Chương 5: Tiền tiêu vặt

“Em là vợ của anh nên chắc chắn sẽ không thua ván cược này đâu!”

Mục Hàn nghiêm túc giải thích.

“Anh! Hết thuốc chữa rồi!”

Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn hết hy vọng với Mục Hàn!

“Làm sao đây? Xem ra ngày mai tôi phải đến ngân hàng một chuyến, hy vọng có thể vay được một khoản!”

Lúc này cô cũng chỉ có thể làm liều.

“Yên tâm đi Nhã Hiên, hãy tin vào chính mình!”

Thấy Lâm Nhã Hiên lo lắng như vậy, Mục Hàn cũng không khỏi thầm cảm thấy buồn cười.

Anh đường đường là Điện Chủ của Điện Long Vương mà cũng phiền não vì tiền à?

“Ha ha! Hôm nay tôi bị điên mới tin anh!”

Lâm Nhã Hiên trợn mắt nhìn Mục Hàn, quả nhiên chẳng thể nhờ cậy được gì vào người đàn ông này!

Sáng hôm sau.

Mục Hàn làm xong bữa sáng rồi đi ra ngoài một mình.

“Đầu tư Hoàn Cầu, đây rồi!”

Không lâu sau, Mục Hàn đứng trước cánh cửa một tòa nhà cao chọc trời, vững bước đi vào trong.

“Xin hỏi anh có hẹn trước không?”

Cô lễ tân xinh đẹp đứng dậy lịch sự hỏi.

“Tôi muốn gặp Long Văn Thiên, chắc hẳn là ông ta biết tôi đến”.

Mục Hàn thờ ơ nói.

Trước khi đến đây, anh đã dặn Mộ Dung Phong nói trước với người ở tập đoàn đầu tư Hoàn Cầu, nhưng không nói thân phận thật của mình.

“Được rồi, anh đợi một lát!”

Lễ tân nghe Mục Hàn gọi thẳng tên tổng giám đốc của mình, e rằng đây là vị khách quan trọng nên cô ấy vội vã gọi đến văn phòng của tổng giám đốc.

Một lát sau.

Mục Hàn ngồi trong văn phòng sang trọng của Long Văn Thiên.

“Tôi là Long Văn Thiên, ông cụ Mộ Dung đã gọi cho tôi. Cậu có gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu, không biết tôi nên xưng hô thế nào nhỉ?”

Long Văn Thiên dựa vào ghế sofa, khoanh tay trước ngực, đánh giá Mục Hàn.

Rốt cuộc cậu thanh niên này có quan hệ gì với Mộ Dung Phong?

Hôm qua Mộ Dung Phong cũng không nói rõ qua điện thoại, chỉ nói dù anh có yêu cầu gì cũng phải cố gắng đáp ứng.

Nhưng Long Văn Thiên không phải là người ai đến cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Giúp?

Có thể!

Nhưng phải xem đối phương có tư cách hay không!

“Ồ! Tôi là Mục Hàn, hôm nay đến đây là muốn bàn chuyện đầu tư cho tập đoàn Lâm Thị với tổng giám đốc Lâm!”

Mục Hàn nói thật mục đích anh đến đây.

“Mục Hàn?”

“Tập đoàn Lâm Thị?”

Long Văn Thiên nhíu mày, sao cứ thấy cái tên Mục Hàn này khá quen dường như đã nghe được ở đâu đó.

Một lúc sau, ông ta bỗng vỗ đùi, không dám tin hỏi:

“Cậu là người đến ở rể nhà họ Lâm, Mục Hàn phải không?”

Nhà họ Lâm là gia tộc hạng hai ở Sở Dương, Lâm Nhã Hiên lại là cô gái vô cùng xinh đẹp, thế nên năm đó cả thành phố đều biết chuyện cô kết hôn với một người đến nhà ở rể!

“Phải, tôi là Mục Hàn mà ông nói”.

Mục Hàn hơi bất mãn nhíu mày, xem ra tổng giám đốc của Đầu tư Hoàn Cầu này không biết nhìn người!

“Ha ha, tôi còn tưởng là ai, tôi đã nghe đến danh tiếng của cậu như sấm rền bên tai! Ai ở thành phố Sở Dương này mà không biết đến chuyện cậu ở rể”.

“Đúng rồi, cậu muốn chúng tôi đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị à? Xin lỗi, lực bất tòng tâm!”

Sau khi biết thân phận thật của Mục Hàn, Long Văn Thiên mất đi hứng thú, cũng không khách sáo mà thẳng thừng từ chối!

Có đánh chết ông ta cũng không tin một tên ở rể hèn yếu có thể có quan hệ đặc biệt gì với Mộ Dung Phong?

Hơn nữa nếu để giới thượng lưu biết Long Văn Thiên lại sợ một tên vô dụng thì e rằng bản thân ông ta sẽ bị cười nhạo!

“Ông chắc chứ? Tôi có thể biết nguyên nhân không?”

Mục Hàn cũng sa sầm sắc mặt, người ta không biết điều thì anh cũng không nhất thiết phải nể mặt!

“Lý do?”

“Cậu cũng không tự soi gương thử xem, một tên ở rể không biết xấu hổ cũng xứng bàn chuyện đầu tư với tôi à?”

“Hơn nữa, tôi cũng biết chuyện ở tập đoàn Lâm Thị, tiền vốn bị cắt, chỉ có con đường chết! Doanh nghiệp rác rưởi, người rác rưởi, cút!”

Long Văn Thiên đứng dậy phủi quần áo của mình, không chút khách sáo nói.

Sau đó thẳng thừng đuổi khách!

“Nếu bây giờ ông xin lỗi tôi, đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị ngay và không được thu bất kỳ tiền phí nào thì tôi có thể xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà tha cho ông!”

“Nếu không, hậu quả ông tự nhận lấy!”

Mục Hàn kiềm chế cơn giận và nói.

“Ha ha ha! Cậu… đến mua vui à? Bảo tôi xin lỗi, còn không được thu phí? Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói!”

“Hậu quả tự chịu? Ôi này, tôi sợ quá!”

Long Văn Thiên bật cười nhìn Mục Hàn như thể đang nhìn một tên ngốc!

“Yên tâm, tôi sẽ khiến ông thử cảm giác sợ hãi thật sự là thế nào!”

Mục Hàn cười khẩy, sau đó lấy điện thoại ra bấm số gọi Mộ Dung Phong.

“Không biết ông dùng cách gì! Trong vòng mười phút, tôi muốn biến Đầu tư Hoàn Cầu trở thành tài sản dưới tên tôi!”

Nói xong Mục Hàn cúp điện thoại và nhắm mắt lại.

Cái kết của Long Văn Thiên đã định sẵn ngay từ lúc ông ta nói mấy lời xúc phạm đến Mục Hàn!

“Ha ha ha! Mười phút thu mua Đầu tư Hoàn Cầu ư? Cậu có biết bây giờ giá thị trường của Đầu tư Hoàn Cầu là bao nhiêu không? Năm trăm triệu đấy!”

“Cậu có biết năm trăm triệu là sao không? Cứ giả vờ đi! Được, tôi đợi cậu mười phút, mười phút sau, tôi sẽ gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài!”

Long Văn Thiên hung hăng nói.

Trên đời này có người có thể đưa ra năm trăm triệu trong mười phút sao?

Có lẽ là có!

Nhưng chắc chắn không phải là tên ở rể vô dụng trước mặt này!

Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua.

Mười phút đã hết!

“Vô dụng vẫn là vô dụng nhỉ, bây giờ tôi phải để cậu biết đắc tội với ông Long này thì sẽ có kết cục thảm hại thế nào!”

Long Văn Thiên cười nhạt, lúc đang định gọi cho bảo vệ bảo họ vào trong kéo Mục Hàn ra ngoài thì điện thoại ông ta bỗng đổ chuông.

“Chào ông chủ!”

Long Văn Thiên lập tức ngồi thẳng người, cung kính chào hỏi.

Trên gương mặt nở nụ cười nịnh nọt.

Nhưng nụ cười này lại dần biến mất với tốc độ có thể thấy được.

“Cái… cái gì? Ông chủ, ông đùa sao? Đầu tư Hoàn Cầu kiếm tiền nhiều như vậy mà ông lại bán đi ư?”

“Cái gì? Bán với giá mười tỷ?”

Sắc mặt Long Văn Thiên bỗng trở nên trắng bệch, trợn to mắt như thể sắp rớt ra ngoài!

Đặc biệt là khi nghe ông chủ nói…

Người bỏ ra mười tỷ để thu mua tập đoàn đầu tư Hoàn Cầu chính là Mục Hàn!

Chính là tên Mục Hàn bị mình cười nhạo là vô dụng trước mặt này!

Bụp!

Điện thoại của ông ta rơi xuống đất, sắc mặt xám như tro tàn!

Long Văn Thiên biết mình tiêu đời rồi, hoàn toàn mất hết rồi!

“Ngại quá!”

“Mười tỷ chỉ là tiền tiêu vặt của tôi thôi!”

Mục Hàn đứng dậy lạnh lùng nói.