn hư thối bên trong kia.

"Nói có lý, cám ơn ngươi."
Phó Vân Mặc lấy cái vá trúc, múc thêm vài ngụm rượu mà uống.

Ân...!Bắt đầu có chút men say rồi....Cũng may tửu lượng của nàng vẫn luôn luyện không tốt, nếu không thì phải uống nhiều rượu mới ngủ ngon được.

Phó Vân Mặc nâng con ngươi mang theo vài tia men say, nhìn thấy Mạc Ly Hề, mang theo vài phần thưởng thức, nhưng thật ra Mạc Ly Hề bị Phó Vân Mặc nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng dâng lên.

"Ngươi thật thơm ha~"
Dù sao cũng say, không sao không sao...Phó Vân Mặc cứ như vậy tự an ủi chính mình, say, làm cái gì cũng đều có thể được tha thứ, đúng không? Huống chi nàng chỉ là khen ngợi Mạc Ly Hề thôi.

Phó Vân Mặc cũng không nói tạm biệt, bước chân có chút phù phiếm mà đi trở về hậu viện.

Nàng thử nhìn phía trước xem Tiểu Lý chưởng quầy có đang đi tới hay không, bằng không sau này trộm rượu...không, là lấy rượu sẽ bị Tiểu Lý chưởng quầy đề phòng.

Mạc Ly Hề quay đầu nhìn theo bóng lưng có người nọ, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ, có vẻ như có thứ gì đó đang lên men? Mạc Ly Hề không chắc chắn loại cảm giác này, liền từ bỏ muốn thăm dò nó.

"Đăng đồ tử."
Mạc Ly Hề tuy rằng đang nói xấu Phó Vân Mặc, nhưng chính khóe miệng lại bất giác nở ra một nụ cười mà ngay bản thân nàng cũng không hay biết, nhưng lại nghĩ nghĩ lại nàng là nữ tử, cùng ba chữ "đăng đồ tử" này hình như có chút không đúng lắm.

Vị nữ chân chạy vặt này tựa hồ so với trong tưởng tượng của nàng lại càng thêm không đơn giản, dung mạo khí chất kia không nhắc đến, ngay cả lời nói khi nói ra, sắp xếp cũng rất hợp lý, càng làm cho người nghe bừng tỉnh đại ngộ, ẩn sâu bên trong tiểu nhị thái độ hèn mọn nhưng đầy cơ trí, thời điểm tựa hồ không có người, mới có thể lộ ra được.


Mạc Ly Hề tựa như đối với nàng càng tăng lên tò mò.

Ngày tiếp theo, Phó Vân Mặc dậy rất sớm, mỗi ngày sáng sớm, tại tứ hợp viện luôn là thời điểm náo nhiệt nhất, mọi người đều vội vàng rửa mặt, đặc biệt là nhà xí, đầu bếp Trần cái gì cũng đều tốt, chính là thời gian chiếm nhà xí quá lâu, mỗi lần Phó Vân Mặc không nhịn được đều phải thúc giục hắn.

Thật vất vả chờ tới lúc đầu bếp Trần đi ra, lại ngửi thấy hương vị trong nhà xí "thật hương" kia.

Phó Vân Mặc nắm cái mũi, cố gắng căng mắt, dùng cái loại nhà xí mà chính mình dùng liên tục một tháng đã thành thói quen, không thể bơm nước, không vệ sinh, còn thúi nữa!
"A! Đúng rồi, Thạch Đầu ca, tên tiểu tử hôm qua đưa vào đã tỉnh chưa?"
"Đã sớm tỉnh, hôm nay sáng sớm liền chạy đến phòng bếp tìm đồ ăn, ta còn nấu cho hắn chén mì." Đầu bếp Trần cũng lão Lâm ở chung một phòng, mà Nam Côn Luân tất nhiên cũng liền ở chung phòng với Đầu bếp Trần.

Bất quá Phó Vân Mặc rất tò mò, thật sự rất muốn hỏi Thạch Đầu ca một chút, làm sao mà hắn đi phòng bếp nấu chén mì, còn có thể đúng giờ ngồi đây đi nhà xí được?
Phó Vân Mặc tự cảm thấy vui vẻ, tiểu tử kia tỉnh lại, cùng nam chính cạnh nhau, nếu như ôm đùi (nịnh nọt) nam chính, khẳng định cuộc sống sẽ tốt một chút, không được, đợi lát nữa nàng sẽ đến xem thử.

Phó Vân Mặc quả nhiên sau khi rửa mặt chải đầu xong, liền đi tìm Nam Côn Luân, nàng lúc này mới nhớ ra, người này có một đặc tính, chính là ăn uống đặc biệt nhiều.

"Tiểu tử, người xem, nàng chính là người cùng Lý chưởng quầy hôm qua cứu ngươi trở về –Tiểu Mặc nha đầu." Thời điểm Phó Vân Mặc đi vào, đầu bếp Trần đang nhóm lửa bếp, nhìn thấy nàng, cũng không quên giới thiệu nàng cho Nam Côn Luân biết.

"Ân nhân!" Nam Côn Luân tranh thủ đem sợi mì hút lên, sau đó quỳ gối trước mặt Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc hoảng sợ, lập tức đỡ Nam Côn Luân lên, nói: "Đừng quỳ ta, ta còn chưa có chết."
Phó Vân Mặc chịu không nổi đại lễ như vậy, bất quá chỉ là hỗ trợ Lý nhân tinh đem hắn vào viện, làm sao biết được người này còn diễn được nhiều như vậy.

Sau khi Nam Côn Luân đứng lên, Phó Vân Mặc mới thấy rõ ràng gương mặt của người này, ngày hôm qua bóng đèn quá mờ, hơn nữa mặt hắn lúc đó đang rất dơ, nào thấy được rõ ràng.

Bất quá hắn trong tiểu thuyết được hình dung giống nhau như đúc.

Làn da lúa mạch, không phải cái loại công tử tiểu bạch kiểm môi hồng răng trắng, lại nói mày kiếm mắt sáng, tuy rằng mắt một mí, nhưng đôi mắt không quá nhỏ, cái mũi cao thẳng, môi mỏng lên xuống thường xuyên mỉm cười, hình dáng rõ ràng, mười phần chí khí cương dương, là bộ dạng rất tốt, nhưng vẻ tuấn mỹ không thể xem là kinh thiên động địa, bất quá cười lên thêm vài phần ưa nhìn.

"Ta so với ngươi lớn hơn, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."
Phó Vân Mặc nói chắc chắn đến chém đinh chặt sắt, Nam Côn Luân mở to hai mắt nhìn nói: "Ngươi cũng không biêt ta bao nhiêu tuổi, như thế nào lại nói ta nhỏ hơn ngươi." Nam Côn Luân không phục, lại nhìn thấy Phó Vân Mặc nở lên nụ cười âm dương quái khí, nói: "Ta hai mươi ba, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ."
Cái này Nam Côn Luân phục rồi, chỉ là hắn chưa mở miệng kêu tỷ tỷ, nhưng lại làm cho đầu bếp Trần nồi sạn đều rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Phó Vân Mặc giương mắt, lúc này mới phát hiện toàn bộ mọi người trong phòng bếp đều nhìn mình.

"Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua ai hai mươi ba tuổi hả!"
Phó Vân Mặc vẫn luôn không công bố tuổi chính mình, nay nàng đem số tuổi nói ra, ở hiện đại thì được xem như người trẻ tuổi, ai biết đến cổ đại, đã là nữ tử lớn tuổi chưa lập gia đình chứ.

Bị Phó Vân Mặc rống lên như vậy, mọi người lúc này mới quay đi, không dám nhìn nàng.

"Đệ tên Nam Côn Luân, xem như tỷ đã cứu đệ một mạng, đệ liền kêu tỷ một tiếng Tiểu Mặc tỷ."
Nam Côn Luân nói, vỗ vỗ ngực rắn chắc của mình, rất giống một tiểu hài tử giả trang đại nam nhân, bất quá hắn xác thực lớn lên cao lớn đĩnh đạt, Phó Vân Mặc đã cao mét bảy, Nam Côn Luân này so với chính mình còn cao hơn một cái đầu, nhìn ra cũng cao cỡ mét tám gần mét chín.

Phó Vân Mặc nghe xong lại trợn mắt lớn, nàng phát hiện từ lúc nàng đến nơi này tần suất thời gian nàng trợn mắt ngày càng tăng thêm, Mặc tỷ thì Mặc tỷ đi, lại còn thêm chữ "tiểu" vào.


Hừ, thôi vậy.

"Đại hội võ lâm đã đến gần, đại sảnh tiểu nhị tay chân chạy vặt đều căng thẳng, Lý chưởng quầy nói, chờ ngươi tỉnh thì để ta mang ngươi đi tìm hắn, nhìn xem ngươi có muốn ở nơi này làm việc hay không."
Được rồi, thật ra Lý nhân tinh cái gì cũng chưa nói, bất quá Nam Côn Luân thế nào cũng phải ở chỗ này làm tiểu nhị một thời gian, chính mình cũng bất quá là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

"Muốn!" Nam Côn Luân liền chưa nhìn thấy Lý nhân tinh thì đã đồng ý rồi, muốn lấp đầy bụng, nhất định phải có bạc, không có bạc thì không no bụng được.

Cứ như vậy, dưới sự đề cử của Phó Vân Mặc, cũng thật vừa vặn nhân thủ cũng có chút căng thẳng, liền để Nam Côn Luân lưu lại làm chân chạy vặt, vừa bước vào ngày mới, Tứ Hải lâu đều rất bận rộn, bởi vì người giang hồ qua lại Thiên Cơ thành càng ngày càng nhiều, Phó Vân Mặc vội đến mức Mạc Ly Hề đi đến bên cạnh nàng, nàng cũng không phát giác, đương nhiên Mạc Ly Hề ở phía sau nàng khe khẽ thở dài, nàng càng không phát hiện được.

Rốt cuộc cũng tới thời gian tan tầm, cũng may Nam Côn Luân cũng là một tên đầu óc linh hoạt, hơn nữa cũng thực thông minh, rất nhanh liền thích ứng với hoàn cảnh công việc của Tứ Hải lâu, đối với hiệu suất làm việc của hắn, Lý nhân tinh rất hài lòng.

"Khách quan, nghỉ ngơi sớm một chút." Phó Vân Mặc từ phòng chữ Thiên số 2, cũng chính là phòng của đệ tử Thiên Duyên phái đi ra, hôm nay nàng quá mệt mỏi, Mạc Ly Hề tự như thấy nàng mệt, chờ nàng pha trà xong, cũng không giữ nàng lại nói gì, liền cho nàng lui xuống.

Nam Côn Luân thấy Phó Vân Mặc từ trên lầu đi xuống, lập tức hướng Phó Vân Mặc vẫy vẫy tay, Phó Vân Mặc cả mâm cũng chưa có buông, liền hướng Nam Côn Luân đi tới, lúc này Lý nhân tinh vẫn còn ở tại quầy, đại sảnh chỉ còn ngọn đèn dầu ảm đạm, chỉ có tại quầy Lý nhân tinh đang tính sổ sách còn ngọn đèn sáng đầy dầu.

"Tiểu Mặc tỷ, cùng tỷ nói chuyện này."
Phó Vân Mặc nhịn xuống hò hét xúc động trong lòng, ngươi không thể cho ta ăn cơm trước rồi tắm rửa một cái rồi lại nói chuyện không được sao?
Lý nhân tinh nhìn thấy, thức thời mà đi tới hậu viện, người trẻ tuổi hiện giờ a~
"Chuyện gì, mau nói nhanh đi."
"Tỷ biết Nam gia tại Ích Châu không?"
Làm sao có thể không biết, đó chẳng phải là gia tộc của nam chính sao? Phó Vân Mặc đang muốn trợn trắng mắt, lại nghĩ hay là tiểu tử này muốn cùng mình kể chuyện gia tộc bị duyệt môn ư? Chuyện này sớm đã xảy ra trước khi mình xuyên qua, toàn giang hồ đều biết rõ, xem qua tiểu thuyết nàng cũng biết Nam Côn Luân là như thế nào có thể chạy thoát được.

"Biết." Phó Vân Mặc tính tình nhẫn nại lắng nghe, trong lòng vẫn là cảm thấy Nam Côn Luân có chút đáng thương, nói cho cùng gia tộc bị diệt môn, nếu là bản thân nàng, có thể bảo trì tâm thái sống đến bây giờ, quả thật không dễ dàng.

"Đệ kỳ thật là người Nam gia..."
Ân...Tiểu Mặc tỷ giống nhưu không hề kinh ngạc?
"Ngươi nói tiếp đi." Phó Vân Mặc liền muốn nhìn một chút xem Nam Côn Luân muốn nói gì.

"Có biết đệ như thế nào chạy được tới đây không?"
Mạc Ly Hề vốn ở một gian phòng riêng, thời điểm ăn cơm sẽ cùng Gia Cát Điềm Nhi các nàng ăn chung, hiện tại nàng thoáng mở cửa, lộ ra một khẽ hở, nhìn đôi nam nữ ở dưới lầu kia nhẹ nhàng nói nhỏ, tựa hồ thầm thì nói gì đó, hơn nữa bọn họ dựa vào nhau cực gần.

Mạc Ly Hề nhíu mày, nam tử kia hôm qua nàng chưa từng thấy qua, bọn họ là quan hệ gì chứ?
******.