Đông tràn về Yến quốc, lan tràn đến các phố lớn ngõ nhỏ, người đi trên đường mặc mấy lớp áo vẫn cảm thấy lạnh. Nơi này phồn hoa, bên kia biên ải cát vàng. Ngắm tuyết trở thành thói quen, ít nhất có thể dùng lạnh giá khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng, che giấu đi yếu đuối không thể bộc lộ ra bên ngoài.

Ngoài sân tuyết phủ đầy trên mặt đất, nha hoàn xúc một khuôn tuyết lớn đặt ngay ngắn ở bên mép hồ, bọn họ chờ đợi một tia nắng sáng, hay thậm chí chờ đợi phủ đệ này bớt đi một tia lạnh lẽo.

Theo thói quen, Diệp Cẩm cùng Triệu Tuyên sẽ đi lòng vòng trong phủ, buồn chán sẽ ra ngoài mua một ít tiểu đồ vật về ngoạn, không thì sẽ đến trà lâu nghe hí kịch. Hôm nay như cũ đi một vòng trong sân vườn giết thời gian, tuyết vẫn rơi dày đặc, nha hoàn đi theo phía sau nhẹ nghiêng ô giấy dầu.

Triệu Tuyên nghĩ ngợi gì đó, rồi nói: "Tứ tỷ, khi còn nhỏ Diệp Hy có tật xấu gì hay không?"

Diệp Cẩm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: "Nó không thích ăn cá, lúc trước vì bị bức ép ăn cá quá mà cùng ta bỏ nhà đi, kết quả là bị lôi ngược trở về phủ, còn bị mẫu thân đánh mấy roi vào mông."

Triệu Tuyên dừng cước bộ, quay đầu lại: "Tại sao Diệp Hy bây giờ lại thích ăn cá a?"

"Nó vẫn ghét cá đấy thôi." Diệp Cẩm cười cười nói: "Có lần Hy nhi nói với ta, bởi vì phu nhân của nó thích ăn cá, cho nên nó cũng tập quen mà ăn."

Trong lòng Triệu Tuyên dâng lên một cỗ ấm áp, vùi nửa mặt vào khăn lông ấm áp, gương mặt hồng thấu một mảng.

"Kỳ thật Hy nhi là một đứa nhỏ rất ngoan cố, hơn nữa còn khá giống mẫu thân, rất xem thường quân quý." Diệp Cẩm dí mũi chân vào một hạt tuyết, mãi đến khi nó vỡ ra không còn lại gì mới chuyển sang hạt tuyết khác: "Thế nhưng từ khi quen biết ngươi, Hy nhi đã thay đổi, còn chủ động đến tìm ta hỏi ý kiến, không giống trước kia mà nói quân quý chỉ cần xinh đẹp ra thì không cần gì nữa. Có thể Hy nhi bị nương ảnh hưởng mà có suy nghĩ đó, nhưng hiện tại Hy nhi đã không còn ấu trĩ như trước nữa, hoàn toàn trưởng thành, khiến người làm tỷ tỷ như ta cũng đặc biệt kiêu ngạo."

Triệu Tuyên vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, nói như thế chẳng phải Diệp Hy tốt lên là nhờ nàng sao? Cổ nhân nói không sai, phu quân phải dạy mới được, nếu không dạy sẽ không trưởng thành!!

Bất quá là cổ nhân nào nói, nàng thật sự nhớ không nổi!?

"Nghe nói trà lâu biểu diễn Mẫu Đơn Đình, hay là chúng ta đến đó một chuyến nhé?"

Triệu Tuyên lên tiếng đề nghị, ở trong phủ mãi thật sự là chán chết, ra ngoài khuây khỏa cũng tốt.

Diệp Cẩm không suy nghĩ nhiều đã gật đầu: "Được."

Thống nhất xong ý kiến các nàng nhanh chóng đi thay y phục rồi hẹn gặp nhau ở đại môn, cùng nhau xuất môn đi xem hí kịch. Nhưng đến lúc ra cửa lại gặp nha hoàn báo tin tất tả chạy vào, báo tin cho các nàng biết, có Thập tam gia--- Lăng Thuần Chi đến!!

Hai người vội vàng chạy ra nghênh đón Thập tam gia, vừa vặn Lăng Thuần Chi cũng bước vào. Trên người mặc một bộ hồng sắc thêu hoa sặc sỡ, phi phong vừa dày vừa rộng, trên cổ quấn một cái khăn lông hồ ly đồng dạng hỏa hồng.

Trong đầu Diệp Cẩm xuất hiện bốn chữ: Hoa hoa công tử!!

"Diệp Cẩm!" Lăng Thuần Chi nhìn thấy tâm ái nhân liền vui vẻ hẳn ra, cười cười nói nói mà bước tới: "Ta đến Huyền Minh cung tìm nàng mấy lần cũng không tìm thấy, ta phải đi hỏi phụ hoàng mới biết được nàng chuyển qua đây sống. Nàng cũng thật là, không có chỗ ở thì có thể đến chỗ ta, ta chiếu cố nàng, sẽ không phải sợ bị người khác ức hiếp."

Diệp Cẩm nhíu mày nói: "Cảm ơn ý tốt của Thập tam gia, chỉ là ta là nữ nhân đã có gia thất, ở cùng tước quý khác một chỗ tránh không được dị nghị, vẫn là Thập tam gia nên an phận ở trong Quỳnh Thiên cung của ngài thì hơn."

Trong lòng Diệp Cẩm thật sự không quá vừa ý vị Thập tam gia này, thân là tước quý, xã tắc nguy nan lại chỉ biết trốn sau lưng mẫu phi được sủng ái, còn không thấy xấu hổ hay sao mà còn vui vẻ cười nói như vậy?

"Cái này..." Lăng Thuần Chi đảo mắt, cười: "Không sao, kẻ nào dị nghị ta đều đem họ phạt đánh năm mươi bản tử, Diệp Cẩm, cùng ta hồi cung đi."

"Có thể đối với ngài hoàng cung là một nơi an toàn, có phụ mẫu chở che, nhưng với ta không phải như vậy." Diệp Cẩm không biểu lộ chút cảm xúc nào ra ngoài, lãnh đạm nói: "Càng không muốn phải trở về đó."

Bởi vì có người hứa với nàng, sẽ đưa nàng rời khỏi lãnh cung, nàng sẽ chờ...

"Nàng đang nói cái gì vậy?" Lăng Thuần Chi bất đắc dĩ mà nói: "Hoàng cung có gì không tốt? Cẩm y ngọc thực, có gì đáng để nàng than phiền?"

"Thứ ta cần không phải là cẩm y ngọc thực." Diệp Cẩm nhướn mày: "Diệp gia ta cũng không phải khất cái bên đường mà cầu một chút bố thí đó."

Mặt Lăng Thuần Chi đỏ bừng lên, nàng như thế nào quên mất nữ nhân trước mặt chính là trân bảo của Diệp gia, có thứ gì mà nàng ấy muốn mà không đạt được? Bản thân còn không biết xấu hổ đem cẩm y ngọc thực ra mà thuyết phục, đúng là không tự lượng sức mình.

"Thập tam gia hà tất làm khó Thập nhất vương phi." Triệu Tuyên chầm chậm lên tiếng giúp Diệp Cẩm giải vây: "Ở trữ quân phủ vẫn tốt hơn, bốn phía là quân La Mã, tất sẽ chiếu cố Thập nhất vương phi chu toàn hơn ở Quỳnh Thiên cung."

"Ý ngươi là sao?" Lăng Thuần Chi giận dữ quát vào mặt Triệu Tuyên, lời này của nữ nhân này còn không phải ám chỉ mẫu phi của nàng không có chỗ dựa, chỉ có thể sống nhờ sủng ái hay sao?

"Ta nói có gì sai sao?" Triệu Tuyên thản nhiên cười: "Ngài lấy cái gì bảo đảm an toàn cho vương phi? Dựa vào cấm vệ quân chỉ biết há miệng nuốt tiền sao? Vậy thì dựa vào quân La Mã vẫn tốt hơn nhiều."

"Hỗn xược!"

"Đủ rồi!!" Diệp Cẩm không nhịn được mà quát: "Thập tam gia, ngài đừng có ồn ào nữa, mau mau trở về với mẫu phi của ngài đi."

Đồng tử kịch liệt co rút, không tin được mà kêu lên: "Diệp Cẩm, nàng cũng xem thường ta sao?"

"Vậy phải xem ngài có cái gì để ta xem trọng." Diệp Cẩm nghiêng đầu quan sát Lăng Thuần Chi từ trên xuống dưới, nhàn nhạt cười một tiếng: "Y phục trên người ngài, phong hào vương gia trên người ngài, cuộc sống sung túc của ngài đều là do mẫu phi của ngài dựa vào việc giành giật sủng ái mà có được. Bản thân ngài làm được gì ngoài trốn sau lưng mẫu phi của ngài? Đến cả đại điện hạ là một tên ham ăn biếng làm cũng chủ động đề nghị được xuất chinh, còn ngài thì ở trong Quỳnh Thiên cung vui vẻ ca hát, đây là phong thái của một tước quý sao? So với Thập nhất lang, ngài một chút cũng bì không được, ta khuyên ngài nên hảo hảo trốn kỹ ở trong Quỳnh Thiên cung, mọi việc cứ để mẫu phi ngài lo liệu là được."

Trong nháy mắt gương mặt Lăng Thuần Chi cắt không còn một giọt máu, hai đầu vai run rẩy, mắt mở trừng trừng không tin vào tai mình nữa rồi. Nữ nhân nàng thích lại xem thường nàng, còn có loại nhục nhã nào lớn hơn nữa không? Từ khi sinh ra đã được mọi người tiền hô hậu ủng, phụ hoàng mẫu phi sủng ái có thừa, chưa từng chịu qua loại nhục nhã này, đây cũng là lần đầu tiên có người dám nói những lời bất kính như vậy với nàng.

"Diệp Cẩm!!" Lăng Thuần Chi rống to một tiếng: "Nàng xem thường ta không bằng Lăng Tam Nguyệt? Ta nói cho nàng biết, ta so với Lăng Tam Nguyệt còn lợi hại gấp trăm lần, nàng chờ đó mà xem, ta nhất định sẽ mang đầu Nguyên Phồn vương về cho nàng!"

Dứt lời, Lăng Thuần Chi liền phẩy tay áo bỏ đi, nha hoàn chạy theo phía sau liên tục khuyên nhủ, kéo dài một đoạn không dứt.

Triệu Tuyên bất đắc dĩ nhìn qua Diệp Cẩm, vô tình đến vậy chỉ sợ khiến tiểu hoàng tước nhà người ta tổn thương mất rồi a~

Diệp Cẩm quay lại nhìn Triệu Tuyên, ngơ ngác hỏi: "Ta nói gì sai sao?"

"Ách..." Triệu Tuyên cười cười: "Không có."

"Không có sao?" Diệp Cẩm rùng mình một cái: "Bỗng dưng lạnh sống lưng."

Triệu Tuyên: "..."

---------------------------

"Báo!!"

Một tên lính hối hả xốc lên mành trướng, nghiêm chỉnh quỳ trên đất: "Đã có tin từ gián điệp của chúng ta ở Nguyên Phồn gửi về."

Những người trong trướng bồng lập tức dời mắt khỏi bản đồ trên bàn, trong mắt đều lóe ra tia vui mừng.

Diệp Tố Cung lên tiếng trước tiên: "Mang đến đây."

"Vâng!"

Hắn cung kính chạy lên đưa cho Diệp Tố Cung một phong thư, xong xuôi liền khom người rời khỏi trướng bồng.

Diệp Tố Cung xé bỏ phong thư, rút lá thư bên trong ra chăm chú đọc. Đến lúc đọc xong thì diện vô biểu cảm đưa qua cho Lăng Tam Nguyệt xem nội dung bên trong.

Tiếp nhận lá thư, bình thản mở ra xem, nội dung bên trong Lăng Tam Nguyệt cũng đoán được hơn bảy phần. Không ngoài dự đoán, bên nội gián Nguyên Phồn báo cho các nàng phía Nguyên Phồn hiện vẫn giữ vững tinh thần, còn cho thêm bảy vạn quân chi viện và hai xe lương thực đến.

Đóng quân ở biên cương mù mịt nắng gió như vậy hơn một tháng, dù cho quân Nguyên Phồn có anh dũng hiếu chiếu đến đâu cũng sức lực cùng kiệt, hơn nữa gần đây quân Yến quốc mấy lần tập kích thành công vào các cứ điểm quan trọng khiến bọn chúng càng thêm kiệt quệ sắp không cầm cự được lâu rồi.

Lăng Tam Nguyệt đọc thư xong, càng thêm có tinh thần, quét mắt nhìn khắp bản đồ trên bàn, nói: "Chúng ta chiếm được Thành Tây và Thành Bắc, việc còn lại là giành lại Hồ Lâm và Tri Kết, nguồn lương thực chủ yếu của chúng ta đều tập trung ở đó."

Diệp Viễn cao giọng nói: "Hơn một tháng nay Nguyên Phồn sống chết bám chặt Hồ Lâm và Tri Kết cầm cự qua ngày, nay chúng đã kiệt sức là cơ hội tốt nhất cho chúng ta phản công."

"Phần thắng không cao đâu, tam ca, ngươi thử nghĩ đi." Diệp Hy khoanh tay, liếc mắt nhìn những khoảng đánh dấu đỏ, nói: "Năm vạn quân tinh nhuệ của Nguyên Phồn đã chiếm chặt Hồ Lâm, ba vạn còn lại ở Tri Kết. Hiện tại quân ta còn chưa đến bốn vạn, nếu như đánh được ba vạn quân ở Tri Kết, kết quả vẫn là bị năm vạn quân ở Hồ Lâm đè chết."

"Lời Hy nhi rất có lý." Diệp Tố Cung nói tiếp: "Không thể thắng."

"Đánh chính diện tất không thể thắng, nhưng chúng ta tập kích thì có thể."

"Tập kích?" Diệp Hy nâng mắt nhìn, nghi hoặc: "Tỷ phu, ngươi định dùng kế cũ sao?"

"Phải." Lăng Tam Nguyệt chuyển hướng sang bên trái, chỉ tay vào vị trí ghi Hồ Lâm, nói: "Hồ Lâm là nơi cung cấp lương thực nước uống lớn nhất, quân của chúng cũng tập trung ở đây nhiều nhất. Nếu như chúng ta vài ba ngày lại tổ chức tập kích quy mô nhỏ, tiêu diệt một số quân Nguyên Phồn, đợi đến lúc trực diện chiến đấu thì phần thắng sẽ cao hơn."

"Nhưng một trận tập kích quy mô nhỏ không cẩn thận sẽ khiến lực lượng của chúng ta chịu tổn hại." Diệp Tố Cung đưa tay xoa mi tâm, thật không nhớ nổi nàng bao lâu đã không thể ngủ an giấc.

"Chọn ngày không bằng hôm nay, chúng ta tập kích bất ngờ, sẽ không gây tổn hại nhiều." Lăng Tam Nguyệt trầm mặc, nói tiếp: "Hạn chế thương tổn bá tánh, chính bọn họ sẽ là người cứu sống chúng ta, nếu được đều mang bọn họ rời đi, tất cả lương thực nước uống đều mang đi hết."

"Chỉ đánh riêng Hồ Lâm có chút không ổn." Diệp Hy nhấc nhấc mi: "Chi bằng tổ chức một đợt tập kích nhỏ đánh Tri Kết, phân tán lực lượng của bọn chúng, cũng tránh lực lượng của chúng ta tổn hại."

"Đây cũng là một ý hay." Diệp Viễn vỗ bàn, nói: "Các ngươi đều mệt mỏi cả rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ để ta lo."

"Không được." Diệp Tố Cung sẵn giọng: "Lần này bọn ta sẽ tự mình thân chinh, phần thắng mới lớn hơn."

"Nhưng mà..."

"Tam ca ngươi đừng lo." Diệp Hy vỗ vai hắn, cười nói: "Bọn ta đều không phải hài tử, ngươi cũng nên chuẩn bị sớm đi là vừa."

Diệp Viễn đưa mắt nhìn Diệp Hy, nha đầu này đã cao hơn hắn một cái đầu, đã chẳng còn là đứa nhỏ nửa đêm lén lút cùng tứ muội bỏ trốn khỏi phủ nữa.

Đều trưởng thành cả rồi...

"Cứ quyết định như vậy đi!"