Chương 411: Khôi phục ký ức Người đến là Hắc Long.

Hắc Long từng là cận vệ bên cạnh của Chu Kiệt, vào ngày Trình Uyên giết Chu Kiệt, cũng là ngày anh muốn giết cả Hồng Anh lẫn cả hắn.

Hắn nói rằng Hồng Anh đang có thai, xem như cứu Hồng Anh một mạng.

Đồng thời, Bạch Hùng cùng Trần Đông cộng lại, thì có vẻ như Hắc Long sẽ kiêng kị một chút.

Hắc Long đút hai tay vào túi, nhíu mày nói với Đàm Bích Thư: “Bởi vì tôi đến từ Thương Minh.”

“Thương Minh?” Hồng Anh thắc mắc.

“Đúng vậy, sở dĩ tứ đại gia tộc ở kinh thành có thể duy trì được dáng vẻ bình yên,và giàu có đến ngày nay chính là bởi vì Thương Minh kinh thành tọa trấn.”

Vì hắn biết tôi là người của Thương Minh, vậy Phương Hoài Sơn đương nhiên sẽ biết thái độ của Thương Minh đối với chuyện này như thế nào.

Và sáng tỏ ra là Phương Thanh Yến giết chủ tịch Thương minh Tỉnh Giang Bắc, trong khi chủ tịch Thương minh ở kinh thành đã từng phát ngôn rằng, muốn đích thân báo thù.

Nhưng Phương Thanh Yến là người của Phương gia, nếu bọn hắn vẫn dám còn vì Phương Thanh Yến mà đi tìm Trình Uyên để báo thù, vậy thì có nghĩa là công khai vì Phương Thanh Yến, vậy lúc đó Thương Minh kinh sẽ đối với Phương gia như thế nào?

Cho nên, tình hình bây giờ là Phương Hoài Sơn không những không dám báo thù cho Phương Thanh Yến, mà còn tỏ vẻ ra không hề biết gì, thậm chí khi cần thiết lắm thì phải cắt đứt quan hệ với Phương Thanh Yến. “

Nghe Hắc Long nói xong, Đàm Bích Thư giật mình một hồi lâu.

Vấn đề ở đây quá lộn xộn, lộn xộn khiến cô không thể hiểu nổi.

lúc này Đàm Bích Thư mới ý thức tới được, một luật sư mới tốt nghiệp không bao lâu, đứng trước một người trẻ tuổi vô song trước là Trình Uyên đây và những người khác thì thật là ngây ngô vô cùng.

Cái gì cũng đều không hiểu.

Thẩm Hoa bước đến bên cạnh Trình Uyên, lạnh lùng nói: “hy vọng ngươi giữ lời hứa.”

Trình Uyên nhún vai “Tất nhiên.”

Nhìn Trình Uyên thật sâu một lúc, Thẩm Hoa cười lạnh một tiếng, “Thật là thú vị.”

Trải qua sự việc này, Thẩm Hoa xác định lại quan điểm của mình đối với Trình Uyên, lúc này mới thực sự coi Trình Uyên là một đối thủ.

Thú vị hơn khi thi đấu trên cùng một sân với một đối thủ ngang tài ngang sức.

Nhếch miệng, Trình Uyên đối với việc này chẳng thèm ngó tới.

“Tôi rất mong chờ ngươi đi nước cờ tiếp theo, nhưng tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng.”

Thẩm Hoa lần đầu tiên cười nói trước mặt Trình Uyên.

Chỉ là nụ cười này hơi gây cảm giác ớn người.

Nói xong hắn quay lưng bỏ đi.

Trình Uyên cũng quá lười để quan tâm đến hắn.

Tuy rằng lần này hắn giúp Trình Uyên làm nhân chứng, nhưng đây chỉ là giao dịch đôi bên có lợi.

Trình Uyên được thả tự do tại tòa, mới vừa đi tới cửa tòa, chuẩn bị bước ra ngoài, đột nhiên có người vỗ vỗ bờ vai anh.

Đường Hùng bước đến bên anh nói, vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng chợt có vẻ nản lòng, khẽ mỉm cười “Chúc mừng ngươi.”

Bên cạnh anh ta là một nữ cảnh sát tên là Đông Nguyệt.

Trình Uyên nhìn thoáng qua Đông Nguyệt thật sâu, rồi cũng mỉm cười nói câu “Cám ơn.”

Chỉ là ai đang cảm ơn ai, quá mơ hồ.

Xuất phát từ tâm, Đường Hùng rất hài lòng với Trình Uyên vì Lý Túc mà báo thù trong lòng không khỏi vui mừng.

Nhưng anh ta không biết rằng lời khai cuối cùng của Hắc Long hoàn toàn là do Đông Nguyệt.

Đi được hai bước, Trình Uyên lại dừng lại, đi lui tới bên người Đông Nguyệt đang nhìn anh, nhỏ giọng,nói “cô nói đúng, có một số ngôi sao sáng vẫn là có định mệnh không thành sao băng.”

“Há?” Đông Nguyệt hơi giật mình, tựa như không hiểu ý của anh lắm.

Trình Uyên mỉm cười rồi bước thẳng ra ngoài.

Lối vào tòa án.

Một thanh niên tên là Bạch Dạ vẫn đang đối mặt với chiếc xe Jetta.

Phương Tố Tịch vẫn trốn sau lưng hắn.

Chỉ là người của Phương gia bây giờ đã rút lui hoàn toàn.

Trình Uyên không để ý đến cái liên kết này, khi đang chen chúc xuống cầu thang, cửa sau của xe Jetta mở ra, sau đó có một người bước ra từ băng ghế sau.

Nhìn thấy người đó, Trình Uyên sững sờ.

Bạch An Tương ngây người xuất hiện trước mặt anh.

Hai người cách nhau mười thước, cảm giác nhìn nhau như muốn làm A làm A.

Bỗng nhiên.

Bạch An Tương đột nhiên xông tới, khẽ đụng đầu vào lồng ngực của anh, hai tay ôm eo anh lại.

thân thể Trình Uyên khẽ lung lay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đây là lần đầu tiên Bạch An Tương ôm anh trước mặt nhiều người như vậy.

Trình Uyên vô cùng phấn khích, anh liền trở tay ôm vùi cô sâu hơn vào trong lòng của mình.

Hai người ôm nhau thắm thiết.

Sau lưng Bạch Hùng cùng mọi người, tự giác lui ra phía sau mấy bước.

Đứng ở cửa tòa, Đông Nguyệt không khỏi nhíu mày.

Vương Hinh Duyệt mỉm cười rời đi trước, nhưng …

Bạch Dạ ở dưới bậc thềm cũng thấy cảnh này, hai mắt híp lại.

Phương Tố Tịch quá sợ hãi, cô nói nhỏ phía sau Bạch Dạ “Bạch Dạ Ca Ca, đi thôi”

Chuyện này trước kia chưa thay đổi, thì Bạch Dạ có thể không lay chuyển được quyết tâm muốn của mình để giết Trình Uyên, nhưng hiện tại … cảnh tượng này khiến hắn do dự, chiếc xe Jetta bên kia càng khiến hắn dè chừng.

Cuối cùng thở dài kéo bàn tay nhỏ bé của Phương Tố Tịch, hai người xoay người rời đi.

Mãi đến khi Bạch Dạ rời đi, chiếc xe Jetta mới nổ máy rồi biến mất hút ở phía xa.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu.

Bạch An Tương dường như đã nhận ra điều gì đó, tách ra khỏi vòng tay của Trình Uyên, ngẩng đầu nhìn anh rồi cười nói: “em đã khôi phục trí nhớ.”

“Hả?” Trình Uyên nhất thời không có kịp phản ứng.

Bạch An Tương chỉ vào đầu, nghiêng đầu cười nhìn Trình Uyên.

Ký ức hai năm biến mất ghi lại trải nghiệm của anh và cô từ thờ ơ lạnh lùng với nhau rồi dần dần ấm áp với nhau, đồng thời cũng ghi lại những đau khổ mà họ đã cùng nhau trải qua.

Nhưng ký ức đáng nhớ này, sau khi biến mất hai năm, lại khiến hai người họ trở nên xa lạ và lạ lẫm.

Tuy nhiên.

Khôi phục ký ức.

Nhớ lại sao?

Trình Uyên nắm bàn tay nhỏ bé của Bạch An Tương, hưng phấn đến không nói nên lời.

Nếu không có nhiều người như vậy ở đây, anh thật sự muốn hôn vợ mình một cách nồng cháy.

anh nóng lòng muốn hôn đến sưng cả miệng!

Thật không may, có quá nhiều mắt mũi ở đây.

“Không phải em đi kinh thành sao?” Trình Uyên đột nhiên nhớ ra cái gì đo, liền hỏi “trở về Khi nào vậy?”

Bạch An Tương chỉ vào chiếc xe Jetta “Là mẹ của anh đưa em về … Há, xe đâu?”

Trong mắt người khác, tứ đại gia tộc giống như người khổng lồ vậy.

Là một trong tứ đại gia tộc Trình gia, gia chủ Trình Cẩm Đông đã từng trở thành một huyền thoại.

Đặc biệt còn lưu truyền, ông ấy có sở thích quái đản.

Mặc dù giàu có nhưng Trình Cẩm Đông không bao giờ lái xe sang, dường như ông ấy có cảm tình với chiếc Jetta này.

Vì vậy, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến Trình Cẩm Đông khi nhìn thấy chiếc Jetta màu đen có số đuôi là 888 này.

Bạch Dạ lúc này cũng không dám làm gì Trình Uyên, không nghi ngờ kiêng kị vì chiếc xe, mà là người trong xe.

Đó chỉ là điều mà hắn không bao giờ mong đợi.

Người trong xe không phải Trình Cẩm Đông, mà là Lý Quế Như vợ của Trình Cẩm Đông, cũng là mẹ ruột của Trình Uyên.

Trong trận chiến này, Trình Uyên đã thắng.

Mà đó là toàn thắng!

Cũng bởi vậy, Trình Uyên lần đầu tiên xuất hiện ở trong mắt nhiều đại nhân vật như vậy.

Thậm chí, nhiều người còn bị sốc trước màn phản sát như sách giáo khoa này.

Cùng ngày, Trình Uyên và Bạch An Tương trở về nhà ở Tam Thạch Thôn, Trình Uyên cũng đi tắm rửa, rửa sạch mọi chuyện xui xẻo mấy ngày qua.

sau đó.

Anh cũng không còn kiềm chế nổi khi trải qua mấy ngày nay bị dồn nén như vậy được nữa.

Nhìn Bạch An Tương nằm ở trên giường đang giả bộ ngủ say, trong sự căng thẳng đến tột cùng, cuối cùng Trình Uyên cũng nhảy vồ vào!

“A … chờ một chút, chờ một chút!”

Chờ?

Chờ cái đầu chứ chờ, vả lắm rồi!

Nói đến chuyện này thì đàn cánh mày râu ai mà chịu được.

Trình Uyên mặt đỏ tới mang tai, lần đầu tiên “thô lỗ” như vậy với Bạch An Tương!

“đừng mà, vừa vừa thôi, sao gấp vậy, trước sau gì em cũng là người của anh mà” Bạch An Tương sau thi thấy anh gấp gáp quá sẽ hỏng chuyện nên khuyên bảo.

“được rồi, được rồi, vậy anh sẽ nhẹ lại được chưa!” Trình Uyên giờ ngoan như cún, không dám ý kiến.

“học cách phát âm: A à ” các em đọc theo cô nào. Đến đây mọi người cứ tư duy nha.