Chương 201

Không cần đoán Trình Uyên cũng biết là ai.

Long Thầm Khang mặc vest màu lam nhạt có hoa văn xuất hiện trong buổi đấu giá, đi đến trước mặt Trình Uyên nhướng mày nói.

Đối mặt với câu nói không mặn không nhạt của Long ‘Thầm Khang, Trình Uyên cũng không phản ứng mạnh bạo gì, thậm chí còn không thèm quan tâm đến anh ta, mà đến gần bên tai Mạnh Châu, nhỏ giọng nói: “Ông sẽ hối hận vì đi theo chủ nhân này thôi.”

Sắc mặt Mạnh Chấu xám như tro tàn.

Thấy Trình Uyên không quan tâm đến mình, Long Thầm Khang cũng không tức giận mà đưa mắt nhìn về phía Lý Nam Địch, mỉm cười nói: “Nam Địch, đã lâu không gặp.”

“Thầy Long” Lý Nam Địch cũng mỉm cười chào hỏi Long Thầm Khang.

“Là thầy giáo, tôi nghĩ nên nhắc nhở em một tiếng” Long ‘Thầm Khang cười nói: “Trình Uyên kết hôn rồi, hơn nữa..”

Hơn nữa cái gì thì anh ta không nói, dường như có hàm ý khác.

Như thế thật sự là đang khơi lên lòng tò mò và tâm hồn nhiều chuyện của người khác.

Lý Nam Địch rất ngạc nhiên: “Em biết chứ, em và vợ của.

Chủ tịch Trình còn là bạn thân mà”

Rất rõ ràng là Lý Nam Địch không hề tò mò, cô ta như không có chút hứng thú nào với Long Thầm Khang cả.

Thật ra đây cũng là chỗ thông minh của Lý Nam Địch.

Long Thầm Khang hơi gật đầu, nói: “Vậy thì tốt”

“Thầy Long giữ gìn sức khỏe nhé!” Lý Nam Địch cười nói.

Một câu giữ sức khoẻ khiến Long Thầm Khang hơi bực bội, nhưng anh ta cũng không thể hiện ra, vẫn mỉm cười gật đầu: “Trò hay chỉ mới vừa bắt đầu thôi, mọi người đều tự giữ sức khỏe nhé”

Lúc này, một trăm người có một trăm suy nghĩ, ai cũng không biết trong lòng người khác đang nghĩ gì.

Ví dụ Mạnh Đại Tiền bị vả mặt một cách vô tình như thế, dù là ai cũng cảm thấy anh ta sẽ hối hận vì lúc trước đã châm chọc Trình Uyên là tên quê mùa, hơn nữa trước đó anh ta còn kiêu ngạo nói dám so độ giàu với Trình Uyên, thật sự là không biết tự lượng sức.

Ai mà ngờ Mạnh Đại Tiền ngoài hối hận và xấu hổ còn có chút mừng thầm.

Thì ra Lý Nam Địch không phải bạn gái của Trình Uyên.

Anh ta đột nhiên rất kích động, thầm nghĩ có lẽ mình vẫn còn cơ hội.

Đây cũng là vì anh ta không biết quan hệ của Đông Hoà và Tập đoàn Tuấn Phong bây giờ cùng với lời nói nhỏ Trình Uyên nói với Mạnh Châu, nếu biết, chắc anh ta cũng không dám có suy nghĩ này.

Thật ra đây chỉ là một bản nhạc đệm xảy ra giữa buổi đấu giá thôi, giống như lời của Long Thầm Khang vậy, trò hay chỉ mới bắt đầu.

Sau chuyện lộn xộn này, buổi đấu giá lại tiếp tục.

Trình Uyên thấy Long Thầm Khang ngồi xuống chỗ cách mình không xa.

Sau khi ngồi xuống, anh ta còn cười sâu xa với Trình Uyên, hình như là đang khiêu khích.

Trình Uyên thì chỉ vào miệng mình, ra hiệu cho Long ‘Thầm Khang nhìn khẩu hình của mình, nói: “Tên ngốc!”

Long Thầm Khang không ngờ Trình Uyên sẽ mắng mình, mắt lập tức trợn to, sắc mặt khó coi như ăn phải phân.

“Các ông chủ, thành thật xin lỗi, khi nấy chỉ là xảy ra một chút hiểu lầm nho nhỏ, làm chậm trễ thời gian của mọi người thôi, bây giờ chúng ta tiếp tục nhé” Ánh đèn tối lại, chỗ sáng duy nhất là bục đấu giá, MC hắng giọng nói.

“Món hàng tiếp theo là một hợp đồng cổ phần”

“Đất khu xưởng cũ của xưởng thực phẩm Hâm Hâm, nay thuộc sở hữu của Đổng Đại Hải.”

MC giơ tài liệu trong tay, tiếp tục nói: “Thứ ông chủ Đổng muốn đấu giá là hợp đồng hợp tác dỡ bỏ và xây dựng lại xưởng cũ, người đấu giá được sẽ có quyền xây lại khu xưởng cũ của xưởng thực phẩm Hâm Hâm, cũng có được 50% cổ phần của công ty, giá khởi điểm là tám mươi triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn ba triệu.”

Vở kịch hay đến rồi.

Trình Uyên ngồi thẳng người dậy.

Rất nhiều ông chủ lớn khác cũng ngồi thẳng dậy.

Xưởng thực phẩm Hâm Hâm nằm ở phía Nam của Vịnh Ánh Trăng, diện tích không lớn, nhưng vị trí rất tốt, chắc sẽ được rất nhiều nhà khai phá xem trọng.

“Tám mươi triệu!” Đột nhiên có người la to.

Mọi người nhìn lại theo tiếng kêu.

Rất bất ngờ, người giơ bảng là Chủ tịch Vương Quân của Tập đoàn Cốc Thiên, Trình Uyên không nhịn được nhíu mày.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Một mảnh đất Trình Uyên cảm thấy sẽ có rất nhiều người hứng thú lại không có ai trả giá.

Cuối cùng Vương Quân lấy được hợp đồng xây dựng lại này với giá khởi điểm tám mươi triệu.

Trình Uyên cũng không đấu giá, vì mục đích chính của anh là mảnh đất khu vui chơi ở ngoại ô phía Đông.

Long Thầm Khang cũng không hề giơ bảng.

Chẳng mấy chốc, bốn mảnh đất có vị trí tốt đã bị mấy “người của Long Thầm Khang” gồm Vương Quân mua về với giá thấp.

Trình Uyên không khỏi nhíu mày.

Long Thầm Khang kiểm soát những người này không phải là gom vốn giành mảnh đất ở khu vui chơi ở ngoại ô phía Đông với mình sao?

Khi nhìn Long Thầm Khang một lần nữa, anh ta cũng đúng lúc nghiêng đầu nhìn về phía Trình Uyên, hai ánh mắt chạm vào nhau.

Long Thầm Khang đắc ý, cười làm động tác giơ súng với Trình Uyên.

Nhưng Trình Uyên lại chỉ vào khẩu hình của mình, nói với Long Thầm Khang một tiếng: “Tên ngốc!”

“.” Long Thầm Khang tức đến mức muốn đánh người.

Xem động tác tay của Long Thầm Khang khi nấy, Trình Uyên đã biết tình hình không đúng lắm.

Quả nhiên.

Vương Tử Yên dùng iPad kiểm tra một chút, sau đó vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Chủ tịch, tình hình không đúng lắm, vị trí của mấy miếng đất khi nãy vừa vặn có thể bao vây Vịnh Ánh Trăng, nếu có thêm mảnh đất khu vui chơi kia, Vịnh Ánh Trăng của chúng ta sẽ bị bao vây”

Thì ra là thế, Trình Uyên đột nhiên tỉnh ngộ.

Mấy mảnh đất không chút hấp dẫn này gộp lại với nhau sẽ chặn cứng Tuấn Phong, Long Thầm Khang muốn đánh đổ ngành bất động sản của Tuấn Phong chắc chắn sẽ ra tay với Vịnh Ánh Trăng trước.

Sau khi mua được mấy miếng đất kia, anh ta không cần làm gì nhiều nữa, tạm ngưng mấy cái công trình, giao thông của Vịnh Ánh Trăng đều sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ lớn, đến lúc đó nhà của Vịnh Ánh Trăng còn bán kiểu gì nữa?

Hơn nữa nếu anh ta xây nhà hoả táng, chợ hải sản hay.

bãi rác ở xung quanh Vịnh Ánh Trăng, đến lúc đó không ngừng có tang lễ, mùi tanh đầy trời, Vịnh Ánh Trăng không sụp đổ mới lạ.

“Thì ra mục đích của anh ta là thế” Trình Uyên tỉnh ngộ.

“Cho nên nhất định phải giành được khu vui chơi ở ngoại thành phía Đông” Vương Tử Yên nhắc nhở.

Trình Uyên gật đầu.

Anh biết chẳng những mình muốn lấy được mảnh đất đó, mà cả Long Thầm Khang cũng muốn có được.

“Thứ đấu giá tiếp theo cũng là một hợp đồng hợp tác khai phá” Lúc này, MC trên bục đấu giá kích động nói: “Cũng là thứ hấp dẫn nhất của chúng ta đêm nay”

“Hợp đồng hợp tác khai phá đất ở khu vui chơi ngoại thành phía Đông, giá khởi điểm năm trăm triệu, mỗi lần tăng giá không được ít hơn mười triệu!”

MC vừa nói xong, mọi người đều duỗi cổ.

Thật ra cũng không phải tất cả mọi người đều đến vì hợp đồng này, dù sao bọn họ hiểu rõ cũng chỉ có mấy tập đoàn kia mới lấy được hợp đồng này thôi.

Cho nên rất nhiều người đều đến để hóng chuyện.

“Năm trăm triệu!” Trình Uyên giơ bảng.

“Năm trăm mười triệu!” Vương Quân giơ bảng.

Trình Uyên nhíu mày nhìn về phía Vương Quân.

‘Vương Quân thì trả lại anh một nụ cười bí hiểm.

“Thứ vong ơn bội nghĩa!” Trình Uyên hơi nổi giận, bực tức nói: “Sáu trăm triệu!”

“Sáu trăm mười triệu!” Vương Quân lại giơ bảng.

Lý Nam Địch cũng nhận ra Vương Quân, dù sao cũng là cô ta giải độc cho ông ta, bèn tức giận hỏi Trình Uyên: “Người này bị sao thế?”

Sắc mặt Trình Uyên trở nên cực kỳ u ám, anh lại giơ bảng, trực tiếp la lên: “Một tỷ!”