“Đừng mơ tường.

Chiếc xe nguyên kiện này bảy tám triệu.

Cả đời này anh cũng không mua nổi.” Mập lắc đầu cười khổ.
Quách Hiểu Hiểu cũng hâm mộ nói: “Không biết chủ nhân của chiếc xe này là ai, nếu mình có thể làm quen với được, thì thật tuyệt!”
Tuy nhà Quách Hiểu Hiểu mở công ty, nhưng công ty cũng không lớn, cha cô ta chỉ lái chiếc xe hơn một triệu.
“Chiếc xe này là của tôi.” Lâm Vân đột nhiên nói.
Ngay khi Lâm Vân nói câu này, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu và Mập đều nhanh chóng nhìn Lâm Vân.
“ơ! Anh trai ơi, đừng đùa với em vậy chứ.” Mập cười vỗ về Lâm Vân, tưởng Lâm Vân đang nói đùa.
Xét cho cùng, hoàn cảnh gia đình của Lâm Vân, Mập rất rõ ràng.
Chu Mai cũng giễu cợt: “Hừ, cái loại như cậu mà lái Lamborghini sao? Cậu mà đi chung xe đạp với người khác, tôi còn có thể tin.”
“Một gã ăn mặc toàn đồ chợ, khoác lác nói mình lái Lamborghini đúng là không biết xấu hổ.


Đứng chung với cậu thật đáng xấu hổ.” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu thất vọng.
Nếu như Quách Hiểu Hiểu biết mình được giới thiệu với một người như vậy, hôm nay cô sẽ
không bao giờ đến!
“Xin lỗi, tôi không nói đùa cũng không khoe khoang, chiếc xe này thực sự là của tôi.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.
Lúc này, cửa xe Lamborghini đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên mặc vest bước ra khỏi xe.
Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trung niên này, là giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S.
Chu Mai nhìn thấy lập tức nói:
“Nhìn xem, đây mới là chủ xe! Lâm Vân, cậu không phải khoe khoang sao? Hiện tại chủ xe đã xuất hiện rồi, cậu còn khoe khoang, chưa đánh đã bại! Còn có thể nói cái gì bây giờ?”
“Không! Anh ấy là giám đốc Chu của cửa hàng Lamborghini 4S, tôi đã từng gặp anh ấy một lần!” Quách Hiểu Hiểu nói.
“Giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S? Anh ta làm gì ở đây? Lái Lamborghini?” Chu Mai tỏ vẻ bôi rôi.
Lúc này, Mập chợt nhìn chằm
chằm về phía trước và nói: “Này, người đó, hình như… đi về phía chúng ta!”
Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu vội vàng nhìn lên, phát hiện giám đốc của cửa hàng Lamborghini 4S đang đi về phía họ.
Dưới ánh nhìn của mọi người, giám đốc đi tới trước mặt Lâm Vân với nụ cười trên môi.

Giây tiếp theo.
“Anh Lâm, tôi mang xe của anh tới đây.

Chìa khóa xe đây!”
Người giám đốc cúi người, hai tay đưa chìa khóa cho Lâm Vân một cách cung kính.
“Hả?”
Mập, Chu Mai, Quách Hiểu Hiểu nhìn thấy cảnh này, bọn họ như bị sét đánh giữa trời quang, cả người đều kinh ngạc mà sững sờ tại chỗ!
Họ nằm mơ cũng không ngờ rằng giám đốc sẽ đưa chìa khóa cho Lâm Vân!
Nói cách khác, Lâm Vân thực sự là chủ nhân của chiếc xe này?
“Giám đốc Chu, anh vất vả rồi, muộn như vậy rồi mà còn đến để giao xe!” Lâm Vân bình tĩnh cầm lấy chìa khóa xe.
“Anh Lâm, anh quá khách sáo.

Chỉ cần anh cần, tôi sẽ túc trực bất cứ lúc nào, kể cả hai giờ đêm.” Giám đốc Chu cười nịnh nọt.
“Anh Lâm, xe đã được giao rồi, tôi về trước, nếu anh Lâm có thắc mắc gi về việc sử dụng xe, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” Giám đốc Chu vẫn tươi cười.
Sau khi giám đốc Chu rời đi.
Lâm Vân quay lại nhìn ba người Mập, Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu.
“Bây giờ, mấy người đã tin rằng chiếc xe này là của tôi chưa?” Lâm Vân mỉm cười..