Chương 52 Phối hợp biếu diễn

Có câu nói thế nào nhỉ? Gọi là không phải oan gia không gặp mặt.

Trình Uyên không ngờ ở đây cũng có thể gặp được Lâm Xương Dịch, nhưng không phải anh ta đang qua lại với Thiệu Đình Đình ư, sao lại đến xem mắt với Mục Như Trăn? Chẳng lẽ hai người chia tay rồi? Đúng vậy, người đàn ông xem mắt với Mục Như Trăn chính là Lâm Xương Dịch, Trình Uyên rất quen với giọng nói khàn khàn còn có chút chói tai của anh ta.

“Cũng không có sở thích đặc biệt gì, chỉ là bình thường thích đọc sách, tưới hoa..” Mục Như Trăn ngồi thẳng tại chỗ ra vẻ thục nữ.

Mẹ ơi, trong lòng Trình Uyên lạnh lẽo một trận, nhớ là Mục Như Trăn cũng đâu phải kiểu thục nữ. Xem ra phụ nữ thật sự là loài động vật kỳ lạ, mặc dù không thích đối phương nhưng vẫn muốn người ta cảm thấy mình rất hoàn mỹ.

“Sở thích này rất tốt mà..” Người phụ nữ trung niên bên cạnh Lâm Xương Dịch vội tiếp lời: “Xương Dịch của nhà dì rất thích những cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa thế này, nhà dì cũng mở công ty, Xương Dịch làm Tổng giám đốc.

trong công ty đất Khen Mục Như Trăn xong lại bát đầu khoe khoang về Lâm Xương Dịch một phen.

Mục Như Trăn điên cuồng nháy mắt vời Trình Uyên, Trình Uyên mỉm cười lắc đầu.

Không có cách nào, Lâm Xương Dịch biết anh có vợ.

“Như Trăn, mắt em sao thế?” Dường như nhận ra sự kỳ lạ của Mục Như Trăn, Lâm Xương Dịch đột nhiên hỏi một tiếng.

Thoáng chốc khiến Mục Như Trăn hoảng sợ, cô ta vội xoa mắt mình nói: “Không có gì, mắt hơi mỏi” “Thế à!” Lâm Xương Dịch hơi khó hiểu gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua sau lưng mình theo bản năng.

Trình Uyên vội xoay người đi ngược về.

Lâm Xương Dịch không có nhìn thấy chính diện của Trình Uyên, vì thế lại quay đầu về, nhưng lúc này Mục: Như Trăn đã có chút đứng ngồi không yên rồi.

“Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát” Mục Như Trăn vội cười nói với Lâm Xương Dịch.

Cô ta vội ra khỏi quán ăn, nhìn thấy Trình Uyên ngồi xổm trên bậc thang thì tức giận xông ra kéo anh: “Này, anh Sao thế?” Trình Uyên cười khổ nói: “Tôi quen người xem mắt cô, hơn nữa anh ta cũng biết tôi đã kết hôn rỉ Mục Như Trăn bực bội nói: “Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng phải nghĩ cách giải vây cho tôi, nếu không…” “Nếu không tôi sẽ nói với An Tương anh bát nạt tôi!” “..” Trình Uyên đen mặt, còn muốn nói gì đó nhưng Mục: Như Trăn hoàn toàn không cho anh cơ hội, xoay người quay về.

Để lại một mình Trình Uyên ngồi xổm trước cổng lớn, có hơi rối ren.

Thôi thôi, dù sao có Mục Như Trăn làm chứng cho mình mà, Trình Uyên nghiến răng, dập tàn thuốc xoay người đi vào.

Vào trong quán ăn thấy mấy người Mục Như Trăn vẫn đang ngồi trên bàn vừa nói vừa cười, Trình Uyên dứt khoát đi thẳng qua.

“Mục Như Trăn, em thật sự ở đây à” Trình Uyên đi đến trước mặt đám người, trực tiếp bình tĩnh nói.

“Trình Uyên?” Lâm Xương Dịch ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, anh ta mới bị Trình Uyên đánh một trận trước mặt rất nhiều người, bây giờ trên mặt vẫn còn vết bầm đây.

“Sao anh lại đến đây?” Mục Như Trăn giả vờ rất ngạc nhiên hỏi Trình Uyên.

Hai người phụ nữ trung niên thì lấy làm khó hiểu.

Trình Uyên cũng không nói nhảm cái gì, trực tiếp nói với Mục Như Trăn: “Mục Như Trăn, anh thích em, làm bạn gái anh đi.” Vừa nói xong những lời này, người trên bàn đều đứng hình.

Sau đó, bọn họ đều nhìn về phía Mục Như Trăn, dường như muốn xem thử cô ta có phản ứng gì.

Nhưng Mục Như Trăn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như chuyện này không liên quan đến mình, giống như đã được tỏ tình rất nhiều lần rồi vậy.

“Ừm, biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ” Mục Như Trăn thản nhiên nói, bình tĩnh đến khiến người ta tức giận.

Cái này hoàn toàn khác với những gì đã bàn trước.

Trình Uyên hơi khó hiểu.

Lúc trước đã nói chỉ cần Trình Uyên tỏ tình với cô ta, cô †a sẽ trực tiếp đồng ý mà.

Chẳng lẽ Mục Như Trăn có cảm tình với Lâm Xương Dịch? Nhưng không thể không nói, Lâm Xương Dịch trông cũng rất đẹp trai.

Trình Uyên chỉ cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ cực kỳ xấu hổ, không nhịn được trừng Mục Như Trăn một cái, giận dỗi nói: “Không được, không thể suy nghĩ, em đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi, anh đi tìm người khác” “..” Mọi người lại đứng hình lần nữa.

Đây là tỏ tình cái mẹ gì? Giống hệt như mua đồ vậy, ngay cả cơ hội mặc cả cũng không cho người ta? Cô có bán không? Không bán thì tôi đi đói Những lời này của Trình Uyên cũng khiến Mục Như Trăn hận đến nghiến răng, không nhịn được trừng ngược lại.

“Như Trăn, em đừng tin anh ta, anh ta có vợ rồi!” Lúc này.

Lâm Xương Dịch đột nhiên chỉ trích Trình Uyên: “Trình Uyên, không ngờ anh là người như thế, anh có vợ còn tỏ tình với Như Trăn, tôi chưa từng gặp loại đàn ông nào cặn bã như anh cải!” “Anh câm miệng!” Trình Uyên hung ác trừng anh ta một cái, hừ lạnh nói: “Còn muốn bị đánh nữa hả? Anh có quyền gì lên tiếng, không phải anh cũng có bạn gái rồi sao?” Lâm Xương Dịch bị Trình Uyên trừng đến run rẩy, dường như nhận ra mình có hơi sợ hãi cho nên lại cứng cổ: “Tôi và Thiệu Đình Đình đã chia tay từ lâu rồi” “Anh có thể chia tay xem mắt, sao tôi không thể ly hôn tỏ tình hả?” Trình Uyên hỏi lại.

Lâm Xương Dịch thoáng chốc nghẹn họng.

“Này cậu nhóc, cậu là muốn cạnh tranh với Xương Dịch nhà tôi sao?” Người phụ nữ trung niên bên cạnh Lâm Xương Dịch chăm sóc vóc dáng không tệ, dáng vẻ cũng đoan trang, chắc lúc trẻ cũng là một đại mỹ nữ, bà ta lạnh lùng hỏi.

“Tôi chỉ sợ Lâm Xương Dịch không dám thôi!” Trình Uyên hờ hững đáp lại.

Người phụ nữ trung niên là mẹ của Lâm Xương Dịch, tên Tôn Hân, nghe thấy Trình Uyên nói vậy thì không nhịn Ợ Người trẻ tuổi nói chuyện đừng quá ngông cuồng, phải biết rằng bây giờ là xã hội vật chất, tôi muốn hỏi cậu, nếu Như Trăn theo cậu, cậu có thể cho.

con bé cái gì?” Trình Uyên hỏi ngược lại: “Vậy các người có thể cho cô ấy cái gì?” Tôn Hân mỉm cười, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Nhà chúng tôi có mở công ty, công ty cũng nằm top trên ở thành phố Tân Dương , về mặt vật chất chỉ cần Như Trăn lên tiếng, chúng tôi đều có thể cho” “Như Trăn, kêu bọn họ cho cây Kar 98K đi” Trình Uyên vội vàng đề nghị.

Mục Như Trăn đen mặt, chuyện này hoàn toàn khác với dự đoán của cô ta, đã bị lệch hướng rồi.

“Bộp!” Tôn Hân đập mạnh lên bàn, tức giận nói: ràng là đang cãi cùn!” Sau đó hỏi con trai Lâm Xương Dịch của bà ta: “Kar 98K là cái gì?” Khuôn mặt kia của Lâm Xương Dịch u ám đến có thể vát ra nước.

Lúc họp mặt bạn học, anh ta ba lần bảy lượt muốn sỉ nhục Trình Uyên, khi Từ Đầu Trọc gây chuyện với anh còn hãm hại anh, lúc cảnh sát đến còn chỉ ra Trình Uyên, hơn nữa trên vũ hội của Tập đoàn Long Đằng còn nói xấu anh với Bạch An Tương.

Nếu không có chuyện này, thật ra Trình Uyên cũng không muốn gây chuyện với Lâm Xương Dịch. Dù sao cũng là bạn học, nhưng giống y câu nói kia, bạn không muốn trêu vào người ta, người ta lại cứ muốn đưa bạn vào chỗ chết.

Tôn Hân cười lạnh hỏi Trình Uyên: “Đừng nói nhảm nữa, cậu nói xem mình có thể cho Như Trăn cái gì.” Trình Uyên cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu cười hì hì nói: “Tôi có thể cho Như Trăn một đứa con” Vừa nghe thấy những lời này, người trên bàn đều nhìn sang Mục Như Trăn.

Mục Như Trăn lập tức đỏ cả mặt, bây giờ cô ta cực kỳ xấu hổ, cũng cảm thấy hối hận không thôi.

Sao có thể để tên Trình Uyên này đến giúp cô ta chứ? Giờ thì hay rồi, càng giúp càng hỏng việc, bây giờ thậm chí cô ta còn muốn tìm cái lỗ để chui vào luôn.

Quá mất mặt.