Trong lúc tức giận đã nâng chân đá chén cháo trên đất ngã lăn, cháo đổ hết ra sàn, ngay lập tức những con chuột trong góc tối liền nhào ra vây quanh vũng cháo.

Gương mặt Cát Mễ liền chuyển sang trắng bệt, muốn mở miệng hét lên lại sợ bị Lăng Tam Nguyệt cười nhạo, vội hít mấy ngụm không khí, cố gắng hòa hoãn tâm tình của mình.

"Ngươi vì sao không muốn lấy ta?"

Câu hỏi này Cát Mễ đã muốn hỏi lúc ở trên điện, chỉ là ngại chỗ đông người nên không dám, lúc này chỉ còn hai người các nàng nhịn không được muốn biết câu trả lời.

Lăng Tam Nguyệt lúc này mới mở mắt ra, đôi môi khô khốc mấp máy: "Tại sao ta phải lấy ngươi?"

"Ta là công chúa Tây Dương, ngươi lấy ta ngươi sẽ có thể trở thành hoàng đế Yến quốc, sau lưng còn có cả Tây Dương."

"Ta từng nói muốn trở thành hoàng đế Yến quốc sao?"

Cát Mễ im lặng một lúc, rồi nói: "Ta không tin không có tước quý nào không ham muốn quyền lực."

Lăng Tam Nguyệt nghe xong liền cười khẽ: "Hùng tâm chí lớn kẻ nào không có, phải, ta cũng là một tước quý, cũng ham mê quyền lực như bao người khác, cũng khao khát thoát khỏi gông cùm xiềng xích vây hãm ta bao năm qua."

"Vậy tại sao ngươi lại không lấy ta?" Cát Mễ nhíu nhíu mày: "Ta nghĩ một người thông minh như ngươi nhất định sẽ biết lựa chọn nào tốt cho mình."

"Chỉ là..." Lăng Tam Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Bên cạnh ta còn có một Diệp Cẩm, chỉ cần nàng ấy không muốn, ta nhất định không làm, chỉ cần nàng ấy thích, ta nhất định sẽ cố sức làm cho nàng ấy."

"Ngươi vì một quân quý như vậy có đáng không?"

"Đáng. Chỉ cần là vì Diệp Cẩm, cái gì cũng đáng!"

Cát Mễ hoảng trương nhìn Lăng Tam Nguyệt, không bao giờ nàng tin tước quý chỉ thật lòng thật dạ đối đãi với một quân quý. Ngay cả phụ hoàng của nàng cũng có thật nhiều mỹ nhân ở hậu cung, cho dù không phải là thê tử chính thức, nhưng cũng đã day dưa có với nhau mấy đứa con. Không một tước quý nào chịu đựng được cô quạnh, càng không có tước quý nào muốn hậu cung của mình trống trải, nhưng Lăng Tam Nguyệt bất đồng. Nữ nhân này có thể từ chối cả công chúa Tây Dương vì thê tử của mình, cũng từ bỏ hùng tâm tráng khí vì thê tử, trên đời này còn có tước quý như vậy sao?

Ghen tỵ!!!

Cát Mễ ghen tỵ với Diệp Cẩm, nàng và nữ nhân đó cũng là hậu duệ của cả một đế quốc, tại sao chỉ có nàng ta mới hưởng được may mắn bên cạnh Lăng Tam Nguyệt!?

Nàng không cam tâm!!!

Ánh mắt sắc bén kia lướt qua gương mặt Cát Mễ, tim đột nhiên đập mạnh, hô hấp cũng dần rối loạn. Kia ánh mắt thật sự quá mức câu nhân, bất tri bất giác mà phản ứng lại, hai chân bủn rủn đứng cũng không vững vàng.

Chủ nhân đôi mắt kia liếc nhìn Cát Mễ một lúc, đôi phiến môi khô khô chậm rãi mấp máy: "Chỉ cần ngươi đụng đến một sợi tóc của A Cẩm, ta nhất định sẽ khiến cả Tây Dương mất đi một vị hậu duệ."

Hai mắt Cát Mễ mở lớn, giận đến hai vai run lên, chỉ vào mặt Lăng Tam Nguyệt mà mắng: "Ngươi là thứ đồ không biết tốt xấu!!! Ngươi cứ ở lại đây mà chờ chết đi!"

Dứt lời Cát Mễ liền vung vung tay, nhấc chiếc váy hồng sắc phồng to của mình đi ra ngoài, cùng hung hăng đá quản ngục thêm một cái nữa.

Lăng Tam Nguyệt vẫn yên lặng, một lúc lại nhướn mày, đưa tay xoa gáy của mình hai cái, các ngón tay bắt đầu run rẩy. Rõ ràng Cát Mễ đã đi xa, tại sao khí tức của quân quý vẫn lẩn quẩn? Khí tức này càng lúc càng nồng, hơn nữa lại còn rất quen thuộc, bức điên Lăng Tam Nguyệt.

Quản ngục lại chẳng có phản ứng gì, lầm bầm chửi rủa: "Mẹ kiếp, là công chúa thì giỏi lắm sao? Muốn đấm muốn đá, có xem người khác là người không?"

Đột nhiên sau lưng truyền đến một hồi tiếng leng keng, quản ngục giật mình nhìn ra sau, vừa vặn bắt gặp Lăng Tam Nguyệt đang đứng trước song sắt, hai bàn tay ghì chặt lấy thanh sắt đến nổi gân xanh.

"Gia, làm sao vậy?"

Lăng Tam Nguyệt cắn chặt răng, giật mạnh cổ chân, âm thanh leng keng càng lớn.

Phản ứng này của Lăng Tam Nguyệt khiến quản ngục có chút khó hiểu, hắn chưa từng thấy gia mất bình tĩnh như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?

Lát sau bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, quản ngục bực bội, lại là ai đến làm phiền nữa đây?

Trong bóng tối dần hiện lên hai thân ảnh, đi đầu là một nam tử, quản ngục biết hắn, chính là Liêu phó tướng Liêu Minh. Theo sau còn có một cô nương đầu trùm khăn lụa đỏ, trên người mặc y phục của cung nữ, dáng người có chút đầy đặn nếu không muốn nói là mập mạp.

"Liêu..."

Liêu Minh đưa ngón trỏ lên môi, chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng nói của người phía sau: "Gia!!!"

Diệp Cẩm trực tiếp bỏ lại Liêu Minh chạy về phía buồng giam, ánh nến soi tỏ gương mặt người phía sau song sắt, tóc tai tán loạn, tay chân vướng xiềng, nhất định là chịu không ít khổ.

Lăng Tam Nguyệt kích động giữ chặt song sắt: "Ai cho nàng đến đây? Ta đã nói nàng phải ở yên trong phủ mà!"

"Ta không yên tâm, gia, ta thật sự sợ lắm." Diệp Cẩm vừa nói vừa khóc hô: "Gia, ngài sao lại như vậy? Bị đám người đó đánh sao? tay chân ngài làm sao thế này?"

"Vương phi bình tĩnh lại đã."

Liêu Minh dùng sức kéo Diệp Cẩm lùi về sau đợi quản ngục mở cửa, nhẹ giọng nói: "Chúng ta mất rất nhiều công sức mới đến được đây, nhỡ bị phát hiện là chúng ta ai cũng không thoát được."

"Ta xin lỗi, do ta không tự chủ được..."

Cửa sắt nhẹ nhàng được mở ra, quản ngục làm động tác mời: "Vương phi, ngài có thể vào."

Diệp Cẩm nhấc chân đi vào trong, không khí bên trong ngục tối khiến nàng buồn nôn, phải vuốt ngực liên tục nếu không đã nôn hết xuống sàn. Lăng Tam Nguyệt nhanh chóng dìu Diệp Cẩm ngồi vào vị trí sạch sẽ nhất, còn cẩn thận dùng áo bào của mình phủ xuống dưới.

"Gia, vương phi, hai người từ từ nói chuyện, sáng sớm mai thần sẽ quay lại đón vương phi."

Liêu Minh nói xong liền xoay người rời đi cùng quản ngục, trả lại bầu không gian yên tĩnh cho các nàng.

Đợi khi mọi người đi hết Lăng Tam Nguyệt mới lên tiếng: "A Cẩm, ta nói những gì, nàng đều bỏ ngoài tai sao?"

"Ta không có, ta chỉ là quá lo lắng, nhị tỷ không muốn giúp đỡ, ta chỉ có thể cầu cứu Liêu Minh. Hơn nữa ngục giam là địa phương nào, ta dù cho có tin tưởng ngài thế nào vẫn không thể không có lo lắng, gia, ta thật sự rất lo sợ mới nhịn không được đến xem ngài."

Nói xong, Diệp Cẩm ũ rũ cúi đầu xuống, bộ dáng vô cùng đáng thương.

"Được rồi, ta hiểu rồi." Lăng Tam Nguyệt vươn tay đem Diệp Cẩm ôm vào lòng, dịu dàng nói: "Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng ta cũng rất lo cho nàng, hiện tại nàng đang mang thai, nhỡ như có chuyện gì ta biết phải làm sao đây?"

"Không sao, có mời lang trung đến xem, hắn nói tiểu hài tử rất tốt, không có vấn đề gì lớn."

"Nếu vậy thì tốt rồi."

"Gia."

"Làm sao?"

Diệp Cẩm chồm người đến gần Lăng Tam Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Ngươi ta nhớ ngài."

Lời vừa dứt, không khí xung quanh liền phảng phất hương thơm của cực phẩm quân quý, cho dù là tước quý bình thường giỏi nhẫn nhịn cũng chịu không nổi đừng nói đến Lăng Tam Nguyệt đã rất lâu chưa từng cùng ái phi thân mật.

"Đừng nháo." Lăng Tam Nguyệt dứt khoát đem Diệp Cẩm ôm vào lòng, đè thấp giọng nói: "Ở đây không thích hợp, hơn nữa nàng đang mang thai."

"Không sao, hỏi qua lang trung rồi." Diệp Cẩm đảo mắt, hai gò má đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Lang trung nói quân quý nào cũng vậy, dù đang mang thai vẫn có thể cùng phu quân hành phòng."

Lăng Tam Nguyệt cúi đầu, hắng giọng ho hai tiếng, nói: "Đợi khi trở về..."

"Gia!!"

Diệp Cẩm chồm người đến sát hơn, đến khi hai chóp mũi chạm nhau mới chịu dừng lại, đôi mắt trong trẻo kia chăm chú nhìn vào mắt Lăng Tam Nguyệt.

"Người ta thật sự nhớ ngài."

Lăng Tam Nguyệt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa tay xoa thắt lưng của Diệp Cẩm: "Sẽ không sao thật chứ?"

Diệp Cẩm mềm nhũn ngã vào lòng Lăng Tam Nguyệt, gật gật đầu.

Kia tin tức tố ngọt ngào như vậy, Lăng Tam Nguyệt cũng không dám nói mình không nổi chút tà tâm nào, cứ như vậy thuận thủy thôi chu âu yếm ái phi, cho dù địa phương này thật sự không thích hợp chút nào.

Vạt áo nhẹ nhàng khai mở, làn da trắng như tuyết, hơi thở rối loạn, tuyến thể mập mạp sau gáy được âu yếm đến phản ứng.

Giữa tiết trời mùa hạ nóng bức, lâu lâu lại có một đợt gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo vài giọt mưa lạnh tê tái. Trong ngục tối om khe khẽ vang lên tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ kiềm nén, âm thanh kịch liệt va chạm, mười ngón tay tương khấu.

"Như vậy?"

Diệp Cẩm xấu hổ gật đầu, vùi đầu vào hõm cổ Lăng Tam Nguyệt, cắn chặt răng cố nén âm thanh xấu hổ thoát ra ngoài. Kia dục vọng như muốn xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng, không một phút ngơi nghỉ, va chạm càng lúc càng kịch liệt, hơi thở dần chẳng còn theo tiết tấu nữa.

"A Cẩm..." Lăng Tam Nguyệt ghì chặt thắt lưng của nàng, ở bên tai kêu lên: "A Cẩm, nàng là tuyệt nhất..."

Diệp Cẩm nhịn không được kêu khẽ một tiếng, rồi lại cúi xuống cắn chặt đầu vai của Lăng Tam Nguyệt, xấu hổ đến hai tai cũng đỏ ửng lên. Lăng Tam Nguyệt xấu xa cười khẽ một cái, bên dưới càng hung hăng động, khiến Diệp Cẩm vì nàng mà điên cuồng, vì nàng mà đánh mất cả lý trí.

"A~"

Xấu hổ âm thanh cứ như vậy mà phát ra, Diệp Cẩm ngăn không được bản thân bị sóng triều cuốn đi, bám chặt lấy Lăng Tam Nguyệt như người chết đuối bám chặt củi khô.

Thân thể bị ấn xuống dưới đất, va chạm vẫn tiếp diễn, càng lúc càng mãnh liệt. Người bên trên nhắm nghiền mắt, cánh tay chống đỡ bên thắt lưng Diệp Cẩm, hơi thở nóng hừng hực cứ phả vào mặt nàng, khiến gương mặt nhỏ càng thêm đỏ bừng lên.

Chưa bao giờ nhìn thấy Lăng Tam Nguyệt kích động như vậy, Diệp Cẩm thầm nghĩ, có lẽ là do các nàng xa cách quá lâu, cho dù Lăng Tam Nguyệt có là băng tuyết cũng bị đốt nóng đến tan chảy.

Những chuyện sau đó đều là nửa thực nửa hư, Diệp Cẩm cũng nhớ không nổi gia đã cùng nàng mấy lần, chỉ nhớ rõ đêm đó thân thể nàng triệt để thuộc về gia, không chút lo lắng, không chút e ngại.

Chỉ là, đêm hôm đó, cả hai không ai biết rằng, còn có người thứ ba.

Cát Mễ rời khỏi ngục thất lại nghĩ không thông suốt, muốn quay lại khuyên Lăng Tam Nguyệt hai câu, kết cục quay lại thì thấy một nam tử dẫn theo một quân quý đi vào. Bọn họ nói gì đó, Cát Mễ nghe không hiểu lắm, dù sao tiếng Trung Nguyên của nàng vẫn không tốt, quyết định tìm một chỗ trốn vào xem thử bọn họ làm gì.

Chính là không ngờ quân quý mập mạp kia là Thập nhất vương phi, lúc ở trên điện nàng hoàn toàn bị Lăng Tam Nguyệt thu hút nên không để ý đến vị vương phi kia, đến lúc nhìn rõ hơn thì đột nhiên nghĩ có phải hay không gia thích cô nương mập mạp?

Nhưng có lẽ Cát Mễ đã phát hiện cô nương kia không phải mập mạp, mà là đang mang thai, chẳng có cô nương nào bình thường thân hình mảnh mai mà bụng lại đội lên to như vậy, chỉ có đang hoài thai mà thôi.

Nghĩ đến đến, trong lòng Cát Mễ cực kỳ không vui, trong đầu bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ mong cho vương phi đó không sinh con được, hoặc chết luôn cũng không sao. Giữa lúc lòng dạ rối bời lại phát hiện ánh mắt của Lăng Tam Nguyệt rất kỳ lạ, quá ôn nhu, nàng ấy có ánh mắt ôn nhu như vậy mà mãi đến bây giờ nàng mới phát hiện. Nhận ra rằng Lăng Tam Nguyệt chỉ dùng ánh mắt ấy cho ái phi của mình, chỉ cười với ái phi của mình, cũng chỉ ôn nhu với mỗi ái phi của mình.

Đố kỵ! Nàng đố kỵ chết được!!!

Hai người bọn họ cho dù là phu thê thân mật là lẽ thường, nhưng Cát Mễ vẫn cảm thấy như một đôi gian phu dâm phụ, cảm thấy cái thập nhất phi kia thật ti tiện!!

Đố kỵ có thể giết chết một con người...