Một đêm phủ trữ quân náo loạn, tin tức trữ quân vỡ lòng cũng được ngày đêm truyền đến La Mã, đặc biệt náo nhiệt. Sau khi an bài Diệp Hy ngâm dược tửu xong, Diệp Tố Cung cũng ly khai phòng riêng của ngũ muội, một đường đi ra ngoài sân.

Bắt gặp bóng dáng Triệu Tuyên lo lắng đi đi lại lại, Diệp Tố Cung hảo tâm nói: "Muội tức không cần lo lắng, chỉ cần ngâm một canh giờ, sau đó để Hy nhi ngủ một giấc là được rồi."

"Cảm ơn nhị tỷ giúp đỡ."

"Không có gì." Diệp Tố Cung suy nghĩ một lát, vẫn là mở miệng hỏi: "Muội tức, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao Hy nhi lại kích động như vậy?"

Triệu Tuyên hé miệng định giải thích, mà chẳng biết nàng có gì phải giải thích, đành đem chuyện nàng từng ngưỡng mộ Diệp Tố Cung nhất thanh nhị sở nói ra.

Đối với việc này, Diệp Tố Cung vô cùng bất ngờ, thảo nào đêm qua ngũ muội nhà nàng lại tức giận như vậy, nếu biết trước có chuyện này nàng dẫn theo tam đệ giao mọi chuyện cho hắn giải quyết để đỡ phải hiểu lầm.

"Thật xin lỗi nhị tỷ, khiến tỷ chịu hàm oan rồi."

"Thật ra người ngươi nên xin lỗi là Hy nhi, nó lớn như vậy cũng chưa từng chịu qua ủy khuất gì, cũng là lần đầu ta thấy nó đè nén khổ sở ở trong lòng lâu như vậy, hẳn sẽ không thấy dễ chịu. Sớm nên cùng Hy nhi nói rõ, đừng để nó hiểu lầm khiến tình cảm phu thê sứt mẻ."

Triệu Tuyên cung kính đáp lại: "Vâng, nhị tỷ."

Sau khi Diệp Tố Cung rời đi, mọi việc trong phủ trên dưới đều giao cho Triệu Tuyên giải quyết, nàng bận đến tối mặt tối mũi, nhưng vẫn tranh thủ thời gian qua nhìn Diệp Hy một cái.

Sau thời gian ngâm dược tửu đều là ngủ trầm, như vậy cũng tốt, đợi sau khi Diệp Hy vỡ lòng xong nàng sẽ nói rõ cho nha đầu này hiểu. Đã vào phủ của người ta, nàng còn dám nghĩ lung tung hay sao? Đây cũng là bản thân nàng nguyện ý, chưa từng hối hận, càng không bao giờ nghĩ hối hận, cần gì phải lo sợ chột dạ?

Qua bảy ngày, cuối cùng Triệu Tuyên mới dám đặt chân vào chính viện, phát hiện nha hoàn đang đầy mặt xuân phong cười cười nói nói vây quanh người ngồi trên giường.

Đây là nhân lúc nàng bận rộn mà dụ dỗ trữ quân!?

Mặt Triệu Tuyên biến thành trắng bệt, hung hăng nghiến răng, đối mấy nha hoàn kia mà quát: "Tất cả đều lui xuống."

Nha hoàn trộm nhìn sắc mặt của trữ phi chưa được chính thức gả vào, vẫn còn chút kiên nể, cung kính khom người lần lượt lui xuống.

Triệu Tuyên đợi khi các nàng đều rời hết mới bước đến giường, nhìn qua sắc mặt của Diệp Hy, mọi thứ đều bình thường, chỉ có ánh mắt nhìn nàng là khác đi. Giống như phá kén hóa bướm, ánh mắt kia tựa hồ không còn giống trước đây mang theo chút nghịch ngợm trẻ con, đặc biệt tĩnh lặng như một mặt hồ không chút gợn sóng nào, càng nhìn càng không thấu.

"Tiểu thư ngài tỉnh rồi?" Triệu Tuyên vui vẻ nắm lấy bàn tay của Diệp Hy, trong mắt phiếm lệ quang: "Ta lo lắng muốn chết, thấy ngài tỉnh dậy trong lòng cũng thoải mái hơn rồi, cũng may là thành công vỡ lòng, thật sự là dọa ta sợ một phen."

"Có gì phải lo lắng?" Diệp Hy rút tay lại, trầm giọng nói: "Cũng không có chết được, khiến phu nhân thất vọng rồi, không thể hảo hảo gả lại cho nhị tỷ."

Hai mắt Triệu Tuyên mở to, không thể tin được mà trừng trừng nhìn Diệp Hy, đây là sao? Sau khi vỡ lòng vẫn còn nhớ được chuyện bảy ngày trước đó?

"Tiểu thư, ta..."

Diệp Hy chậm rãi bước xuống giường, lưu loát đi ra ngoài, chỉ chừa lại cho Triệu Tuyên một bóng lưng cao gầy.

Thần sắc trong mắt tan rã, dường như Diệp Hy đối nàng đã không còn giống như trước đây nữa rồi...

...

"Các ngươi xem Hy nhi nhà chúng ta vỡ lòng cũng không biết lựa thời điểm a." Diệp Viễn mặc dù đường xa mệt nhọc từ La Mã trở về nhưng vẫn có tâm tư đùa giỡn ngũ muội: "Đương lúc sát thủ đến lại vỡ lòng, đúng là thiên đại kỳ quái!!"

"Còn chọc ghẹo nàng?" Diệp Cẩm không hài lòng mà nói: "Vỡ lòng đâu phải nàng muốn là được, lần này có thể vượt qua là phải cảm tạ ông trời."

"Nha, xem, A Cẩm chúng ta sủng muội muội đến hồ đồ rồi." Diệp Viễn chun mũi, ganh tỵ nói: "Chúng ta đây đều là tước quý, vỡ lòng cũng không nghe A Cẩm lo lắng hỏi một câu, Hy nhi vừa vỡ lòng mọi người ai cũng đổ lại xem thử, ta còn nghĩ nàng là quân tước đầu tiên vỡ lòng ở Yến quốc này nữa!!"

Diệp Hy nhàn nhạt cười, cũng không có đáp lại mọi người.

Diệp Cẩm phát hiện bầu không khí có chút khó hiểu, nhịn không được mà hỏi: "Hy nhi, muội tức đâu?"

Diệp Hy tùy tiện mở miệng: "Ở dưới bếp."

"Cái này..." Diệp Viễn xoa xoa cằm, nheo mắt hỏi: "Không phải ngươi với muội tức phu thê gắn bó lắm sao? Vừa vỡ lòng liền lạnh nhạt với người ta?"

Thấy Diệp Hy không có ý định trả lời, Diệp Viễn liền đưa mắt nhìn sang nhị tỷ, kết quả nàng cũng nhún vai không biết là có chuyện gì.

Diệp Cẩm là quân quý đối với sự lạnh nhạt của Diệp Hy tự nhiên thông thấu hơn tước quý nhiều, nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: "Muội tức chọc giận Hy nhi sao?"

Diệp Hy ngẩng đầu lên, sóng mắt đen lưu chuyển, lộ ra một tia ủy khuất.

Hai vị nhị tỷ tam ca sửng sốt, không nghĩ tứ muội nói một câu liền khiến Hy nhi nguyện ý bày ra tâm sự trong lòng.

Diệp Cẩm càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, nghiêm túc nói: "Phu thê một nhà có gì thì cùng nhau nói không nên trẻ con giận dỗi, như vậy có giải quyết được vấn đề hay không?"

Diệp Hy uất ức hé miệng nói: "Nàng ấy..."

Vẫn là không nói nên lời!! Có nhị tỷ ở đây, nói ra còn không sợ bị cười nhạo?

Diệp Cẩm tinh ý nói: "Liên quan đến những người ở đây?"

Diệp Hy sửng sốt, rồi lại ũ rũ gật đầu: "Phải."

"Là ai?"

Ánh mắt liếc qua người mặc trường sam lam sắc bên trái.

Diệp Viễn và Diệp Cẩm đồng loạt nhìn qua Diệp Tố Cung.

Diệp Tố Cung chột dạ cúi đầu uống trà.

"Chuyện này làm sao lại liên quan đến nàng?"

Diệp Hy sớm đã nghẹn khuất ở trong lòng mấy ngày không có chỗ xả, ngay lúc này có tứ tỷ ở bên cạnh, liền đem hết ủy khuất nói ra. Kể xong uống liền hai chén trà, gương mặt nhỏ phồng lên bất mãn, đôi khi còn liếc xéo nhị tỷ ở góc trái một cái.

Cuối cùng cũng hiểu rõ nội tình, Diệp Cẩm nhìn qua tam ca bị dọa cho phát ngốc, âm thành thở dài một tiếng, quay sang tiểu muội đang bất mãn muốn tố cáo phu nhân 'hồng hạnh vượt tường'!!

"Có từng hỏi qua nàng nguyện ý hay không chưa?"

Diệp Hy phát ngốc ra, nói: "Có, nàng nói nguyện ý."

"Nếu đã nói nguyện ý còn lo lắng cái gì? Đều đã ở trong phủ của ngươi, để ngươi chiếm tiện nghi bao lâu nay rồi, ngươi còn thấy chưa đủ?"

"Nhưng mà..."

"Ngươi lo lắng tâm trí của nàng ở chỗ nhị tỷ đúng không?"

Diệp Hy cũng không có thừa nhận, nhưng lỗ tai lại tiết lộ tâm tình không vui của chủ nhân.

"Triệu Tuyên nói qua với ta rồi."

Diệp Hy cả kinh nhìn nhị tỷ của mình, giống như bị đạp trúng đuôi, sắc mặt càng lúc càng khó coi, đây còn không phải là tư tình hẹn gặp riêng sao?

Phát hiện ánh mắt bất hảo của ngũ muội, Diệp Tố Cung vội vàng giải thích: "Là gặp riêng giải thích với ta, nói ra tình cảm trước kia là ngưỡng mộ, nàng hiện tại toàn tâm toàn ý gả cho ngươi, đến giờ cũng chưa từng hối hận."

Đôi mắt kia rút bỏ được vài tia sát ý, hiển lộ hai tia vui mừng, nhưng vẫn còn nghi hoặc mà nhìn nhị tỷ.

"Ta nói đều là sự thật, ngươi có thể không tin ta, nhưng ngươi phải tin Triệu Tuyên, về sau nàng sẽ là thê tử của ngươi, sẽ là người bầu bạn với ngươi suốt cuộc đời, ngay cả người bên cạnh mình mà ngươi cũng không tin thì còn có thể tin ai?"

Diệp Hy thoáng trầm mặc, cảm thấy lời nhị tỷ nói rất có lý, gần một năm qua ở với nhau nàng cũng không thấy Triệu Tuyên lộ ra vẻ gì là hối hận hay bất mãn, vậy thì nàng còn lo lắng gì nữa?

Nhưng không phải Triệu Tuyên chính miệng nói, nàng vẫn không thể an tâm.

Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng nói phía sau: "Tiểu thư."

Diệp Hy giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy bốn phía vắng vẻ, mọi người đi đâu hết rồi?

Triệu Tuyên bước lên đứng trước mặt Diệp Hy, nghiêm giọng chất vấn: "Còn muốn tránh mặt ta?"

"Ta cần gì phải tránh mặt nàng?"

Nói xong liền đứng dậy muốn bỏ trốn!?

Triệu Tuyên trực tiếp chạy đến ôm lấy thắt lưng nàng, an ổn tựa mặt vào tấm lưng gầy trước mặt, một cảm giác an tâm trỗi dậy trong lòng. Bao nhiêu uất ức khổ sở vì bị lạnh nhạt đều hóa thành nước mắt, nghẹn ngào bật ra một tiếng nức nở.

"Diệp Hy, đừng đi."

Hai mắt Diệp Hy mở lớn, không tin Triệu Tuyên dám gọi thẳng tên nàng, nhưng thay vào đó lại là lo lắng nữ nhân này cư nhiên lại khóc đến thê thảm như vậy?!

"Ai cho nàng khóc, mau nín!"

"Ta không nín!" Triệu Tuyên bướng bỉnh kêu lên: "Không nín, cũng không buông!"

"Nàng..."

Diệp Hy đưa mắt nhìn bốn phía, có vài tiểu nha hoàn đi qua đi lại dọn dẹp trong sân, bắt gặp cảnh này liền thức thời lặng lẽ rời đi. Để nha hoàn nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Hy tất nhiên sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng phu nhân ôm thật sự quá chặt, nàng cũng không dám dùng sức mà kéo ra.

"Được rồi, buông ra đi."

"Không buông!"

Diệp Hy đau đầu không thôi, đảo mắt, đè thấp giọng nói vào tai Triệu Tuyên: "Đây là làm nũng với ta?"

"Phải, là cùng ngài làm nũng." Triệu Tuyên đem gương mặt ửng đỏ vùi vào lưng nàng: "Nhất quyết không buông!!"

Không nghĩ Triệu Tuyên dễ dàng thừa nhận như vậy, Diệp Hy cúi đầu ho che giấu xấu hổ, xuất thủ bắt lấy cổ tay của nàng dứt khoát kéo ra phía trước. Lực kéo rất lớn, khiến Triệu Tuyên lảo đảo muốn ngã, thắt lưng lại được đối phương ôm lấy, an toàn dựa vào lòng người nọ.

"Diệp Hy..."

"Nàng đây là muốn làm gì?"

Triệu Tuyên ủy khuất, hai mắt đỏ bừng lên, lí nhí nói: "Ngài có yêu ta không?"

"Úc, lời này ta còn chưa hỏi nàng mà nàng đã hỏi lại ta?"

"Ngài mau trả lời!!" Triệu Tuyên gấp gáp bám lấy cổ áo của Diệp Hy, bộ dáng không có được câu trả lời tuyệt không buông tay!!

Diệp Hy liếc nàng một cái, cũng không có trả lời, đem tay nàng gỡ ra xoay người ngồi xuống uống trà.

"Diệp Hy." Triệu Tuyên không cam tâm, ra sức kéo tay áo của Diệp Hy, lại không lay chuyển được đối phương.

Kết quả là Triệu Tuyên một mặt đầy nước mắt ủy khuất lên án: "Ngài không có yêu ta, là vì cõng ta trong đêm sợ hủy danh tiếng Diệp gia nên mới lấy ta, đều là lừa người!"

Diệp Hy đập chén trà xuống bàn, tức giận quay đầu quát: "Chỉ vì nho nhỏ danh tiếng mà kêu ta đi cưới người đó, nàng cũng quá xem thường ta rồi!"

"Còn không phải hay sao? Trên mặt ngài đều viết rõ chán ghét ta thế nào rồi."

"Đừng có lấy suy nghĩ của nàng áp đặt lên người khác như vậy!"

"Ta nói đúng rồi nên ngài mới giận dữ có đúng hay không?" Triệu Tuyên uất ức vừa khóc vừa gào vào mặt Diệp Hy: "Ngài xem bộ dạng của ngài đi, đều đã chán ghét ta đến mức không muốn nhìn mặt, vậy giữ ta ở đây làm gì? Để ta trở về Triệu phủ, chúng ta từ nay nhất đao lưỡng đoạn!"

"Hồ nháo, đã ở trong Phong Y Thiên Nguyệt này thì đã là người của Diệp Hy ta, nàng muốn trở về tái giá sao? Không dễ dàng như vậy đâu!!"

"Ai muốn tái giá?" Triệu Tuyên kêu lên: "Đời này ngoài Diệp Hy, Triệu Tuyên ta ai cũng không gả!"

Diệp Hy vốn định mở miệng nói tiếp, nghe hiểu câu vừa rồi liền sững người, liếc nhìn Triệu Tuyên đều khóc đến không thở nổi đang cắn chặt môi dưới hung hăng trừng nàng.

Sợ là lần đầu ủy khuất đến như vậy đi?

"Nàng..." Diệp Hy giả điếc hỏi lại: "Nàng nói lại câu vừa rồi cho ta nghe."

Triệu Tuyên liếc nàng một cái: "Không nói."

"Mau nói!"

"Không nói!"

"Nàng..." Diệp Hy nghẹn một bụng lửa giận, cố gắng trấn tỉnh bản thân, cất cao giọng: "Cho nàng một cơ hội, có nói hay không?"

"Ta..."

Triệu Tuyên nhìn thấy sắc mặt Diệp Hy khó coi, e rằng đã thật sự tức giận, lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, kết quả là ủ dột cúi đầu nhìn mũi chân.

"Không phải Diệp Hy, Triệu Tuyên ai cũng không gả..."

Khóe môi nhẹ nhàng nhấc lên, Diệp Hy tất nhiên vô cùng hài lòng với câu nói này của Triệu Tuyên, lưu loát đem gương mặt đang cúi gằm nhìn mũi giày lên.

"Nhìn ta."

Triệu Tuyên chống đỡ xấu hổ cùng sợ hãi mà ngước nhìn Diệp Hy: "Tiểu thư."

"Vừa nãy gọi Diệp Hy, sao giờ lại gọi như vậy?"

Còn không phải bị hù dọa đến mức không dám gọi tục danh của ngươi nữa sao?

"Diệp... Diệp Hy..."

"Tốt." Diệp Hy hài lòng mỉm cười, đem Triệu Tuyên kéo sát, ánh mắt lóe lên tia vui mừng quét qua sườn mặt trắng nõn: "Về sau đều phải gọi như vậy, biết không?"

"Ách... ân..."

Triệu Tuyên cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng rồi, bị quát một cái đã tự động như con mèo nhỏ ngoan ngoãn đi lấy lòng người ta, cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, ngăn không được nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

"Này, khoan đã, đừng có khóc." Diệp Hy cuống quít lau nước mắt cho nàng: "Làm gì vậy, ta có làm gì nàng đâu mà khóc."

"Ngài khi dễ ta." Triệu Tuyên uất ức nói: "Từ trước đến nay vẫn khi dễ ta, vốn dĩ trong lòng ngài ta không phải là thê tử ngài muốn cưới về."

"Nói lung tung cái gì vậy?" Diệp Hy trừng mắt, nghiêm túc giáo huấn: "Sính lễ cũng đã đưa đến Triệu phủ còn hồ ngôn loạn ngữ? Lời này tùy tiện nói ra còn không sợ người khác cười cho sao?"

"Chỉ có ngài cười ta, khi dễ ta."

"Được rồi, ta sai."

Diệp Hy cuối cùng vẫn vẫy cờ trắng đầu hàng, ai bảo nàng yêu nữ nhân này làm gì? Hôm nay cũng trải nghiệm được cảm giác thất bại của tam ca, để cho tam tẩu cưỡi lên đầu không dám oán than nửa lời!!