Trình Uyên hết hồn, theo phản xạ có điều kiện lại nện
xuống gáy hắn ta nhát nữa.

Người đàn ông cao to lại ngất xỉu lần nữa.
“Hả..”

Người lãnh đạo của Mục Như Trăn cùng với vợ ông ta sợ

hãi TT. sắc yết cũng AI ụ ê
“Ông nhớ kỹ” Cuối cùng Trình Uyên nói với người đàn

ông đầu hói: “Là đàn ông phải biết chịu trách nhiệm,
cũng đừng sợ phiền phức, càng sợ phiền toái sẽ lại càng
phiền toái. Nếu sau này vợ ông lại đến gây chuyện âm ï,
vậy đừng trách tôi dạy cho các ông biết phải làm người
như thế nào”

“Dạ dạ dạ..” Hai vợ chồng vội vàng gật đầu như giã tỏi.
“Đi thôi” Trình Uyên nói với Mục Như Trăn.

Hai người rời chốn tai tiếng này trước mặt bao nhiêu
người, quần chúng hóng chuyện thấy không còn chuyện
gì vui để xem nữa, cũng tản ra ai đi đường nấy.

Lúc này, người đàn ông cao to “vụt” một tiếng, lại đột
ngột ngồi dậy.

“Người đâu rồi?” Hắn ta nổi giận đùng đùng nói.

Tóc Xoăn và người đàn ông đầu hói nhìn nhau, sau đó
Tóc Xoăn “Oa!” một tiếng, ngồi sụp xuống đất khóc to.

Người đàn ông cao to lại xản tay áo lên: “Chị, chị đừng

buồn, em báo cho mấy anh em trong băng đảng, tìm anh
ta về trút giận cho chị!”

“Được rồi!” Lúc này, người đàn ông đầu hói hét lớn một tiếng.

Có lẽ ông ta chưa từng nổi giận trước mặt hai chị em
nhà này, cho nên tiếng rống to này khiến hai người đều kinh ngạc.

Tóc Xoăn cũng quên khóc luôn.
Người đàn ông cao to cũng quên cả khoác lác.

“Còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Người đàn ông đầu
hói khiển trách, sau đó toàn thân mệt mỏi: “Quên đi bà
xã, đừng gây chuyện nữa”

Trình Uyên ngồi trong xe của Mục Như Trăn, khóe môi
nhếch lên nụ cười thản nhiên, trong lòng cũng vô cùng hả hê.

Cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến, giá trị vũ lực
của mình lại cao đến mức như vậy, không kiềm được tự
tưởng tượng ra bản thân trâu bò như thế nào, oai phong
như thế nào, không có gì bất ngờ xảy ra, nếu Mục Như
Trăn không cắt ngang anh, có lẽ anh còn muốn dựa vào
thiên phú kinh người của mình, đánh khắp thiên hạ
không có kẻ địch rồi.

“Kẹt!” Mục Như Trăn đột nhiên phanh xe lại, thân thể
Trình Uyên đột nhiên bị đẩy về phía trước, suýt nữa va
vào kính chắn gió rồi.

“Sao vậy?” Trình Uyên cáu kỉnh nói.
Mục Như Trăn đột nhiên lộ ra gương mặt lạnh lùng, cực

kỳ phân nộ hét lên với anh: “Ai bảo anh giả vờ là bạn trai tôi?”

“Hả?” Trình Uyên bối rối.
“Anh dựa vào cái gì?” Mục Như Trăn lớn tiếng gào thét.

Trình Uyên bị cô ta làm cho hoàn toàn chẳng hiểu gì cả,
nghĩ trước đó không phải từng đóng giả làm bạn trai rồi
sao, hơn nữa còn ở ngay trước mặt ba mẹ cô ta.

Gào với anh xong, Mục Như Trăn đột nhiên giống như
không sao cả, thở ra một hơi, sau đó hơi phiên toái phất
tay: “Đồ ngu, bảo anh đánh người phụ nữ kia, anh lại đi
đánh người đàn ông”

“..” Trình Uyên.
Sau đó Mục Như Trăn tiếp tục lái xe đi.

Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, Trình Uyên sửng sốt
rất lâu, hoàn toàn không biết Mục Như Trăn đang làm cái gì.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, tính cách Mục Như Trăn
cũng coi như hướng ngoại, nhưng mặc dù như vậy, vẫn
không phải đối thủ của loại phụ nữ chanh chua như Tóc

Xoăn kia, hai người vốn dĩ không cùng một cấp bậc.

Nếu chuyện này đổi lại thành Bạch An Tương, không
phải sẽ bị tức chết hay sao?

Lúc này Trình Uyên đột nhiên lo lắng không hiểu ra sao,
tình huống sau này nếu Bạch An Tương đi làm.

“Này, đừng nói với ai đây” Mục Như Trăn nói với Trình Uyên.

Trình Uyên gật đầu, đột nhiên hỏi cô ta: “Cô còn có thể
quay về công ty cô đi làm không?”

Mục Như Trăn bĩu môi nói: “Nói linh tinh, không quay về
đi làm thì anh nuôi tôi chắc?”

“..” Trình Uyên.

Mục Như Trăn chỉ buột miệng, nhưng nói xong cũng biết
mình nói sai rồi, gương mặt không kiềm chế được đỏ lên.

“Anh vẫn nên nuôi vợ mình cho tốt đi” Cô ta nói thêm một câu.

Trình Uyên bất đắc dĩ cười nói: “Chuyện này mà còn
quay về sẽ lúng túng đến mức nào chứ, đợi người phụ
nữ chanh chua kia xin lỗi cô xong, thì xin từ chức đi”

Mục Như Trăn nhíu mày chỉ Trình Uyên nói: “Tôi cảnh
cáo anh, tôi là bạn thân nhất của An Tương…”

“Ngừng ngừng!” Trình Uyên dù sao vẫn sợ Mục Như

Trăn, vội vàng nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn
chuẩn bị một công ty cho An Tương, muốn cô đến giúp cô ấy”

Mục Như Trăn ngượng ngùng rút tay lại, có phần có tật
giật mình nói: “Như vậy còn tạm được”

Cô ta đưa Trình Uyên về Tuấn Phong.

Sau khi Trình Uyên xuống xe, vây tay với cô ta, Mục Như
Trăn xoay mặt sang chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.

Đợi Trình Uyên xoay người đi vào trong tòa nhà, cô ta lại
quay đầu lại, ánh mắt mê mẩn nhìn bóng lưng Trình Uyên.

“Đáng ghét chết đi được!”

Sau khi quay về Tuấn Phong, Trình Uyên ngồi trong
phòng làm việc nhắm mắt lại chợp mắt một lát.

Vương Tử Yên bưng một cốc cà phê đến đặt lên bàn
Trình Uyên, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch, lát nữa họp hội
đồng quản trị…?”

Trình Uyên phất tay: “Hôm nay không họp”
Vương Tử Yên nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lại nhìn vẻ như không sao của Trình Uyên, cô ta có một

dự cảm xấu.
“Vậy chuyện của sáu công ty tập đoàn kia”
“Qua hôm nay rồi tính tiếp” Trình Uyên nói.

Vương Tử Yên gật đầu, không nói gì nữa, nhưng trước
khi đi ra cô ta đột nhiên hỏi lại một câu: “Chủ tịch, sẽ
không thay đổi gì chứ?”

“Cái gì?” Trình Uyên nghe không hiểu.
Vương Tử Yên vội vàng lắc đầu cười: “Không có gì”

Đợi sau khi cô ta rời đi, Trình Uyên lắc đầu, thầm nói: Sẽ
không thay đổi.

Buổi trưa, Bạch Vĩnh Minh đến đúng hẹn.

Trình Uyên bảo lễ tân cho vào, Bạch Vĩnh Minh ngựa
quen đường cũ đi đến phòng làm việc của Trình Uyên.

Anh ta oai vệ ngồi xuống đối diện Trình Uyên, lại gác
chân lên bàn làm việc của Trình Uyên.

“Sao hả Trình Uyên, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Bạch Vĩnh
Minh liếc mắt nhìn Trình Uyên, cực kỳ kiêu ngạo hỏi.

Trình Uyên lạnh lùng nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm.
“Tôi có một điều kiện” Anh nói.

Bạch Vĩnh Minh vốn dĩ định sỉ nhục Trình Uyên, hoàn
toàn không ngờ Trình Uyên thật sự sẽ chuyển nhượng cổ

phần của anh ở Tuấn Phong cho anh ta, không kiềm
được trong lòng chấn động, đột nhiên cực kỳ hưng
phấn.

Đừng nói một điều kiện, cho dù một trăm điều kiện để
cho anh ta làm Chủ tịch của Tuấn Phong, anh ta cũng
bằng lòng.

“Cậu nói đi” Bạch Vĩnh Minh vội vàng hạ chân đang đặt
trên bàn xuống, ngồi thắng nói.

Trình Uyên nói: “Tôi mất đi cổ phần ở Tuấn Phong, sẽ
không có bất kỳ thứ gì đảm bảo cuộc sống, cho nên tôi
hy vọng anh có thể tặng Công ty Trang trí nội thất Bạch
Thị cho tôi”

Sự nghiệp chính của nhà họ Bạch là buôn bán trái cây,
ông cụ Bạch cũng làm giàu dựa vào những tài sản liên
quan đến trái cây. Mà công ty trang trí chẳng qua chỉ là
một nghề tay trái được phát triển thêm sau này khi Bạch
Thị đã lớn mạnh, thật ra ngay từ khi vừa bắt đầu cũng
không có ý định dựa vào công ty này để kiếm tiên.

Chỉ có điều sau này Tập đoàn Lương Câu bắt đầu chèn
ép Công ty Trái cây Bạch Thị, ngược lại công ty trang trí
này trở thành công ty duy nhất của Bạch Thị bọn họ còn
có thể hoạt động bình thường.

Đến sau này cơ bản cả nhà họ Bạch đều dựa vào công ty
trang trí này để duy trì Công ty Trái cây Bạch Thị.

Nếu Bạch Thị bây giờ không còn công ty trang trí này,
như vậy cả nhà họ Bạch đều thật sự đợi đến ngày miệng
ăn núi lở thôi.

Có điều Bạch Vĩnh Minh không lo lắng chút nào, vì nếu
đưa một công ty trang trí ra đổi lấy Tuấn Phong, nhìn thế
nào cũng rất có lời.

Có Tuấn Phong, anh ta có thể không cần đến toàn bộ tài
sản do Bạch Thị sở hữu.

“Cũng được!” Bạch Vĩnh Minh gật đầu.
Sau đó anh ta lấy một tập tài liệu ra khỏi túi công văn
đưa ra trước mặt Trình Uyên, nói: “Bây giờ có thể ký tên
rồi chứ?”