*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn người đến chốn đô thành."

Bài thơ của Nguyễn Khuyến đã viết vậy khi ông lui về quê ở ẩn. Còn nó, khi đang ở trong cô nhi viện, cũng đã tự nhốt mình trong phòng suốt, từ khi cha mẹ nó từ giã thế gian này. Ngoài giờ đi học, nó chỉ ở trong phòng, nằm trên giường trùm chăn kín mít, nó sợ thế giới bên ngoài quá rồi. Nó chỉ biết vùi đầu dưới gối ngủ từ ngày này sang ngày khác.

Trên thế giới có biết bao con người, nhưng sao chỉ mình nó phải chịu cảnh này? Nó đã làm gì chứ?

Chẳng phải nó thù ghét ai đâu. Chẳng qua, tình cờ tai họa ập xuống đầu nó, tình cờ nó phát hiện mình bị bệnh tim, cha mẹ nó do tai nạn qua đời cũng là tình cờ nốt.

Tại sao nó phải ra ngoài khi chính thế giới sau cánh cửa phòng đã cướp đi gia đình nó? Làm ơn cho nó yên đi, nó chẳng thể chịu nổi khi ngày nào cũng phải nghe những lời nói thúc giục nó mở cửa. Nó sợ lắm! Nó chọn cách "xem mọi thứ đều không tồn tại".

"Những gì xảy ra bên ngoài cánh cửa đều là giả dối, sự thật chỉ tồn tại bên này cánh cửa". - Nó đã nhủ thầm như vậy. Xin đừng bước vào đây. Xin đừng mở cửa ra.

Nếu có thể quay ngược thời gian, chỉ khoảng nửa tháng thôi... Nó quyết sẽ không để cha mẹ đi chuyến xe của tử thần ấy.

Nó vẫn là học sinh cấp một bình thường, ở bên cạnh mẹ, nghe mẹ kể chuyện trước khi ngủ - những câu chuyện cổ tích quen thuộc. Mong ước của nó chỉ vậy thôi, cũng đủ để nó thỏa mãn lắm rồi. Đáng lẽ nó đang sống một cuộc sống hạnh phúc, có tình yêu thương của cha mẹ nhưng thay vào đó là một cuộc sống tự giam lỏng mình. Bởi nó sợ hãi, sợ thế giới bên kia cánh cửa, sợ Tử thần có thể đến bất cứ lúc nào và lấy đi mạng sống của nó, nó sợ, sợ tất cả.

Nó muốn quay về quá khứ.

"Làm ơn hãy biến con thành Hạ Trang của nửa tháng trước, con hứa sẽ chẳng bao giờ để gia đình đi chuyến xe ấy - chuyến xe đã cướp cha mẹ con... Mãi mãi" - Nó vẫn thầm cầu xin Chúa như thế.

Thế nhưng, cho dù một học sinh cấp một cầu nguyện thành tâm đến đâu thì chuyện điều ước ấy thành hiện thực là không bao giờ.

Khi kì nghỉ hè lớp năm kết thúc, nó quyết định sẽ ra khỏi phòng, thi vào cấp hai, trở thành học sinh trung học cơ sở và tìm lại con người đã đưa cha mẹ nó vào chỗ chết.

Còn bây giờ, mùa tựu trường lớp sáu, trong căn biệt thự như tòa lâu đài của nhà Lâm Hoàng, có bốn thành viên đang chuẩn bị cắp sách đến trường.