Thật sự nàng rất đẹp, Chân Trăn lại bắt đầu khẩn trương khi đối diện với ánh mắt của nàng, trong đầu bần thần, chỉ cảm thấy mình cách vẻ đẹp như thế gần đến mức không dám thở mạnh:“…Đa tạ ngươi, ngươi thật tốt.

”Thẩm Chí Hoan cười lễ phép, không trả lời.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một giọng nói sắc sảo vang lên: “Hoàng thượng giá đáo ——, Hoàng hậu nương nương giá đáo ——”Chân Trăn vội vàng ngồi lại vị trí cũ, Thẩm Chí Hoan đứng dậy cùng mọi người thỉnh an Hoàng đế và Hoàng hậu.

Hoàng đế đã gần năm mươi tuổi, lúc còn trẻ vị Hoàng đế này khôi ngô tuấn tú, hiện giờ tuổi tác có chút phúc hậu, thịt trên mặt cũng hơi nhão, lão ta vừa tiến vào, Thẩm Chí Hoan cảm thấy có ánh mắt rơi trên người mình.

“Bình thân.

” Người ngồi cao trên chủ vị trầm giọng nói.


Thẩm Chí Hoan cúi đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Tuy nói rất nhiều chuyện nàng không thay đổi được cũng không có cách nào phản kháng, nhưng lúc thật sự đối diện với vị Hoàng đế này trong lòng vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nàng lẳng lặng nghe quá trình của người phía trên, từng chút từng chút nói những lời khen ngợi khách sáo ngươi tới ta lui, trong lòng suy nghĩ chủ đề ngàn vạn lần đừng dẫn đến trên người mình.

“Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp ở trong cung lâu thật sự rất nhàm chán, hôm nay náo nhiệt như vậy thần thiếp cũng rất vui, chỉ là năm ngoái Chí Hoan nói sẽ thường đến thăm thần thiếp, nói chuyện với thần thiếp, giờ đã gần một năm rồi cũng không tới một lần.

”Thẩm Chí Hoan: “…”Ánh mắt rơi trên người mình dường như càng nóng rực, ngay sau đó nghe thấy vị Hoàng đế kia nói: “Chí Hoan, ngươi có nghe thấy không?”Thẩm Chí Hoan đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Bẩm bệ hạ, trong lòng thần nữ ngày ngày đều nhớ nương nương, chỉ là việc vặt trong nhà vướng vào chân, vẫn mong bệ hạ, nương nương không trách tội.

”Hoàng hậu che miệng cười nói: “Vậy hôm nay bổn cung nói với ngươi, sau này phải đến nhiều hơn đi dạo với bổn cung đấy.

”Thẩm Chí Hoan giật khóe miệng hùa theo nói: “Có thể cùng đi với nương nương, thần nữ cầu còn không được.

”Nàng không có thiện cảm với vị Hoàng hậu này, hồi trước tỷ tỷ của nàng khó sinh mà chết, lúc tin tức truyền vào phủ đã sắp hạ táng, trực giác của nàng nói chuyện này không đơn giản như vậy, chuyện trong thâm cung sao có thể không khiến người ta nghĩ nhiều.

Vị Hoàng hậu này nhìn nhân từ độ lượng, trong đầu là lưỡi rắn gì ai có thể nói rõ được.

Nhưng cũng may hai người này không tiếp tục đặt đề tài ở trên người nàng, nàng im lặng ngồi ngay ngắn, người bên cạnh đều nói chuyện đôi ba câu, trong yến tiệc có nữ nhi nhà làm quan nhảy múa chúc thọ Hoàng hậu, nàng vô cùng buồn chán, thỉnh thoảng sẽ duỗi tay lấy quả vải đặt trong đĩa ngọc.

Quả vải tròn trịa trắng nõn, làm nổi bật bàn tay gầy nhuộm màu hồng nhạt, đôi môi đỏ tươi hơi hé mở, đầu ngón tay khẽ đẩy một cái, ngậm cùi quả như minh châu.

Không lâu sau, có một cung nữ bước nhỏ nhanh đến bên cạnh Thẩm Chí Hoan, trong tay cầm một cái khay, trong khay là quả vải được phủ bằng lụa tơ tằm vàng, mỗi quả đều tròn trịa đỏ tươi.


Thẩm Chí Hoan dừng động tác trong tay.

Cung nữ nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, là bệ hạ thấy người thích ăn vải.

”Cung nữ khom lưng, đổi cái đĩa vải chất lượng hơn cái đĩa vừa rồi Thẩm Chí Hoan ăn.

Thẩm Chí Hoan giương mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy vị Hoàng đế kia đang nhìn mình, khẽ mỉm cười, trong mắt khó hiểu, hai người đều hiểu ám thị.

Lão ta đặt tay lên bàn, cầm một quả vải bóc vỏ, cùi vải mềm trơn bị ngón tay cái của lão ta xoa đi xoa lại, nước chảy tràn ra ngoài, tàn phá không ra hình dạng.

Thấy Thẩm Chí Hoan nhìn, lão ta cầm cốc rượu trong tay, chạm từ xa.

Trống nhạc đàn sáo xung quanh, không ai để ý bên này.

Thẩm Chí Hoan cụp mắt xuống, thấp giọng nói với cung nữ: “Đa tạ bệ hạ.


”Cung nữ lui ra, từng chùm vải tròn trịa đỏ tươi ở trên bàn lại không bị động nữa.

Khoảng nửa nén hương, tiếng huyên náo kèm theo tiếng bước chân đến Bách Hoa viên từ xa cực kỳ yên tĩnh.

Lần này tham gia yến tiệc sinh thần Hoàng Hậu phần lớn là nữ nhi nhà làm quan, rõ ràng Thẩm Chí Hoan cảm thấy được người bên cạnh mình đều phấn khích, đợi đến khi người kia đến gần, ngược lại xung quanh lại yên tĩnh, nhưng ánh mắt thiếu nữ trong bữa tiệc, đa số đều gắt gao đặt trên người ung dung đến muộn.

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, nhi thần đến muộn, mong phụ hoàng mẫu hậu thứ tội.

”Người tới chính là vị Thái tử Chu Dự ôn nhuận như ngọc trong lời đồn, Thái tử Chu Dự không gần nữ sắc gần như hoàn mỹ.

.