Từ tháng trước, Lý Diễm Phân đã chi tiêu rất nhiều, Thẩm Chí Hoan cũng có thể đoán được rằng không có gì khác ngoài việc Lý Thư Cẩm trở về và Lý Diễm Phân phải sắp xếp cho nàng ta.May mắn thay Thẩm Chí Hoan và Lý Diễm Phân cùng quản lý ngân sách, nếu Thẩm Chí Hoan không đồng ý, bà ta cũng sẽ không lấy được tiền.Quản gia Lưu nói: “Tiểu thư yên tâm, hôm qua nô tài đã từ chối bà ấy."Quản gia Lưu là lão gia tử trong nhà.


Mặc dù Lý Diễm Phân đã phụ trách gia tộc nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng ông vẫn một mực hướng về tiểu thư.Thẩm Chí Hoan gật đầu nói: "Nếu hôm nay bà ta lại đến, ngươi hãy nói rằng ta không đồng ý."Quản gia Lưu gật đầu nói: “Lão nô đã hiểu."Thẩm Chí Hoan đóng sổ cái lại, nói: "Trang viên sẽ cắt giảm chi phí trong tháng này, vì vậy người hãy kiểm soát tiền bạc một chút.""Nếu phu nhân hỏi về...""Thì nói rằng là do ta yêu cầu."Sau khi giải thích một số chuyện linh tinh khác, Thẩm Chí Hoan đứng dậy đi ra khỏi phòng thu chi.Bên ngoài vang lên tiếng ve sầu, ánh nắng gay gắt chiếu xuống qua các kẽ lá cây đổ bóng lốm đốm.

Phòng thu chi cách Hiên Nguyệt Các không xa.

Hầu hết do quản gia Lưu giữ, nhưng mười ngày một lần Thẩm Chí Hoan vẫn sẽ kiểm tra ngân sách.Chủ yếu là để để ngăn Lý Diễm Phân lại cầm tiền của hầu phủ tiêu xài vô độ.


Hiện cha và anh trai của nàng không ở thủ đô, nên trong nhà người có thể kiểm soát Lý Diễm Phân chỉ có duy nhất một mình nàng.Lý Diễm Phân đối xử với Lý Thư Cẩm như con gái ruột của mình, cung phụng nàng ta như Bồ Tát, bà đã chi tiền cho Lý Thư Cẩm còn nhiều hơn so với đích nữ là Thẩm Chí Hoan.Mặc dù Lý Thư Cẩm được cho là Biểu tiểu thư của hầu phủ, nhưng danh tiếng của nàng ta bên ngoài cũng không kém Thẩm Chí Hoan là bao.Rốt cuộc chỉ có vài người đã từng gặp qua Thẩm Chí Hoan, nhưng so với một Thẩm Chí Hoan đẹp đến độ không nhiễm khói bụi trần gian, mọi người vẫn thích một Lý Thư Cẩm an tĩnh, hiền hậu, dịu dàng hơn.Dù xuất thân không nổi bật như Thẩm Chí Hoan, nhưng sau khi cưới về không phải lo lắng về việc bị gia đình bên ngoại chèn ép, cũng không phải cung phụng lễ vật vì sợ nàng ta không hài lòng.Thẩm Chí Hoan có sắc đẹp vô song như vậy nhưng lại bị ép vào cung để phục vụ Hoàng đế, không biết may mắn hơn bao nhiêu.Điều nực cười là Thẩm Chí Hoan nàng là con gái của hầu phủ, trong khi Lý Thư Cẩm chỉ là con gái của một nông dân từ ngôi làng miền núi nhỏ.Bước qua cổng hoa treo, từ xa Thẩm Chí Hoan đã nhìn thấy một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt đứng ở cổng sân phủ mình.Thực sự nghĩ tới chuyện gì thì chuyện đó liền xảy ra.Thấm Lan nhắc nhở: “Thưa tiểu thư, là Biểu tiểu thư.”Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, bước chân không hề dừng lại, khi đến gần hơn, Lý Thư Cẩm nở nụ cười dịu dàng với Thẩm Chí Hoan, nói: “Biểu tỷ.”Thái độ của Thẩm Chí Hoan có một chút lạnh lùng, nàng liếc nhìn Lý Thư Cẩm một cái, thản nhiên nói: “Có gì thì nói đi.”Lý Thư Cẩm vội vàng cầm hộp đồ ăn trong tay lên, cười nói: “Biểu tỷ, đây là bánh hạt dẻ mà muội tự làm.

Cô cô nói rằng ăn rất ngon, nên muội muốn mang qua cho biểu tỷ nếm thử."Thẩm Chí Hoan liếc nhìn hộp đồ ăn bằng gỗ đỏ trên tay Lý Thư Cẩm, nói: "Ngươi vẫn luôn đợi ta ở đây à?"Nàng ta cúi đầu và hòa nhã nói: “Muội mới tới chưa dược bao lâu.”Thẩm Chí Hoan nhìn lên mặt nàng ta, thấy một lớp mồ hôi mỏng trên vầng trán ửng hồng của Lý Thư Cẩm, khóe môi cong lên một nụ cười, nàng ra hiệu cho Thấm Lan cầm lấy hộp thức ăn trong tay Lý Thư Cẩm nói:"Ừ, ngươi có thể quay về rồi."Vào mùa hè nóng thiêu đốt, một nữ tử đã đợi ở cửa phủ nàng lâu như vậy, thậm chí nàng còn không mời người vào uống trà thảo mộc, để người ta mặt xám mày tro trở về, như thể Lý Thư Cảm chỉ là một tiểu nha hoàn đến đưa đồ.Trước mặt thì nói người còn không bằng chó, sau lưng còn không nể mặt bắt người ta làm nha hoàn, thật là ức hiếp người khác.Lý Thư Cẩm không thể tin được, nàng ta mở to mắt ra, đôi mắt lóng lánh nước, nhìn Thẩm Chí Hoan đầy đau lòng.Thẩm Chí Hoan không nói gì cả, Thấm Lan cầm lấy hộp đồ ăn, Thẩm Chí Hoan bước qua Lý Thư Cẩm, thật sự không có ý định để ý tới nàng.Lý Thư Cẩm có chút hóa đá đứng tại chỗ, người ở đây nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nàng ta đã đứng ở chỗ này một lúc, cung nữ đều đã nhìn thấy, chắc chắn sẽ đi ra ngoài nói nhảm.


Thật là xấu hổ.Thẩm Chí Hoan không để tâm việc bản thân mang danh bắt nạt, nhưng nếu chuyện này mà được lan truyền ra ngoài Lý Thư Cẩm chắc chắn sẽ bị đem ra làm trò cười.Vừa đi ra ngoài vài bước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một tiếng cảm thán: “Biểu tiểu thư!”Thẩm Chí Hoan quay đầu lại, liền nhìn thấy thân hình gầy gò của Lý Thư Cẩm được một nữ nhân đỡ lấy, khuôn mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.Nữ nhân đó nói: “Tiểu thư, hình như Biểu tiểu thư bị say nắng rồi!”Lý Thư Cẩm nhắm mắt lại, vẻ mặt yếu ớt nói: “Biểu tỷ...”Thẩm Chí Hoan: “…”Tác giả có điều cần nói: Tôi đã trở lại!.