Chương 242: Nói giúp

Cùng lúc đó, Lý Túc cũng nhận được những đoạn video này.

anh không biết là ai gửi cho anh, nhưng Lý Túc cũng không có xem.

Liền đem các băng ghi hình giám sát đã thu thập được và quay trở lại đồn cảnh sát rồi xem lại, và thấy rằng trong cùng một thời điểm, tất cả các băng giám sát đều có “lỗi” một cách trùng hợp.

Vì vậy, nếu đây là một video về sự cố này, thì người quay đã ở trong đám người đó.

Sau khi xem những đoạn phim này, Tống Triết sửng sốt.

Hắn không ngờ năng lực của Trình Uyên lại lớn như vậy.

Nhìn thấy Lão mèo già trong video, Tống Triết kinh hãi.

Hắn không chạy trốn, mà lái xe đi tìm Tống An lần đầu.

Sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, Tống An tức giận nghiến răng.

Cầm chén trà trên bàn, đập vào đầu Tống Triết một cái, vào nước tràn xuống mặt.

” Con mẹ nó ngươi có phải bị bệnh rồi hay không? Có cái gì chết tiệt chứa trong đầu vậy hả?” Tống An tức giận nhảy dựng lên.

“Ngươi đã nói với ta, để cho ngươi cơ hội, để cho ngươi xử lý tốt mọi chuyện, ta tưởng rằng ngươi chính là tới gặp người đó xin lỗi và sẽ nhận được sự tha thứ từ những người khác, giờ sao?”

” Thành sự không có bại sự dư nhiều, đã thế còn muốn uy hiếp người ta. Cẩm Đông có thể trở thành công ty hàng đầu của Tân Dương . Ngươi cho rằng chỉ là may mắn sao? Không có có chút thủ đoạn nào sao?”

“Não óc heo!”

Tống Triết bị đánh ôm đầu không dám lên tiếng phản bác, hắn cũng biết sợ.

“Vậy tôi phải làm gì bây giờ?”

Tống An tức giận nói: “con mẹ nhà ngươi làm gì bây giờ làm cái đầu heo nhà ngươi, không phải ngươi không thông minh sao? Không phải có biện pháp gì sao? Không phải ngươi đi sao.”

Tống Triết sợ phát khóc, sợ hãi không dám lên tiếng Sau khi Tống An mất bình tĩnh, cuối cùng cũng thở dài một hơi, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh hơn. “Vì đã xảy ra chuyện này rồi, ngươi gọi trước một cuộn điện thoại báo cảnh sát đến xin bảo vệ.”

Nghe vậy, Tống Triết vẻ mặt uể oải, ánh mắt lập tức chợt sáng lên.

“Có lẽ chuyện này sẽ có nhiều người biết.nói thế nào ngươi bây giờ cũng là bộ mặt Trung Thượng tại Tân Dương. Ta lần này sẽ không ra mặt cho ngươi. Sau khi chuyện này giải quyết xong, xem ta xử trí ngươi như thế nào. ”Tống An rốt cục bổ sung một câu làm cho Tống Triết khó chịu.

Đúng vậy, sự tình lần này nó là một vấn đề rất lớn.

Ước chừng Tân Dương ai có mặt mũi đều sẽ biết hết.

Cho nên lúc này nếu Tống An cách chức Tống Triết ,cũng không quản hắn nữa, như vậy bộ mặt của Trung Thượng ở Tân Dương này đem như lột xuống,chẳng khác nào nói rõ cho mọi người biết chuyện xảy ra lần này là lỗi của Trung Thượng.

Bây giờ cho dù Tống An muốn lột da tên ngốc này, vẫn phải đợi cho qua chuyện.

Lúc Trình Uyên trở lại bệnh viện, trời càng ngày càng tối.

Anh trước tiên đi tới Bạch Thiếu Lâm, vừa vào cửa liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bạch Thiếu Lâm tuy đã tỉnh, nhưng trông vẫn còn yếu ớt, môi khô như không uống nước mấy năm, đây là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều.

Vì lý do nào đó, Lý Tố Trân không có ở trong phòng, Tiêu Trí(Tiêu Mục) vào thay.

Đẩy cửa đi vào, Tiêu Trí đang cùng Bạch Thiếu Lâm nhìn lại.

“Trình Uyên.” Tiêu Trí(Tiêu Mục) cười chào hỏi Trình Uyên.

Anh hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Trí, Trình Uyên, nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù sao Tập đoàn Trích Thủy cũng nuốt Tập đoàn Lương Tâm, hiện tại Tiêu Trí là ông chủ của Bạch Thiếu Lâm, đến gặp Bạch Thiếu Lâm hắn là chuyện bình thường.

“Tập đoàn có vẻ thong thả nhỉ?” Trình Uyên cười hỏi.

“Chuyện của Tập đoàn chỉ là chuyện nhỏ nhặt,đến thăm Bạch thúc mới là đại sự.” Tiêu Trí nói.

Anh liền bước đến chỗ Bạch Thiếu Lâm, cúi đầu nhìn ông ấy, hỏi “Cha, cha thấy thế nào rồi?”

“Cha không sao.” Giọng Bạch Thiếu Lâm nhàn nhạt, yếu ớt nói: “Chuyện đó… sao rồi.”

Trình Uyên gật đầu nói “con giải quyết rồi.”

” tôi vừa rồi có hỏi qua bác sĩ. Bạch thúc đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, còn lại bị đa chấn thương bên ngoài.

Nhất định sẽ lành. Chỉ là cần vấn đề thời gian.” Tiêu Trí nói, “Trình Uyên, đừng lo lắng, tôi sẽ an bài người đến phục vụ Bạch thúc. “

“Ừm.”

“À đúng rồi, tôi tìm anh có chút việc.”

Trình Uyên hơi giật mình, nhìn về phía Bạch Thiếu Lâm, chỉ thấy Bạch Thiếu Lâm gật đầu với anh.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để được đọc những chap mới nhất.

“Bạch thúc thân thể còn yếu, để chú ấy nghỉ ngơi yên tĩnh một chút.” Tiêu Trí nói.

Trình Uyên đi theo Tiêu Trí ra khỏi phòng bệnh, đến cuối hành lang đầu bậc cấp, Tiêu Trí đưa cho Trình Uyên một điếu thuốc.

Sau khi châm khói, Tiêu Trí cười nói: “Ngươi biết Thẩm gia muốn nuốt Cẩm Đông của ngươi không?”

Thẩm Lệ là ai? Trình Uyên đã sớm để Thời Dương điều tra từ lâu, thật ra không cần điều tra,ngay lúc đầu Trình Uyên đã nghi ngờ Thẩm Lệ là người của Thẩm gia.

Sau lần đó Bạch Ngạn Bân dùng ảnh uy hiếp anh để đòi cổ phần, Trình Uyên có lẽ cũng đoán được mục đích của Thẩm Lệ, nhưng Thẩm Lệ một mực che giấu rất sâu.

“Sao vậy?” Trình Uyên hỏi.

Tiêu Trí hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai Trình Uyên nói: “Ý của ta là, Thẩm gia quá không lồ, chúng ta muốn lay động cũng khó, chúng ta nên tính chuyện lâu dài. Về phần những chuyện khác, cứ thả cho nó trôi. “

Trình Uyên kinh ngạc nhìn Tiêu Trí.

Tiêu Trí bị anh làm cho có chút bối rối, cười nhạt nói: “Dù sao Trích Thủy vẫn là có nhiều hợp tác với Trung Thượng.”

“nếu như Ngươi tới đây, chỉ để nói chuyện này .” Trình Uyên trầm mặc một lát, mới nói tiếp: “Vậy ngươi bây giờ có thể đi .”

“Trình Uyên.” Tiêu Trí lo lắng nói vội la lên: “Ngươi có thể hợp lý chút hơn không? Ngươi biết, chúng ta bây giờ là…”

“Đây cũng chính là ngươi.” Đột nhiên Trình Uyên ngắt lời Tiêu Trí, lớn tiếng nói với hắn, “Nếu là người khác, ta sẽ không thèm nói nhảm với hắn.”

“Tiêu Trí, nghe này, Bạch An Tương là vợ của ta, ngươi có biết vợ ta suýt bị đánh chết không?”

“việc khác ta củng có thể dừng, thù này, nhất định phải báo!”

” Ai đến đều không cản được!”

“Nếu ngươi vẫn là huynh đệ của ta, ngươi đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

Tiêu Trí mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.

Hai người nhìn nhau thế này, và bế tắc hồi lâu.

Giữa những ngón tay anh, tàn thuốc tích tụ trong như ông già, và như một cơn gió lùa vào lỗ thông gió hành lang, chúng trôi đi theo gió.

“Được rồi.” Tiêu Trí nở một nụ cười gượng “Tôi sẽ không nói thêm gì nữa, để tôi nói cho cậu một chuyện nữa.”

“Lâm Xương Dịch đến nhà anh gây sự, nhưng anh đã gọi điện báo cảnh sát và bắt anh ta. Sau đó, Lý Túc cởi quân phục cảnh sát, đem hắn đánh cho nhập vào bệnh viện để trút giận thay ngươi.”

“Vì điều này, anh ấy đã nhận một hình phạt rất lớn.

Người ta nói rằng anh ấy có thể bị mất chức đội trưởng.”

Nghe đến đây, Trình Uyên giật mình.

Anh chưa từng nghĩ tới Lý Túc lại làm ra chuyện như vậy, nghĩ đến lúc Long Học Bằng chuẩn bị chạy trốn, Trình Uyên có thể dùng phòng vệ chính đáng làm ngụy trang giết Long Học Bằng.

Nhưng lúc đó, Lý Túc hiên ngang cố chấp đứng giữa hai nhóm.

Làm sao một người ngay thẳng như vậy …

“Nói cho ngươi những cái này,là muốn nói ,làm bằng hữu với ngươi thật sự không phải chuyện tốt.”

Vỗ vỗ vai Trình Uyên, Tiêu Trí ném điếu thuốc xuống đất giẫm nát, sau đó xoay người bước đi.

Thật lâu sau, Trình Uyên thở ra một hơi dài.

Lý Túc khiến anh cảm động một chút, nhưng đồng thời quyết tâm sẽ không chút nào dao động.

Mối hận này phải báo, Thiên Vương Lão Tử nếu đến cũng không có tác dụng.

Khi đi đến phòng bệnh Bạch An Tương thì đụng phải Mục Tư Nhã.

“Trình Uyên, anh nên chuẩn bị tâm lý.” Mục Tư Nhã cau mày nói.