"Ai nói với ngươi, luyện độc, thì tay nhất định sẽ có vết thương chứ?"
**************
Chỗ này là chỗ nào?
Ta đã chết rồi sao?
Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, chẳng là chết rồi hồn phách cũng không cần bị câu dẫn đến địa phủ sao? Còn khiến mình ở chỗ này phiêu diêu thế này a!
Mấy vị sứ giả địa ngục này quả thật không chuyên nghiệp a!
Lúc này, một thanh âm truyền đến, giống như kéo linh hồn Phó Vân Mặc trở về.

"Nàng ấy còn chưa chết.

"
Ta còn chưa chết?
"Nàng ấy trúng chính là độc của cổ nhân, ta còn đang tìm cách.

"
"Ngươi nhất định phải cứu sống nàng ấy.

"
"Tất nhiên.

"
Là giọng của ai! Quái y Tào Hàn?
Ta làm sao lại đến chỗ Tào Hàn rồi! ?
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ đừng có chuyện gì a!"
Nam Côn Luân tên tiểu tử này! thật là!
Không biết qua bao lâu, một thanh âm ôn nhu truyền đến, Phó Vân Mặc nhận ra được thanh âm này! mang theo tình cảm chân thành của nàng ấy, Dạ Khê Hàn.

"Điếm tiểu nhị! "
Người nọ dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: "Ngươi nói sẽ luôn bên cạnh ta! ngàn vạn lần không được nuốt lời! "

Phó Vân Mặc nghe thấy, bỗng nhiên muốn khóc, nhưng mà bản thân ngoại trừ ý thức cùng thanh âm, nàng cái gì cũng không cảm nhận được!
Chờ đến lần thứ hai nàng khôi phục lại ý thức, cũng không biết là hừng đông hay là trời tối, chỉ nghe thấy rất nhiều âm thanh nhỏ nhặt, nghe không ra đó là gì! chỉ biết có người đang bên cạnh mình.

Phó Vân Mặc vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

, chờ đến khi nàng thật sự nhìn thấy được ánh mặt trời đầu tiên, đã sắp mười ngày sau.

Phó Vân Mặc cảm thấy ánh mặt trời có chút chói mắt, lại nhắm hai mắt lại, mệt mỏi đến căn bản không mở mắt ra được!
"Tỉnh rồi tỉnh rồi! Tiểu Mặc tỷ tỉnh rồi!"
Thanh âm ồn ào của Nam Côn Luân truyền đến, Phó Vân Mặc thật ra cũng được thanh tỉnh vài phần, lại thử mở mắt ra, đến cuối cùng vẫn như cũ vô cùng mệt mỏi, cực kỳ giống như hài tử.

Đáng chết! Mở ra cho ta!
Phó Vân Mặc giãy giụa muốn mở mắt ra, rốt cuộc, nhìn thấy một thân bạch y hiện ra dưới đôi mắt đang căng ra hết sức của mình, bản thân cuối cùng cũng tỉnh hẳn!
Dung nhan tuyệt sắc của Dạ Khê Hàn đập vào mắt, sự lo lắng trong mắt của nàng ấy cơ hồ muốn chôn vùi nàng!
"Điếm tiểu nhị! "
Dạ Khê Hàn gọi Phó Vân Mặc, liền cắn môi, không nói chuyện nữa, tựa hồ khi mở miệng lần nữa, thanh âm nghẹn ngào kia sẽ tuôn trào ra.

Lúc Phó Vân Mặc nhìn thấy Dạ Khê Hàn, lại cười!
Bỗng nhiên cảm thấy hồn phách cùng tâm đều ổn định!
Lúc này Tào Hàn đi tới, chuẩn xác không chút lầm lẫn nào bắt lấy tay của Phó Vân Mặc, bắt mạch giúp nàng ấy, rất lâu sau, mới nói: "Không sao rồi.

"
Chỉ "ba chữ" tẻ nhạt này, lại làm cho sự buồn bực của mọi người đều tan ra.

Phó Vân Mặc có thể nhìn thấy được bộ dáng của Dạ Khê Hàn và Nam Côn Luân đã bỏ xuống tảng đá trong lòng, Tào Hàn ngày thường lạnh băng độc miệng kia, cũng mang vẻ mặt yên tâm, gương mặt vốn dĩ tái nhợt kia, lại mang theo nhiều phần mệt mỏi.

"Ta! "
Phó Vân Mặc mới nói một chữ, cảm thấy cổ họng của mình như bị lửa thêu đốt, căn bản không nói nên được chữ tiếp theo, cổ họng giống như bị xé rách vậy.

"Trước tiên đừng nên nói chuyện.

"
Tào Hàn nói một câu, sau đó nói tiếp: "Rót cho nàng ấy chén trà đi.

"
Nam Côn Luân đáp lời, lập tức rót trà cho Phó Vân Mặc, chỉ là hắn hiển nhiên có chút khẩn trương, cả bàn tay đều bất giác mà run rẩy vài phần.

Chờ đến khi đưa đến trước mắt Phó Vân Mặc, đều là bị văng ra một ít.

Dạ Khê Hàn cầm lấy chén trà, sau đó đỡ Phó Vân Mặc lên, chậm rãi đặt chén trà ở bên môi Phó Vân Mặc, để nàng ấy chậm rãi uống xuống.

Phó Vân Mặc cảm thấy chỗ kia cơ hồ bị xé rách đã dễ chịu hơn nhiều, tựa như trong sống lại trong nháy mắt.

"Ta! Ta còn tưởng rằng mình chết rồi.

"
Phó Vân Mặc lúc này mới có tinh thần đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là một gian phòng trong khách điếm, nhưng phòng nhỏ thế này mà lại chen chúc người.

"Tào! Tào cô nương, ngươi làm sao lại ở đây?"
Phó Vân Mặc hỏi xong, chỉ thấy Tào Hàn chau mày, lãnh đạm nói: "Nếu ta không ở đây, sợ là ngươi đang ở chỗ Diêm Vương rồi.

"
Phó Vân Mặc nghe xong, cười ngây ngô, sắc mắt tái nhợt vô cùng xứng với nụ cười này, thế nhưng lại làm Dạ Khê Hàn thất vọng buồn lòng.

"Ngươi ngất xỉu, ta để Nam Côn Luân liên tục lấy chân khí tục mệnh cho ngươi, sau đó đi tìm Quái y và Tào tiền bối tới đây.

"
Phó Vân Mặc nghe Dạ Khê Hàn nói xong, không ngăn được có chút cảm động, nàng biết ở chỗ này cách chỗ Tào Hàn xa bao nhiêu, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, lấy tính tình của Dạ Khê Hàn, sợ là không biết bao nhiêu con ngựa chết vì chạy quá sức rồi.


"Ta! "
Phó Vân Mặc lúc này mới nhớ tới cánh tay của minh, vừa mới nâng lên, phát hiện băng vải quấn đầy, vẻ mặt lập tức như đưa đám, nói: "Trời ạ, nhất định là trở nên xấu xí rồi.

"
Phó Vân Mặc vẫn là nghĩ tới cánh tay mình trước tiên, hình ảnh trước khi ngất xỉu, vẫn rõ ràng như cũ trước mắt nàng.

"Có thể giữ được cái mạng đã không tệ rồi, còn để ý đến bề ngoài.

"
Tào Hàn nói chuyện vẫn lạnh băng như cũ, nàng nói xong, đứng dậy, đi ra ngoài cửa giống như đang nghe ngóng gì đó.

"Tào lão nhân còn chưa trở về, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ hắn quay lại thì ngươi phải uống thuốc.

"
Tào Hàn nói xong, liền đóng cửa lại, ngăn cách tất cả âm thanh ở bên ngoài.

Phó Vân Mặc nhìn thấy Tào Hàn quen thuộc với bố cục của căn phòng, sợ là đã ở chỗ này rất lâu rồi.

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
Phó Vân Mặc chỉ biết lúc bản thân còn hôn mê xung quanh chỉ là không gian hắc ám, ở chỗ đó ngoại trừ ý thức và thanh âm ở bên ngoài nàng còn có thể nghe được ra, cái gì nàng cũng không cảm giác được, thậm chí cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua.

"Mười ngày.

"
Mười ngày? Nàng không cho rằng từ phía Nam đi về thành trấn nơi ở của Tào Hàn và Tào Nhất Sư chỉ cần thời gian một hai ngày đâu!
"Ngươi! không gạt ta chứ?"
Phó Vân Mặc nhìn Nam Côn Luân vừa rồi trả lời câu hỏi của mình, mắt thấy hắn nghiêm túc nói: "Không lừa tỷ.

"
"Ta và Tào lão nhân trong lòng không thể buông bỏ được chuyện này, liền đi tới phía Nam, vừa vận gặp phải Dạ Khê Hàn.

"
Nhắc đến cũng là vận khí tốt, nếu bọn họ không gặp phải Dạ Khê Hàn, e là Phó Vân Mặc đã là xác chết lạnh băng.

"! Cái này! thật là may mắn a! "
Phó Vân Mặc không ngờ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, mạng lớn, sợ là kẻ thần bí kia khi nghe đến chuyện này sẽ tức giận đến nghiến răng rồi!
"Cũng may cổ độc này ta đã giải qua một lần, vì vậy lúc đó mới đem độc tố tẩy rửa nhanh đến như vậy.

"
Tào Hàn nói xong, Nam Côn Luân tựa như nhớ tới gì đó, lập tức nói: "Đúng rồi Tiểu Mặc tỷ, lúc tỷ hôn mê, Vô Nhân đại sư kia đã tới vài lần, nói là đến thăm hỏi còn có xin lỗi, hắn cũng không biết từ lúc nào ngôi chùa của mình lại có mấy thứ như thế này.

"
Nam Côn Luân nói xong, dừng một chút, lại nói tiếp: "Đệ cảm thấy, Vô Nhân đại sư này, không giống như kẻ xấu.

"
"Nếu hắn là kẻ thần bí, trực tiếp vào đêm tỷ đang hôn mê đó thì sẽ lại đây đánh lén, đệ và Dạ giáo chủ không nhất định sẽ đánh thắng được, tiện tay lại kết thúc tỷ luôn, vậy không phải là xong chuyện rồi sao?"
Nam Côn Luân nói chơi, Phó Vân Mặc mặt nhăn như khỉ, nói: "Nam Côn Luân, ta khuyên ngươi nên câm miệng lại! cái miệng quạ đen của ngươi đó! "
Phó Vân Mặc trừ bỏ toàn thân đều có chút mệt mỏi, kỳ thật cũng không có gì đáng ngại, nàng ngồi xuống mép giường, sau đó nhìn nhìn cánh tay của mình, nói: "Hiện tại có thể tháo ra được chứ?"
"Không thể! "
Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, hỏi: "Tào cô nương, xin hỏi nếu một người luyện độc trong thời gian dài, vết thương trên tay sẽ như thế nào?"
"Ai nói với ngươi, luyện độc, thì tay nhất định sẽ có vết thương chứ?"
Tào Hàn nghe được, có chút không vui, sau đó giơ đôi tay của chính mình lên, đó là một đôi tay trơn bóng, một chút vết thương cũng không có, còn làm cho người khác không nhịn được mà thưởng thức bàn tay của nàng ấy.

Ngón tay ngọc thon dài xanh xao kia!
"Tiểu! Tiểu, không phải, chính là Lâu chủ Thiên Cơ lâu.

"
Nam Côn Luân cà lăm vài tiếng, cũng may không làm bại lộ thân phận của Tiểu Lý chưởng quầy.


"Hừ! Dựa theo lẽ thường mà nói, trên tay quả thực sẽ để lại thương tích, nhưng nếu mang bao tay tơ vàng vào, thì sẽ không có vấn đề gì.

"
Tào Hàn nói xong, từ trong lòng lấy ra một đôi bao tay, ẩn ẩn phát ra ngân quang, mọi người nhìn thấy hai mắt đều sáng lên.

"Đây là bao tay tơ tằm được chế tạo bằng sợi tơ vàng, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

"
Tào Hàn giới thiệu xong, sau đó thật cẩn thận cầm lấy đôi bao tay cất vào trong ngực, quay lại câu chuyện, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, vẫn còn một khả năng khác! "
Tào Hàn chậm rãi ngồi xuống, rót cho mình một chén trà, cho dù mắt không thể nhìn thấy, nàng vẫn có thể cảm nhận được như cũ, tất cả mọi người trong phòng, mọi ánh mắt đều tập trung lên người của mình.

"Người luyện độc trong một thời gian dài, có kháng thể kháng độc, vết thương được tạo thành do độc vật sẽ tự động biến mất, nhưng phương pháp kiểu này vô cùng thống khổ, ta sẽ không đi thử.

"
Cho nên Tào Hàn mới lựa chọn dùng bao tay tơ vàng, phương pháp tự ngược kiểu này nàng sẽ không ngu mà đi thí mạng, dù sao bản thân cũng là nữ tử, vẫn chú ý đến vẻ ngoài.

"Cho nên! Ta thoáng nghe thấy các ngươi nhắc đến Vô Nhân đại sư kia, hẳn là không phải là kẻ thần bí mới phải.

"
Tào Hàn nhấp ngụm trà, không có mục đích mà đi về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.

Phó Vân Mặc chau mày, Vô Nhân đại sư! không phải là kẻ thần bí sao?
"Hơn nữa Vô Nhân đại sư nói, thứ đó là lần đầu tiên xuất hiện ở Thiên Bình tự, trước nay chưa từng thấy qua! "
Nam Côn Luân nói một câu, Dạ Khê Hàn cùng Phó Vân Mặc nhìn nhau, thấy Phó Vân Mặc nhíu mày, Dạ Khê Hàn lập tức dịu dàng nói: "Ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt trước đi, những việc này để sau rồi suy nghĩ.

"
"Không! Ta! cảm thấy có chút kỳ quái! "
Phó Vân Mặc che lại đầu của mình, hình như có hình ảnh nào đó chợt lóe lên ở trước mặt mình!
"Nếu trong chùa trước nay chưa từng có thứ độc vật này! như vậy chính là ngày hôm đó có kẻ nào đó trà trộn vào trong, kẻ thần bí nhất định là ở bên trong, cho nên hắn mới có thể phóng độc! "
Trong đầu Phó Vân Mặc hiện lên những người mà mình đã gặp ở ngôi chùa, nhưng tất cả đều là cư dân bình thường, bỗng nhiên, có một gương mặt hiện lên trong đầu của mình.

"Tên hòa thượng kia!"
Phó Vân Mặc bỗng nhiên đề cao thanh âm, làm mọi người ở đây đều nhảy dựng lên, Tào Hàn đang uống trà thì bị sặc đến nước trong chén trà ở trong tay cũng bắn lên trên ngón tay.

"Tên hòa thượng kia, chính là tên hòa thượng câm ở An Ninh tự kia!"
Phó Vân Mặc bắt lấy tay của Dạ Khê Hàn, Nam Côn Luân cũng nhớ ra được, nói: "Chính là cái người gần ba mươi tuổi kia a! "
Thế nhưng kẻ thần bí kia rõ ràng là một lão nhân thối rửa a!
"Không đúng, chúng ta chỉ nghe thanh âm của kẻ thần bí, liền phán định hắn là một người tuổi tác đã cao thôi! "
Phó Vân Mặc hít sâu một hơi, nói: "Nguyên nhân chính là giọng chính là thứ dễ dàng bại lộ nhất, cho nên hòa thượng kia chỉ có thể là người câm! "
"Chỉ có thể là người câm! ?"
Dạ Khê Hàn nhăn mày, tiếp lời Phó Vân Mặc nói: "Ngươi nói kẻ thần bí vì không muốn để chúng ta nhận ra hắn, cho nên mới giả làm người câm?"
"Còn có một khả năng khác! "
Phó Vân Mặc trầm mặt, mở miệng nói: "Chính là bởi vì giọng của hòa thượng kia bị tổn thương quá nặng! cho nên nghe giống như một người già, chỉ là ở trước mặt hắn giả bộ bản thân là người câm, cho nên ngày ấy ở Thiên Bình tự, mọi người đối với thân phận người câm của hắn cũng không cảm thấy kỳ quái! "
Phó Vân Mặc không thể ngờ được! không thể ngờ được kẻ thần bí đi lướt qua bên người của mình!.

-----------Hết chương 91-------