"Tam đệ, nghe nói đêm nay khai mạc "Tuyển cử đại hội" gì đó, đệ ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên sính cường xuất đầu làm gì!" Khanh Nương một đằng bưng bửa sáng cho Kiều Tam, một đằng ôn nhu nhắc nhở nam nhân tuổi trẻ. Đừng xem nàng chỉ thuộc giới nữ lưu mà coi thường, trời sinh đã thông tuệ làm cho nàng thật sự cũng có vài phần kiến thức!

"Tẩu tẩu yên tâm, họ có mời ta nhận chức, thì ta cũng chẳng làm! "

Đối với vị trí Tổng đầu lĩnh, Kiều Tam vẫn cảm thấy vô cùng xa vời, thấy đại ca đã rời đi, tên gia hỏa vừa cố nín chịu được vài ngày liền lộ rõ nguyên hình nói " Khanh Nương, đã nhiều ngày qua rồi…….khỏe lên được chút nào chưa?"

"Á……" Mỹ phụ đoan trang đột nhiên phải chịu sự tập kích, tâm linh tĩnh lặng trong khoảnh khắc như sóng biển gầm gào, một đằng bối rối thu dọn bát đủa, một đằng ấp úng cố nói cứng: "Khỏe, tẩu cái gì cũng không nghĩ đến, thật sự là khỏe lắm!"

"Tẩu tẩu, đệ cũng thế! Cái gì cũng không nghĩ đến, ngay cả nằm mơ cũng không mơ về cái đêm ở Long mẫu am!" Ánh mắt của Kiều Tam nóng rực, như biến thành thực chất gắt gao tập trung vào cửa sổ tâm hồn của tẩu tẩu, hắn đúng là đạt tới cảnh giới " nhìn thấu tâm sự nữ nhân"

"Tam…..Tam đệ, tẩu đi vào nhà bếp nhóm lửa ", Khanh Nương tập tểnh bước vào nhà bếp, không dám đối mặt với ánh mắt càn quấy của tiểu thúc!

Kiều Tam thở ra một ngụm nhiệt khí đầy hỉ ý, phản ứng của Khanh Nương so với dự đoán của hắn thì tốt hơn, xem ra đúng là hắn có chút coi thường mị lực của bản thân mà! Hắc, hắc……

Đảo mắt một cái, vầng trăng đã lên cao, tỏa ra ánh sáng vằng vặc.

"Quỳ xuống" tiếng hô của gã sư gia lưu manh vang vọng khắp trong ngoài miếu thành hoàng, hào khí tối nay so với ba ngày trước, thì trang trọng hơn không biết bao nhiêu lần, trong phương viên ngàn dặm, đám lưu manh chỉ cần có chút danh tiếng đều đến cả, lớn nhỏ cũng không dưới mấy ngàn người, thật sự là một thịnh hội khổng lồ của giới lưu manh.

"Yên lặng!" Ánh mắt của đám Đại đầu lĩnh đều nghiêm trang thành kính, cả khoảng không gian trong đại điện đều an tĩnh lạ thường," Các huynh đệ, bầu cử năm nay cho phép tất cả mọi người tham gia, đây là chỉ ý của Dạ Xoa vương, bây giờ hãy thành tâm cầu nguyện, đợi thần chỉ…."

Vu bà( nữ pháp sư) trên đầu gắn những chiếc lông chim công múa lên một điệu múa quỷ dị, bàn chân trần nhảy qua nhảy lại trên thần đài, trong miệng líu lo tụng niệm liên tục, xa xa nghe như tiếng đàn ong mật đang bay múa, vừa lại như tiếng muỗi vo ve, làm Kiều Tam ở dưới đài thiếu chút nữa cười lăn ra đất!

Tựa đúng như dự đoán của Kiều Tam, chuyện " Tuyển cử" chỉ là trò chơi của các đại đầu lĩnh các phương thế lực mạnh nhất, tất cả chỉ để cho tên gia hỏa được chỉ định sẵn bước ra tiếp nhận sự hoan hô của mọi người.

"Á!"

Trong sát na "Hậu tuyển nhân" duy nhất chuẩn bị lên đài, dị biến-------dị biến làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm đã phát sinh!

Một trận cuồng phong ào ào thổi tới, những tiếng động u trầm dội vào tai mọi người, ngay sau đó, bức tượng thần trên đài bổng nhiên " sống động" hẵn lên.

Trời ạ! Tất cả mọi người đều thở ra một hơi khí lạnh, kẻ nhát gan thì suýt té xỉu, người gan lớn thì nghĩ đến việc chạy trốn, bọn này ngày thường đều cúng bái Dạ Xoa vương, nhưng thời khắc này bản tính "diệp công hảo long" rốt cục bại lộ dưới chân bức tượng thần đang lăng không phi vũ.

("diệp công hảo long"-chỉ sự giả dối khúm núm trước một ai đó rất đáng sợ)

Sống lại---------tượng Dạ Xoa vương hình như là chính thức sống lại rồi!

Tay chân làm bằng đất sét vặn vẹo một trận, hai hốc mắt cũng xạ ra hai đạo tinh quang xanh lè; Không chỉ có như vậy, mọi người trong ngoài đại điện, vô luận là gan lớn hay gan nhỏ đều phát giác bản thân mình không thể cử động được, trong nháy mắt đồng nhất nghe được thanh âm của "Thần"!

"Các tín đồ, bổn thần niệm tình các ngươi quanh năm hương khói, nên đặc biệt hiến thân thể này cứu cho các ngươi một mạng, đồng thời với lời nói, ngón tay đất sét của Dạ Xoa vương nhẹ nhàng vung lên, Vu bà đang giả thần giả quỷ bị bắn bay ra ngoài đại điện, sanh tử chẳng rõ!

"Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"

Ngữ điệu âm u thần bí theo âm phong vang vọng trong không trung, sau khi Dạ Xoa vương lăng không một vòng, đột nhiên lại nhấc tay lên, một đạo quang mang chói lòe trực tiếp bắn xuống đầu đám người, vòng mấy vòng quỷ dị, cuối cùng giống như một sợi dây thừng quấn chặt lấy Kiều Tam!

Kiều Tam rất muốn đào tẩu, nhưng cử động một chút cũng không được, dương khí trong cơ thể hắn chẳng biết có phải thông minh hay không, biết không thể địch lại được, nhằm tránh bị pháp lực cường đại tiêu diệt, nên tóm lại là không có trợ giúp hắn chút nào. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Ánh mắt của mọi người đồng loạt chuyển động, ngay sau đó lại trợn mắt há hốc mồm.

Trong nháy mắt Kiều Tam vẫn chưa bị giết chết, mà là bị " Thần quang" trực tiếp nâng lên giữa không trung, phiêu phù trên đầu mọi người.

"Hắn--------Đại Đảm Tam, là cứu tinh duy nhất của các ngươi!" Mệnh lệnh băng lãnh không thể kháng cự của Dạ Xoa vương, trực tiếp khắc sâu vào trong lòng mọi người, nghe đây, chỉ cần tối nay Đại Đảm Tam có thể bình an vượt qua Quỷ lâm, thì sau này hắn chính là Tổng đầu lĩnh của các ngươi, là sứ giả của Dạ Xoa vương ta tại nhân gian!"

Lời còn chưa dứt, thì Dạ Xoa vương đã như một tia chớp bay trở về thần đài, sau đó truớc ánh mắt ngơ ngác của mọi người ở dưới, lại biến thành một bức tượng bằng đất trơ trơ không phát ra một tia sinh mệnh lực nào.

"Ái da!" Tâm thần đang ngơ ngẩn của mọi người bị tiếng hét thảm thiết làm cho bừng tỉnh, nguyên lai là Kiều Tam đang bị treo lơ lững tại không trung đột nhiên rớt bịch xuống đất, hơn nữa chỗ rớt xuống lại là trên một đống đá, xem ra Dạ Xoa vương đối với vị sứ giả của mình thật không khách khí chút nào!

"Cứu mạng……." Thanh âm ai oán của Kiều Tam tràn ngập cả không gian đại điện, cũng không phải vì đau đớn, mà bởi vì hắn ---sợ chết, hắn không muốn chết!"

"Hắc hắc……Đại Đảm Tam, chúc mừng nha, qua tối nay là ngươi có thể vĩnh viễn làm lão Đại của chúng ta rồi!"

Tất cả đầu lĩnh lớn nhỏ đều nhiệt tình tiến lên chúc mừng, nét mặt tươi cười, dĩ nhiên cũng không có một nửa tia ghen ghét nào, lòng dạ của bọn chúng thật sự tốt như vậy sao?!

"Nhị Cẩu, ngươi muốn ta cấp cho cái gì, Tam Miêu, ngươi đi với ta, ta sẽ mời ngươi uống rượu……"

Đại Đảm Tam vẻ mặt đau khổ thỉnh cầu mấy người quen biết, bất quá tất cả các tiểu đầu lĩnh đều nhất trí trả lời "Không thể!"

"Các vị lão Đại, ta có thể không đi đuợc không?!"

"Không thể!" Tất cả các Đại đầu lĩnh đều chỉnh tề thống nhất trả lời như vậy!

"Ôi thôi! Lần này chết chắc rồi! Đại Đảm Tam lại té xỉu thêm lần nữa, nhưng dù hắn có té xỉu cũng không tránh được an bài của "Thần"!

"Lại đây…..mau động thủ! Tử dạ (đêm tử vong) sắp đến rồi!"

Đám Đại đầu lĩnh lên tiếng, đám Tiểu đầu lĩnh xuất lực, cứ như vậy đồng tâm hiệp lực nâng Đại Đảm Tam đứng dậy, mặc kệ hắn là xỉu thật hay xỉu giả, tóm lại cứ trực tiếp mang hắn thẳng tới Quỷ lâm, sau đó vứt Kiều Tam xuống rồi chạy trối chết trở về.

"Hừ hừ…." Cho dù vẫn chưa chánh thức tiến vào Quỷ lâm, chỉ là nằm tại bờ ranh giới, nhưng một tên lưu manh ngày thường hoành hành bá đạo cũng sợ đến run cầm cập, sắc mặt tái nhợt!

"Lão……lão Đại, chúng ta cần chuẩn bị thượng vị đại điển(lễ nhậm chức) vào ngày mai không?

Thượng thượng cái gì! Cấp cho Đại Đảm Tam một cái linh đường đi! ( bàn thờ cho người chết)

Mấy vị Đại đầu lĩnh dường như cố nín cười, không hẹn mà cùng nhìn nhau than thở:" Đại Đảm Tam quả nhiên Đại Đảm(to gan), hắn ngang nhiên dám một mình tiến vào Quỷ lâm, thật sự là niềm tự hào của giới lưu manh chúng ta, các vị huynh đệ, nhớ kỹ phải tuyên dương việc ở đây một chút, để cho tất cả mọi người trong nước Ngạo Lai biết rằng, đêm nay không chỉ có Dạ Xoa vương hiển linh, mà trong đám huynh đệ chúng ta lại nảy ra một vị đại anh hùng!"

"Đại Đảm Tam đại anh hùng!……………Đại Đảm Tam đại anh hùng!……………"

"Bá……." Đúng lúc này trên một đám mây tiên ảnh của Long mẫu chợt lóe lên rồi biến mất, chủ nhân tứ hải nhãn thần có chút tinh nghịch miệng cười vui vẻ, sau đó cùng Thái Nguyên Ngọc Nữ ẩn vào trong tầng mây.