Suốt mấy ngày sau đó, Uyển Lam không bước ra khỏi Mẫu Đơn Uyển nửa bước, cũng không muốn gặp ai, Ngọc Nhi và Tiểu Nhã vô cùng lo lắng nên báo với Hàn Phong. Nhưng Hàn Phong đến càng làm cho tình trạng thêm tồi tệ, Uyển Lam như con nhím xù lông không muốn ai lại gần, đặc biệt nếu nhìn thấy Hàn Phong nàng càng thêm kích động. Tình hình càng ngày càng xấu đi, Hàn Phong đành vào cung nhờ vả Liễu Phi. Uyển Băng nghe được tỷ tỷ nàng như vậy liền mạn phép xin hoàng thượng xuất cung.

Khi Uyển Băng đến nơi, nàng chỉ thấy Uyển Lam ngồi bó gối, đôi mắt mệt mỏi vô hồn, thần sắc nhợt nhạt không một chút huyết sắc, liền dặn dò tất cả mọi người ra ngoài, một mình ở lại với Uyển Lam.

- Tỷ tỷ! Là muội đây.

Uyển Lam vẫn ngồi bất động khiến Uyển Băng thương xót, thật ra đã xảy ra chuyện gì đã khiến cho tỷ tỷ nàng ra nông nỗi này. Uyển Băng chợt ôm lấy người Uyển Lam:

- Tỷ tỷ, không sao rồi ? Muội sẽ ở đây với tỷ!

Uyển Lam lúc này gục đầu vào lòng Uyển Băng khóc nức nở, nàng nên nói như thế nào đây, nàng vẫn chưa thích ứng được những gì đã xảy ra với nàng. Lúc này Uyển Băng mới thấy nhẹ lòng một chút, khóc được là tốt, bao nhiêu muộn phiền hãy để nó trôi đi. Tuy rằng chưa biết chuyện gì nhưng Uyển Băng cũng không muốn ép Uyển Lam phải nói ra tất cả.

- Tỷ tỷ! tỷ là người kiên cường nhất, dù chuyện gì xảy ra tỷ vẫn đối mặt được, đúng không ? Tỷ có biết bao nhiêu ngày qua mọi người lo lắng cho tỷ lắm không ?

Uyển Lam ngưng khóc, giương đôi mắt còn ngấn lệ nhìn Uyển Băng:


- Ta biết mọi người mấy ngày qua đều lo lắng cho ta nhưng ta thật sự không biết mình phải như thế nào, muội có biết chàng ấy nghi ngờ thanh danh của ta, nghi ngờ ta dâm loạn ở bên ngoài, hắn còn.. còn..

Uyển Băng lúc này mới bất ngờ, thanh danh của một nữ nhi không phải chuyện đùa, chuyện tiếp theo Uyển Băng đã hiểu, nàng nhẹ nhàng an ủi Uyển Lam:

- Tỷ tỷ! Không sao rồi! Chuyện đã qua tỷ không nên vướng bận, tỷ xem sắc mặt tỷ như vậy, phụ thân sẽ lo lắng lắm.

Uyển Lam lúc này mới kịp hoàn hồn, nàng thật sự không muốn phụ thân nàng lo lắng thêm nữa. Uyển Băng đỡ nàng nằm xuống rồi dặn dò a hoàn chuẩn bị điểm tâm và mời đại phu bốc cho Uyển Lam vài thang thuốc tẩm bổ.

- Hàn vương gia! Ta có thể nói với người vài câu không ?

Hàn Phong gật đầu thay cho câu trả lời, hắn cũng muốn biết bây giờ Uyển Lam ra sao hay không. Uyển Băng từ tốn:

- Tỷ tỷ của ta! Tỷ ấy tuy là người kiên cường nhưng trong lòng lại vô cùng yếu đuối. Ta mong Hàn vương hãy quan tâm tới tỷ ấy nhiều hơn. Dù tỷ ấy đã làm nhiều chuyện không tốt với trắc phi nhưng tỷ ấy đối với ngài là một lòng một dạ, hoàn toàn không có ác tâm hãm hại người khác. Bây giờ tỷ ấy đã là Hàn vương phi, phu thê dù không có tình cũng còn nghĩa. Ta hy vọng Hàn vương sẽ hiểu ý của ta.

Hàn Phong sai người tiễn Liễu phi rồi một mình lại rơi vào suy nghĩ, có phải hắn đã quá vô tâm, nói cho cùng tất cả là vì một chữ yêu. Giá như hắn gặp Uyển Lam trước khi gặp Hạ Du thì mọi chuyện có rơi vào lòng lẩn quẩn như thế này. Không! hắn thừa nhận hắn không hề yêu Uyển Lam, vậy gần đây tâm tình của hắn là như thế nào, hắn cảm thấy tức tối khi bị nàng phớt lờ, sự xuất hiện của Đông Phương Ân làm hắn thật chướng mắt, rồi hắn nổi giận khi nàng nói nàng hết yêu hắn. Hắn muốn đến thăm nàng nhưng liệu sự xuất hiện của hắn có làm nàng thêm tồi tệ...


Ba ngày sau đó, Uyển Lam cùng Hàn Phong được lệnh phải tham gia vào cuộc thi đấu săn bắn tại Nam Sơn. Vốn dĩ đây chỉ là lệnh dành cho Hàn vương nhưng vì một vài phi tử của hoàng thượng được đặc cách đến bãi săn nên Hàn vương phi cũng nên có mặt. Tiếng trống giòn giã vang lên, mọi người đều nao nức phấn khởi chờ mong cuộc thi. Uyển Lam coi như cũng có chút khởi sắc, từ ngày đó nàng bắt đầu ít nói, trở nên trầm lặng hơn, hôm nay nàng vận trang phục đơn giản màu lục, mái tóc dài cũng được nàng cột lên bằng dây vải màu trắng, đơn giản nhưng không kém phần gây sự chú ý từ mọi người. Tiếng thái giám vang lên báo rằng cuộc thi dành cho phi tử cùng các vị phu nhân hoàng thất sắp bắt đầu. Uyển Lam rời ghế vào vị trí, đây có lẽ là một nét mới trong cuộc thi săn bắn năm nay. Uyển Băng cùng Uyển Lam nhìn nhau rồi cười nhẹ.

- Tỷ tỷ! Cố lên.

Uyển Băng là người chỉ biết gảy đàn, làm thơ nhưng hôm nay nàng lại thoát khỏi hình tượng liễu yếu đào tơ thường ngày khiến cho Hàn Vũ cảm thấy nàng vô cùng thú vị. Hàn Vũ từ trên bước xuống, đứng phía sau Uyển Băng, dùng hai tay mình cầm tay Uyển Băng cùng nhau vươn cung khiến cho mọi người trầm trò ngưỡng mộ. Bắn một phát liền trúng ngay hồng tâm, mọi người cùng nhau vỗ tay tán thưởng. Tới lượt Uyển Lam, nàng dùng hết khí lực vươn cung ra nhưng dường như sức của nàng không thể làm nổi. Nếu bình thường thì nàng vô cùng thích thú nhưng hôm nay nàng thật là lực bất tòng tâm, có lẽ tâm bệnh của nàng đã ảnh hưởng không ít. Hàn Phong nhìn thấy Uyển Lam như không được khoẻ liền bước lên đài, hắn đứng cạnh nàng:

- Nàng còn chưa khoẻ ? Không cần phải cố sức

Uyển Lam vẫn không trả lời, mắt vẫn nhắm ngay hồng tâm nhưng còn chưa kịp bắn hắn đã đứng phía sau nàng, vòng tay qua người nàng rồi thủ thỉ vào tai nàng:

- Cẩn thận! Nhìn về phía trước, không được phân tâm.

Uyển Lam làm sao mà tập trung được chứ. Mặt kề mặt như vậy khiến nàng thấy nóng ran cả mặt, vô thức không cẩn thận liền buông dây cung ra, làm cho gương mặt của mình bị một vết xước nhỏ. Hàn Phong vội trình hoàng đế rằng vương phi của hắn thân thể không được khoẻ nên xin bỏ lượt thi này. Hắn vội bế Uyển Lam lên trong ánh nhìn tò mò của mọi người. Ai cũng biết là Uyển Lam tự ý vén màn kiệu hoa bước vào vương phủ, cứ nghĩ chuyện phu thê Hàn vương canh không lành cơm không ngọt nhưng chuyện hôm nay đã khiến mọi người nổi lên tia nghi ngờ. Hắn vẫn bế nàng từ bãi săn về lều, đặt nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn vươn tay chạm vào vết thương trên mặt nàng nhưng Uyển Lam đã cầm tay hắn với vẻ từ chối:


- Ta tự làm được rồi! Chàng mau quay lại bãi săn đi.

Hàn Phong vẫn không dừng động tác, hắn dùng tay còn lại để bôi thuốc cho nàng. Uyển Lam không chống cự cũng không kiêu ngạo phản kháng:

- Chàng làm như vậy để được gì ? Chàng yêu ta sao ?

- Không!

Uyển Lam nhếch miệng, cười gượng:

- Chàng là cố gắng thể hiện trước mặt mọi người chúng ta là một đôi phu thê hạnh phúc sao ?

Hàn Phong lúc này mới dừng lại, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Uyển Lam, hắn không biết hắn đối với nàng hiện tại là như thế nào. Nhưng hắn thật không muốn nàng phải rời xa hắn, nàng phải ở bên cạnh hắn. Đôi môi của nàng, cơ thể của nàng làm hắn vẫn còn luyến tiếc.

- Vậy nàng muốn mọi người đều biết chuyện chúng ta không hoà hợp, Hàn vương phi muốn cao bay xa chạy cùng thái tử Dược Quốc.


Uyển Lam không muốn giải thích thêm gì nữa, dù nàng có nói hắn cũng không tin nàng. Hàn Phong đưa tay chạm vào mặt Uyển Lam nhưng nàng đã nhanh chóng ngoảnh mặt đi.

- Nhìn ta! Ta không cho phép nàng phớt lờ ta.

Nhanh như chớp hắn ép nàng phải nhìn hắn rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu, Uyển Lam ngồi như một pho tượng bất động, nàng cắn chặt răng để không hùa theo cảm xúc hắn mang lại. Hàn Phong thấy được rằng dù nàng không phản kháng hắn bằng hành động nhưng ý thức của nàng đang cự tuyệt hắn. Hắn rời xa môi nàng khiến nàng có chút dễ chịu hơn nhưng đó chưa phải sự kết thúc mà hắn mong đợi, hắn kéo nàng ngồi trong lòng hắn khiến Uyển Lam không thể nào ngờ được, dùng sức mạnh của hắn nhốt nàng lại. Uyển Lam dùng tay đẩy hắn ra nhưng vẫn không được.

- Sao ? Nàng lại muốn trốn ta ? Thứ mà Hàn Phong ta muốn có thì không ai có thể cản được.

- Ưm..

Nói xong hắn chế trụ gương mặt nàng bằng hai bàn tay to lớn của mình, đưa lưỡi trêu đùa trong khoang miệng nàng. Uyển Lam dùng tay đánh thùm thụp vào ngực Hàn Phong, lâu rất lâu hằn mới thả nàng ra, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, hắn càng muốn nàng ngay lúc này, đôi tay hắn đã đặt trên eo nàng. Uyển Lam dùng sức gỡ bàn tay hắn đang đi động trên eo nàng:

- Không được! Ở đây là bãi săn, chàng không được vô lễ với ta.

- Phu quân ân ái với ái thê của mình, sao lại không được ?

Uyển Lam như có cơ hội vụt chạy ra ngoài, điều hắn muốn là cơ thể nàng chứ không phải vì yêu nàng. Uyển Lam nàng thật đã nhục nhã, nàng tự nguyện vì tình yêu nhưng cái hắn muốn ở nàng chỉ là công cụ phát tiết. Nàng phải làm sao đây ? Tình yêu của nàng đối với hắn hèn mọn thế sao chứ ? Xem thường nàng, vũ nhục nàng ? Uyển Lam đặt tay lên ngực mình, nàng thật muốn khóc cho thoả lòng mình. Bao giờ chàng mới quan tâm tới cảm xúc của ta chứ ?