Chương 207

“Chủ tịch Tiểu Trình này không đơn giản”

“Nói nhảm, người của nhà họ Trình ở thủ đô có thể đơn giản sao?”

“Nói cũng đúng, haiz, tên họ Long này thật không biết lượng sức”

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, đừng nói là Long Thầm Khang, ngay cả Mạnh Đại Tiền và cô bạn gái diêm dứa không ai quan tâm của:anh ta cũng rất lúng túng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. ˆ Trình Uyên đi tới trước mặt Long Thầm Khang, nhìn thẳng vào mắt anh ta, sau khi thở nhẹ một hơi thì cười nói: “Long Thầm Khang, đừng trách tôi không cho anh cơ hội, bây giờ tôi có thể tha cho anh, không cần phải tạm giam sáu tháng”

Long Thầm Khang nhìn Trình Uyên, trong mắt hiện lên sự thù hẳn giống hệt Long Thầm Lãng lúc trước.

“Được, hôm nay coi như tôi thual” Cuối cùng anh ta cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng cậu đừng nghĩ chuyện này đã kết thúc ở đây, chúng ta cứ đợi đi”

“Đương nhiên phải đợi rồi” Trình Uyên hờ hững nói: “Chẳng lẽ anh cho rẵng tôi thật sự rất từ bi à?”

“„. Long Thầm Khang.

Dùng thuốc khống chế biết bao nhiêu người còn suýt chút hại chết Thời Sách, người giống như Long Thầm Khang độc ác hơn Long Thầm Lãng rất nhiều.

Chỉ nhốt anh ta sáu tháng có thể hả giận sao?

Đương nhiên là không rồi.

Hơn nữa nói theo một cách nào đó, nhốt anh ta lại có khác gì đang bảo vệ anh ta đâu?

Theo lý thuyết, phòng đấu giá bên đây phải khởi tố Long Thầm Khang, nhưng thấy Tuấn Phong chịu bỏ qua cho anh ta, chắc chắn là có nguyên nhân khác, cho nên bọn họ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.

Sau khi Long Thầm Khang giận dữ rời đi, Kim Kiệt hỏi Trình Uyên: “Cứ thể thả cậu ta đi à?”

Trình Uyên hỏi lại Kim Kiệt: “Tôi giống người mềm lòng thế sao?”

“Giống!” Trận chiến này, kết thúc trong thắng lợi của Tuấn Phong, Kim Kiệt cảm thấy tâm trạng của Trình Uyên nhất định rất tốt, vì thế cũng dám nói đùa với anh.

Trình Uyên liếc Kim Kiệt một cái, ông ta lập tức cười nịnh nọt.

Mọi người đi đến trước mặt MC, hai chân hắn đã bắt đầu run lên.

“Chủ tịch Trình, khi nãy tôi không rõ chân tướng, bị tên họ Long kia mê hoặc, mong cậu rộng lòng tha thứ, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền…”

“Tôi không phải Tể tướng” Trình Uyên lắc đầu.

“Ặc..

“Cho nên trong bụng tôi không thể chống thuyền, tôi cũng không phải quân tử gì, cho nên cũng không có rộng lòng” Trình Uyên hờ hững nói.

MC cực kỳ lo lắng, sau khi nghe thấy Trình Uyên nói thế, hắn thấy hối hận đến xanh cả ruột, trong lòng bắt đầu tính toán nên xin Trình Uyên tha thứ thế nào.

Nhưng cũng may tiếp theo Trình Uyên lại nói: “Đương nhiên tôi cũng sẽ không vì anh nói giúp Long Thầm Khang mấy câu mà làm gì anh, tôi không rộng lòng, nhưng cũng không phải kẻ hẹp hòi”

Nghe vậy, trái tim đang treo lên của MC không khỏi buông xuống một chút, sắc mặt cũng hoà hoãn hơn: “Chủ tịch Trình thật đúng là anh tuấn tài giỏi, tôi…”

ết câu, Trình Uyên đã giơ tay ngắt ôi muốn xử lý anh chỉ đơn giản là vì Không đợi hắn nói lời, nghiêm túc n¡ ghét anh mà thôi”

“Hả?” MC lập tức trợn tròn mắt.

Nói biết bao nhiêu đạo lý?

Cuối cùng lại thành tôi sẽ không vì anh giúp Long Thầm Khang mà nhằm vào anh, mà làm gì anh, tôi làm gì anh chỉ đơn giản vì tôi ghét anh thôi!

Mấy ông chủ lớn xung quanh lập tức im lặng.

“Phòng đấu giá Tân Dương sẽ huỷ bỏ quan hệ hợp tác với anh”

“Sau này, chỉ cần là buổi đấu giá nào muốn thuê anh, Tập đoàn Tuấn Phong của tôi đều sẽ không tham gia”

“Chỉ cần là buổi đấu giá anh dẫn, thương gia nào tham gia sẽ là kẻ thù của Tuấn Phong tôi”

“Hơn nữa công ty hoặc tập đoàn nào muốn tuyển dụng anh, Tập đoàn Tuấn Phong tôi cũng sẽ huỷ bỏ hợp tác với người đó.”

Trình Uyên cao giọng nói: “Không phải anh muốn thấy sang bắt quàng làm họ, muốn có thành tựu trong sự nghiệp sao? Được thôi, hôm nay tôi sẽ trịnh trọng nói với anh, anh, không sống nổi ở thành phố Tân Dương nữa rồi!”

Nghe vậy.

Chân MC như nhữn ra, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Lời này của Trình Uyên chẳng khác nào một đứa trẻ hờn dỗi cả: Anh đắc tội tôi, tôi không chơi với anh, đồng thời tôi cũng không muốn các bạn khác chơi với anh, ai muốn chơi với anh, tôi sẽ không chơi với người đó.

Nhưng làm sao đây, trong tay bạn nhỏ Trình Uyên này lại có một “que kẹo” to, bạn nhỏ là MC lại không có gì cả. xem thên ngôn tình sủng.

Mà nếu tất cả ông chủ đang có mặt cũng là các bạn nhỏ, ai không muốn kẹo que chứ?

Trẻ con giận dỗi thì sao?

Người ta là chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong.

Dù có giận dỗi, ở thành phố Tân Dương này có ai chịu được chứ?

“Chủ tịch Trình, tôi sai rồi, xin cậu cho tôi một con đường sống đi!” MC lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ gối với Trình Uyên trước mặt tất cả ông chủ, nước mắt nước mũi đầm đìa nhận lỗi xin tha.

“Chủ tịch Tiểu Trình à, có câu giết người cũng chỉ là chạm đầu xuống đất” Không biết vì sao Thẩm Trác lại có ý muốn xin tha cho MC.

Trình Uyên lại nói: “Còn có câu dưới gối đàn ông có dát vàng”

“Cái gì và cái gì thế?” Thẩm Trác không hiểu ý anh.

: “Nếu khi nấy anh ta đứng hay còn xem trọng anh ta một chút, Í, con người tôi cũng có cảm xúc”

Trình Uyên hờ hững nói xoay người bước đi, t: nhưng bây giờ… Xin “Là sao?” Thẩm Trác vẫn không hiểu.

Đúng lúc này, trong một góc nào đó, có người thừa dịp.

bên này rối loạn muốn chạy trốn.

Nhưng ông ta chỉ mới đứng dậy đi mấy bước, còn chưa đi qua một nửa hàng ghế trong hội trường…

“Chủ tịch Mạnh, đừng đi vội” Trình Uyên đột nhiên kêu lên.

Mạnh Châu run rẩy, lập tức đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Đèn chiếu lập tức rọi lên người ông ta.

Trong nháy mắt, Mạnh Châu như trở thành diễn viên chính trong hội trường, đừng nói là lặng lẽ chuồn đi, ngay cả duỗi tay ngoáy mũi cũng sẽ bị người ta nhìn thấy hết.

“Ha ha… Chủ tịch Trình, không phải tôi vội đi, chỉ là hơi mắc thôi” Mạnh Châu cười gượng nói ra một lý do vô cùng gượng gạo.

Trình Uyên vẫy tay với ông ta.

Mạnh Châu khó xử nhìn xung quanh, cuối cùng hết cách, chỉ có thể đi đến trước mặt Trình Uyên.

“Chủ tịch Mạnh, nói thật, tôi không phải một người có thù tất báo, không phải người khác đánh tôi một quyền thì tôi nhất định phải đánh lại họ một quyền, giống như mấy người Vương Quân có lý do mới tạo áp lực với Tuấn Phong, tôi không trách bọn họ”

Trình Uyên vừa nói vừa sửa sang lại áo sơ mi hơi rối của Mạnh Châu.

Ông ta cúi đầu không dám nói lời nào.

Nhưng trong lòng ông ta lại thở vào nhẹ nhõm, thâm nghĩ: Cũng may mình giống với mấy người Vương Quân, đều trúng độc của Long Thầm Khang.

Nhưng mà.

Trình Uyên lại nói tiếp: “Nhưng người với người khác nhau, chuyện này với chuyện kia cũng không giống nhau, †ôi có một đàn em, tôi xem cậu ta như bạn bè, cũng giống như các người vậy, không, cũng không giống lắm, cậu ta trúng loại độc mạnh hơn một chút.”

“Nhưng cậu ta đã đưa ra một quyết định khiến mọi người phải bất ngờ, đó chính là dù chết cũng không phản bội tôi”

“Cậu ta bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, nhưng Mạnh Châu, ông thì sao?”

Mạnh Châu biến sắc.

“Ông khác với mấy người Vương Quân, bọn họ không †hân cũng chẳng quen tôi, không có liên quan gì với Tuấn Phong cả, làm ra chuyện trái với lương tâm tôi không trách bọn họ”

“Nhưng ông thì khác, là Tuấn Phong cho ông ngày hôm nay, mà ông lại quay đầu cắn Tuấn Phong một cái?”

“Đừng nói lý do, không có lý do gì có thể giải thích cho chuyện lấy oán trả ơn cả”

“Chủ tịch Trình…” Mạnh Châu chua xót nói: “Tôi… Tôi sai rồi?

Nói xong, Mạnh Châu bèn muốn quỳ xuống với Trình Uyên.

Nhưng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi ra nắm lấy áo Mạnh Châu.