Chương 209

Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thượng là người nói chuyện giúp Long Thầm Khang trước đó.

Trình Uyên biết, Ngân hàng Trung Thượng vẫn rất có thực lực ở thành phố Tân Dương, Long Thầm Khang vẫn luôn ở nước ngoài đột nhiên trở về đã quen biết nhân vật lớn như thế, hơn nữa còn có quan hệ tốt đến mức cho anh ta vay một tỷ mấy.

Cho nên anh đoán Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thưyigrzting bị at Thầm Khi tống ‘” ô ‘Sau đó, anh lén thĩ thầm với Lý Nam Địch mấy câu, vĩ thế, Lý Nam Địch bèn lặng lẽ đi tới sau lưng Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thượng.

Cô ta nhỏ giọng nói với ông ta: “Chúng tôi nhìn ra ông bị trúng độc, để tôi cho ông thuốc giải.”

“Thuốc giải?” Vừa nghe Lý Nam Địch nói có thuốc giải, Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thượng lập tức sáng mắt lên.

Vì thế có thể chắc chản ông ta thật sự trúng độc của Long Thâm Khang.

“Tìm một nơi yên tĩnh đi” Lý Nam Địch nói.

Nghe vậy, ông ta không khỏi cẩn thận quan sát Lý Nam Địch, không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã không dứt mắt ra được.

Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thượng trúng loại độc giống với mấy người Vương Quân, cho nên Lý Nam Địch biết cách giải độc.

Ông ta dẫn Lý Nam Địch rời khỏi phòng đấu giá, vào trong siêu xe của mình.

Lý Nam Địch cũng theo lời giải độc cho ông ta.

Vừa giải độc xong, tên béo này đã lộ ra vẻ mặt tham lam, ông ta duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Nam Địch, cười tủm tỉm hỏi: “Cô Lý thật là giỏi quá, không bằng sau này đi theo tôi đi, tôi mở…”

Lý Nam Địch rụt tay về, cười hì hì nói: “Hôm qua cũng có một ông chủ nói vậy với tôi.”

“Ồ? Ai thế?”

Lý Nam Địch lắc đầu cười nói: “Tôi cũng không biết.”

“Không biết?”

Cô ta gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Còn chưa kịp quen đã bị người đàn ông của tôi nhìn thấy, sau đó đã chặt đứt tay người đó ném đi rồi”

Bàn tay mập mạp kia vốn còn định duỗi về phía Lý Nam Địch, sau khi nghe câu đó, tay ông ta lập tức khựng lại.

Người đàn ông của cô?

Ông ta lập tức nhớ đến Trình Uyên.

Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Sau khi Trình Uyên ra ngoài, ông ta nói với Lý Nam Địch: “Kêu Chủ tịch của cô tới đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta”

Ông ta không rõ tình hình trong hội trường lắm, nhưng nếu đã giải độc, ông ấy cũng không định hợp tác với Long Thầm Khang nữa.

Cho nên Lý Nam Địch mới đi nói với Trình Uyên.

Trình Uyên nhìn thoáng qua chiếc xe kia, lạnh lùng nói: “Không quen, cũng không có hứng thú”

Đúng vậy, ngay cả tên của Chủ tịch Ngân hàng Trung Thượng mà anh còn không biết nữa.

‘Vương Tử Yên vội nói: “Ông ta tên Tống Triết”

“Đã nói là không có hứng thú” Trình Uyên mất kiên nhẫn đáp lại một câu, sau đó đi tới xe của mình, ngồi vào trong.

Lý Nam Địch chần chừ một chút, cũng vội vàng ngồi vào ghế lái phụ.

“Sao cô không đi cùng Vương Tử Yên đi?” Trình Uyên bực bội nói.

Lý Nam Địch thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Ai bảo anh không có tôi không được chứ?”

“..* Nghe vậy Trình Uyên hơi sửng sốt.

Lý Nam Địch cười khẽ một tiếng: “Đừng nghĩ lung tung, ý tôi là lỡ như anh ngất xỉu, tôi còn có thể cứu anh, người khác làm được sao?”

Nghĩ lại thấy cũng đúng, Trình Uyên không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng anh cũng hiểu lời này của Lý Nam Địch có hai nghĩa.

“Tôi cảnh cáo cô, tôi là người đã có vợ rồi” Trình Uyên vừa khởi động xe vừa như đùa giốn nói.

Theo tình huống thế này, cô gái bình thường chắc chắn sẽ vội phản bác, nói gì mà ai trêu chọc anh vân vân.

Nhưng Lý Nam Địch lại cong mắt cười nói: “Anh là người thông minh, tôi cũng không ngốc, cho nên tôi muốn nói thẳng với anh”

“Gì cơ?”

“Tôi thế nào?”

“Gì cơ?”

“Tôi thế nào so với vợ anh?”

“Gì cơ?”

“Giả ngu!” Lý Nam Địch cau mũi, bĩu môi nói.

Trình Uyên lắc đầu cười khổ: “Ý tôi là cô muốn nói gì?”

“Ha ha…” Lý Nam Địch cười nhạt.

“Quái lạ!” Trình Uyên lầm bầm một câu.

Lý Nam Địch đột nhiên hỏi tiếp: “Anh cảm thấy người tên Thẩm Trác kia thế nào?”

Trình Uyên nhíu mày, nghĩ đến Thẩm Trác và cảnh Bạch ‘Vĩnh Minh cầm ảnh uy hiếp mình, khó chịu trả lời: “Không ra làm sao”

“Nhưng cô ta thích anh đó” Lý Nam Địch cười hì hì nói.

“Đừng nói linh tỉnh”

“Ha ha, anh đừng coi thường trực giác của phụ nữ chúng tôi.” Lý Nam Địch tự hào nói.

Lúc xe đến Tuấn Phong, hai người cũng không tán gẫu mấy chủ đề vô bổ kia nữa.

Lúc Trình Uyên xuống xe, Lý Nam Địch duỗi tay võ nhẹ lên mu bàn tay của Trình Uyên Khiến anh sợ đến mức vội vàng rụt tay lại.

Phản ứng theo bản năng này không khiến Lý Nam Địch phản cảm, ngược lại còn khiến cô ta không ngừng cười “ha ha”

“Đừng căng thẳng, rất dễ ngất xỉu đấy” Cô ta tốt bụng nhắc nhở.

Trình Uyên trừng mắt nhìn cô ta như đang nhìn quái vật.

Sau khi về đến phòng làm việc của anh ở Tập đoàn Tuấn Phong, Kim Kiệt nói lại chuyện sau đó một lượt.

Vì Long Thầm Khang đấu giá được mảnh đất khu vui chơi ngoại thành phía Đông lai không thể mua, sau khi hai bên rời khỏi, phòng đấu giá lại tiến hành đấu giá lại lần nữa.

Cuối cùng người giành được miếng đất này là Thẩm Trác.

Trình Uyên cũng không hứng thú mấy với chuyện này, chỉ cần không phải bị Long Thầm Khang lấy được, thật ra ai lấy được cũng thế thôi.

Bây giờ mục đích của anh đã thay đổi rồi, bốn mảnh đất mà năm doanh nghiệp bị Long Thầm Khang khống chế nhìn như vặt vãnh lại vây quanh cả Tuấn Phong. Cho nên thật ra lấy được bốn mảnh đất này có lời hơn một mảnh đất kia nhiều.

Mà khi nấy trên buổi đấu giá, sở dĩ tài sản của mấy người Vương Quân đột nhiên bị đóng băng cũng là Trình Uyên bàn trước với bọn họ.

“Chủ tịch, có người cần gặp” Lúc này, Vương Tử Yên gọi điện thoại vào.

Trình Uyên tiện tay bấm mở camera đại sảnh, lập tức thấy một người đàn ông mặc vest, đeo mắt kính, trông có vẻ hào hoa phong nhã.

Nhìn thấy người đàn ông này, Trình Uyên đột nhiên ngồi thẳng người dậy.

“Cho anh ta vào đi” Trình Uyên lạnh giọng nói.

Vương Tử Yên không quen người đàn ông này, nhưng Trình Uyên biết.

Vĩ anh ta chính là người đàn ông đeo kính đã giải độc cho mình hôm đó.

Lúc đó cái tên này cực kỳ kiêu ngạo.

Người đàn ông đi vào phòng làm việc của Trình Uyên, mỉm cười chào hỏi: “Chủ tịch Trình, đã lâu không gặp.”

Trình Uyên phất tay nói với Kim Kiệt: đi”

“Ông ra ngoài trước Kim Kiệt gật đầu rồi rời đi, Trình Uyên lắc đầu với người đàn ông đeo kính: “Đừng giả vờ như thân thiết lắm vậy, chúng ta là kẻ thù chứ không phải bạn bè.”

Anh ta cười nói: “Đúng thật là thế”

Trình Uyên hỏi: “Anh đến tìm tôi làm gì? Không sợ tôi bắt anh lại sao?”

Người đàn ông khẳng định cười: “Cậu không dám”

Nhìn ra được anh ta rất tự tin.

“Tôi đến đây là để đưa thuốc giải cho cậu” Anh ta nói.

“Thuốc giải?” Nghe vậy, Trình Uyên lập tức tỉnh táo tinh thần.

“Đừng hiểu lầm, thuốc này cũng không thể giải hết độc.

tố trên người cậu, nhưng có thể khống chế nó không phát triển theo chiều hướng nghiêm trọng trong vòng một tháng” Người đàn ông cười nói.

Trước đó anh ta từng nói chủ của anh ta sẽ cho Trình Uyên thuốc giải giảm bớt độc tính định kỳ, chỉ cần Trình Uyên không rời khỏi thành phố Tân Dương, thuốc giải sẽ không bị muộn.

Nhưng bây giờ Trình Uyên có Lý Nam Địch, cho nên…

anh cũng không để tâm đến thuốc giải này cho lắm.

Đúng vào lúc này, Lý Nam Địch đột nhiên đẩy cửa đi vào.