Nhân Nhi là vì đói mà tỉnh dậy

Cô mệt mỏi mở mắt ra nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn ở trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, xung quanh tám chiếc ghế chưa từng có dấu hiệu bị người ta dời ra để ngồi xuống

Cả đêm qua họ vẫn chưa về

Chậm rãi đứng dậy khỏi bàn, bước đến nhà vệ sinh

Không một lời nhắn, cũng chả một cuộc gọi

Vỗ vỗ gương mặt ướt của mình tỉnh táo lại, cô liếc nhìn đồng hồ

Bây giờ là 12h trưa, cô vừa mặc đồng phục vừa suy nghĩ lí do tại sao họ bỏ đi. Suốt đêm hôm qua, mọi nơi trong nhà từ phòng ngủ cho đến tủ lạnh cô đều đã tìm đến, một chút hơi người cũng không có, thứ duy nhất cho thấy rằng họ đã ở đây chính là bàn thức ăn còn hơi ấm cùng hộp quà hình bát giác lớn hơn lòng bàn tay, được gói lại bằng tờ giấy ghi tên tám người họ, phía trong chính là tám tờ giấy nhắn ghi lời chúc, lớp giấy cuối cùng trắng tinh bọc lại một mặt dây chuyền tinh xảo với hình dáng một chú gấu nhỏ đang vui vẻ mỉm cười, bao quanh bên ngoài chính là những viên ngọc lấp lánh

Hôm trước cô có thấy Nhị đem về một hộp đầy ngọc cùng màu, thì ra là làm cái này, nhìn con mắt to tròn còn thêm vài đốm trắng nhỏ hình trái tim ngôi sao đủ kiểu trên cặp mắt đen long lanh, chắc chắn do Tứ vẽ, còn sợ mình không biết ai làm mà cho mỗi một bên hai tim hai sao, cực kì hỗn hợp, cực kì dễ thương. Kết hợp giữa đồ thủ công cùng đồ công nghệ, xem chừng các em cô còn thông minh hơn cô

Nhân Nhi đặt chén mình xuống, đem bọc lại những thức ăn còn sót lại một ít trên bàn vào chén nhỏ rồi cho vào tủ lạnh phòng trường hợp họ về còn có đồ để ăn, cô phát hiện trên ngăn tủ có một chiếc bánh kem nhỏ cực kì đẹp mắt, trên đỉnh đầu còn cắm sẵn cây nến nhỏ, nhìn qua liền biết tay nghề của Papa

Cô chần chừ một chút, nhìn lên đồng hồ, liền lấy hộp đựng bánh sau đó bỏ vào cặp

Ăn hết bánh kem một mình, xem như trừng phạt họ vì dám đi mà không bảo mình một tiếng

Cô khoá cửa lại đi vòng qua nhà để xe dắt chiếc xe đạp điện của mình ra, cánh cửa vừa mở ra, cô giật mình nhìn vào trong

Cả hai chiếc xe đi chơi cùng đi làm của Papa và Daddy, còn có cả chiếc xe lớn cô hay dùng chở các em đi học đều ở đây. Tối qua vì quá háo hức, lại do trời quá tối, cô không bật đèn lên trực tiếp để xe vào đóng cửa lại, bây giờ liền phát hiện ra chúng

Vậy mọi người đi bằng cách nào? Lội bộ?

Cô thầm nhớ lại những người quen tiếp xúc với gia đình cô, cùng lắm chỉ ba người, trong đó có hai người bạn thân cô cùng hiệu trưởng bạn thanh mã trúc mã của Papa, nhưng cả ba người họ không có khả năng, hầu như cũng không có ai khác

Điều đó cũng không có nghĩa sẽ không loại trừ trường hợp bọn họ được một người nào đó đưa đi mà mình không biết

Lắc thật mạnh đầu mong xoá đi những hình ảnh liên tưởng xui xẻo kia. Nhân Nhi định thần lại, cầu mình đừng do ăn ở mà nghĩ bậy một chút hiện thực liền xảy ra

Dưới ánh nắng trưa, toà nhà trắng tinh cùng dòng chữ cô nhi viện hiện hữu giữa sân cỏ mượt mà, được tỉa ngọn sạch sẽ, làm người ta vô thức cảm thấy ấm áp

Tuy rằng có lẽ sẽ không còn ai nhớ nó nữa, cũng như chưa biết đến, rằng đã từng có một gia đình chín người  sống hạnh phúc ở đây

----

Suốt tiết học Nhân Nhi đều không tài nào tập trung nổi, đầu óc cô bỗng chốc xoắn xuýt, những suy nghĩ như trang giấy bị xé rách rồi nhồi lại thành từng viên, rối nùi không biết được đây là đâu đâu là đây. Cô vô thức tháo mặt dây chuyền xuống nhìn, nhẹ nhàng vuốt lấy, tự hỏi không biết mọi người đang ở đâu

"Nhi...Nhi....NHI!"

Tiếng hét chói tai gọi tên cô vang vọng khắp lớp, màn nhĩ trực tiếp đình chỉ, một âm thanh như chuông báo cháy vang lên inh ỏi trong đầu cô.

Nhìn người trước mắt tức giận miệng nói cái gì đó, cô hỏi, thầm nghĩ âm lượng mình phát ra rất nhỏ, sự thật chính là cô quát lên hỏi người trước mắt làm người nọ đứng hình vài giây nghi hoặc nhìn cô

"Cái gì?"

Mai Anh ngẩn người một lúc, sau đó lại dùng sức lắc mạnh lấy vai cô, hoảng hốt nói

"Trái Đất gọi Nhân Nhi, xin đừng bỏ đồng đội mà đi khi chưa tìm được tàu mẹ a!!!"

Đợi đến khi âm thanh kia mất hẳn cô mới dần nghe đựơc người đối diện đang nói cái gì, buồn cười đẩy tay Mai Anh ra khỏi vai mình, xoa xoa lại một chút huyệt thái dương để đầu óc đỡ choáng váng, cô thở dài, bảo

"Đừng lo, chủ sẽ không bỏ chó"

"Tốt lắm, tao không bỏ mày, chó theo chủ đi mua đồ ăn đi"

"Tao no rồi"

"Đi thư viện?"

"Tao nhức đầu"

"Đi vệ sinh?"

"Mày không thấy mày vừa ăn uống từ dưới căn tin xong lại vào trong toilet thì rất xúi quẩy vì tào tháo đến không đúng lúc sao? Chưa kể nếu mày không nghĩ thế thì tao cũng không...đi chung"

Dưới bụng bỗng truyền đến cơn đau dữ dội, tay chầm chậm đè chặt hông mình lại, chẳng lẽ đường tăng tới? Cô cúi xuống nhìn, phát hiện không có dị tượng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơn đau dưới bụng vẫn chưa chịu ngừng lại, càng lúc càng đau, chẳng lẽ tào tháo?

Sự việc đến quá nhanh khiến cô không kịp trở tay, đột nhiên nhớ tới sai lầm lần trước lại thấy vô cùng nhục nhã

Cô yên lặng vài giây, cuối cùng quyết định mặt dày ngước lên cười cười nhìn cô gái trước mắt

"Ờ...cho tao xin giấy"

"Giấy kiểm tra ô li A4 A0 giấy màu giấy phép giấy chứng minh nhân dân giấy bảo hiểm y tế mày muốn xin giấy nào?"

"...cho tao giấy xúc"

Mai Anh nhịn cười đưa giấy cho cô, sực nhớ tới việc gì đó, thân thiện nhanh chóng cầm tay cô đưa cho một vỉ thuốc

"Cái gì đây?" Nghi hoặc nhìn viên thuốc trắng nhỏ trên tay mình, cô khó hiểu hỏi

"Như Ý biết mày thân với Tháo kun, cho nên đã có lòng mua thuốc, nhờ tao chuyển cho mày"

Ánh mắt Nhân Nhi nhìn chăm chú vào vỉ thuốc, sau đó lật ngược nó lại, một loạt dòng chữ tiếng anh in trên đó, chính giữa còn ghim một tờ giấy nhỏ quảng cáo thân thiện

"Thuốc sổ hiệu thuốc tây, hân hạnh chào đón bạn sử dụng sản phẩm này"

Cô có cảm giác muốn đánh người

Cô là đang bị rượt, bị Tào Tháo rựơt có được không? Còn kêu cô uống thêm thuốc sổ, gia tăng thời gian rượt giúp thanh lọc cơ thể, không lo bị béo như tác dụng phụ của mấy viên thuốc giảm cân ấy à? Cuộc đời cô ngày rượt một lần đã là quá đủ, không cần thêm double rượt nữa cảm ơn!!!

Một bàn tay nhẹ vỗ đầu cô, Mai Anh yên lặng mỉm cười hiền dịu, dùng khẩu hình vô thanh nói ra hai chữ

"Bảo trọng"

Hiện tại cô có thể li thân với hai người bạn này đựơc không? Hoặc trực tiếp đánh người thì có thể không? Xem thử xem não hay tim của hai người này làm bằng máu và thịt hay do nhiễm mỡ máu xấu, đầu óc đen tối, còn tim cũng vô thanh vô tức mất luôn rồi? Nhà nước không cấm việc mổ xẻ không xin phép với người vô lương tâm chứ? Không cấm đúng chứ?

Bụng lại lần nữa âm thầm nhói đau, đầu óc cô đột nhiên đình trệ, gạt phắt tay của Mai Anh từ nãy đến giờ vẫn kiên trì vỗ đầu cô ra, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về phía trước, giờ mà còn không giải quyết nỗi niềm tâm sự thì 99,9% cô sẽ vô tình giống như khi bé, đánh cờ với tào tháo trước bàn dân thiên hạ đó a a a!

------

Ôm cái bụng trống rỗng cùng thân tàn ma dại lê lết vào lớp học, khi cô đi đã là tiết cuối cùng của tuần cho nên cả lớp ai cũng gấp rút về thật nhanh, thời gian cô giải quyết vừa hay lại bằng thời gian một tiết sinh hoạt ngắn ngủi chừng 40p, nhưng hôm nay hình như tâm tình tốt nên giáo viên chủ nhiệm đã cho lớp về sớm hơn mười phút, trên hành lang giờ chỉ còn lác đác vài người lớp khác đang dọn vệ sinh hoặc cùng nhau chờ bạn về.

Phòng học hiu quạnh chẳng còn một ai, cô đã phải cố gắng gồng mình thẳng lưng lên đi từ nãy đến giờ, vừa đặt mông xuống bàn liền ngay lập tức nằm xuống ghế

Cứ tiếp tục thế này cho đến kết hôn, lỡ cô không phân biệt được đâu đau bụng đâu đau đẻ thì phải làm sao đây

Chưa kể một ngày đi một lần, tần suất làm việc này quá mức đau tim vì chả biết lúc nào tại đâu sẽ bị rượt

Tào Tháo, chúng ta cùng nói chút lí lẽ đi, cả ngày ông chỉ canh 24/24 để đi đánh bài với tôi mà không tìm được người khác à?

Thế giới này hơn tám tỉ người, xin đừng lưu luyến một mình tôi, thật sự không cần đâu a!

Nằm được một lúc lâu, cảm thấy xương cốt xem chừng đã hết đau mỏi, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay mình, đã là sáu giờ tối, cô cẩn thận chống tay đứng dậy, dọn dẹp lại chỗ của mình.

Hôm nay nhà Mai Anh có công chuyện, hình như mẹ cô có ý định chuyển nhà cho nên bắt về sớm phụ dọn dẹp đồ đạc, cũng may trước khi đi cô đã có tâm dọn hết sách vào cặp giúp Nhân Nhi, không thì chắc cũng phải một lúc lâu sau mới về được

Nhân Nhi thầm cảm ơn cô, nhưng nhớ lại việc ban nãy, liền ngay lập tức rút lại, xem như Mai Anh ăn năn, thấy lương tâm mình cắn rứt nên mới dọn giúp cô trước khi về nhà, này cũng xem như hối lỗi

Cô đeo cặp lên toan rời đi, dây cặp nặng nề đè xuống vai cô, Nhân Nhi đưa tay lên đỡ một chút, lại vô tình sờ trúng dây chuyền của mình

Cô lập tức hoá đoá

Mặt dây chuyền gấu...mất rồi

Cô nhớ cô có lấy ra ngắm suốt buổi học, chẳng lẽ để trong cặp?

Hốt hoảng bỏ cặp xuống, cô bắt đầu lục tung mọi ngõ ngách, thậm chí lật ngược nó lên đổ mọi thứ ra khỏi ngăn kéo, tìm kiếm thật lâu vẫn chẳng thấy đâu

Đưa tay lên vuốt mặt, bỗng một thứ dinh dính bám vào da cô mang theo một mùi vừa ngọt vừa chua, cô để tay lên trước mắt mình nhìn kĩ, chính giữa lòng bàn tay có một vết kẹo cao su màu trắng dính vào, vì nó ở phần thịt gần đốt ngón tay cho nên ban nãy khi nắm lại mở ra cô cũng không hề phát hiện ra nó

Nhân Nhi nhìn vào sâu trong ngăn cặp, kiểm tra kĩ càng mọi ngõ ngách, có một cục si gum đã nhai dán vào tận trong góc khuất phía dưới dải tia kéo, nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra, cô nhanh chóng mở nó ra, phát hiện phía trong có một mảnh giấy bằng đầu ngón út, trên đó có dòng chữ cực kì nhỏ, cô phải đưa sát lại gần mới có thể đọc được, hình như nó được in ra giấy A4 rồi cắt đi, vì chữ mực quá đậm, chất lượng in quá kém lại còn nhoè đi, mất một lúc lâu sau cô mới có thể đọc được

Nhà Kho

----

Nhân Nhi chạy đến nhà kho cũ kĩ sau khuôn viên của trường, hiện giờ đã hơn 6h30, mọi người trong trường đều đã rời đi, hầu như không có lấy một bóng người cô gặp trong quá trình chạy đến đây, vả lại ở đây vốn đã rất vắng vẻ cho nên khi đã đến nơi, việc nhìn thấy một tốp người xung quanh khiến cô hơi bất ngờ, chợt nhớ đến tờ giấy, cô liền cũng không thấy kì lạ cho lắm

"Trả đồ đây"

Cô nhíu mày nhìn về đám người, từ phía sau họ đột nhiên bước tới một người con gái dáng vẻ yêu nghiệt nhìn cô, Ánh Tuyết im lặng một lúc, mỉm cười cầm mặt dây chuyền lên, sau đó trực tiếp ném vào nhà kho, nói

"Lấy đi"

Đám người kia nghe thấy hiệu lệnh lập tức hùng hùng hổ hổ xông về phía trước, Ánh Tuyết nhìn một chút, sau đó nhàm chán gọi điện thoại tán gẫu rồi rời đi

Đằng nào cô cũng biết trước đựơc kết quả, ở lại xem chỉ tổ phí thời gian

Nhân Nhi siết chặt nắm tay nhìn đám con gái phía trước, cô hận không thể ngay lập tức tìm lại mặt dây chuyền sau đó gϊếŧ chết ả ta, cắn chặt răng lao tới, cô không tin mình sẽ thua

.

.

.

Sự thật trớ trêu, cô bị đánh, mà còn là bị đánh tả tơi một trận sau đó được đám người nhốt lại vào nhà kho

"Ha..."

Cô yếu ớt nằm trên đất la lên, đau nhức khắp cơ thể truyền đến đại não khiến đầu cô choáng váng một lúc lâu, khó khăn ngồi dậy dựa vào chiếc cặp may mắn chưa tơi tả, liếc nhìn quần áo xui xẻo nhưng cũng chỉ bị một chút tả tơi, cô thầm than một tiếng

Không phải cô không đánh lại, mà thật sự cô vốn đã không thể đánh lại! Chúng nó có tận năm sáu đứa, cô với chút võ mèo cào cùng thân hình ăn xong rồi ngủ lâu lâu vận động này thì xác xuất thắng nhỏ đến đáng thương

Cô thấy chúng nó còn có lòng từ bi khi chỉ đánh cô một trận xong quăng thẳng vào nhà kho như quăng heo chứ không có tịch thu luôn cặp với điện thoại của cô

Dù sao có lấy hay không cô cũng chẳng thể gọi cho ai được vì bị bẻ gãy sim rồi

Dùng chút sức tàn lấy điện thoại ra, cô vội bật đèn led cực khổ lết thân tìm kiếm xung quanh, rất may nhà kho này lúc trước hay chứa hạt giống cùng dụng cụ làm vườn nên khá nhỏ, chẳng mấy chốc cô đã tìm ra được mặt dây chuyền của mình đang bình an nằm yên vị trên túi hạt giống hướng dương

Cô cẩn thận dùng phần áo còn sạch của mình chùi, xem xét một hồi lâu, liền thở phào nhẹ nhõm vì nó không bị gì, nhanh chóng đeo nó lên cổ, cô không muốn ở đây quá lâu, có thể mọi người đã về từ sớm và đang lo lắng chờ cô ở nhà.

Nhân Nhi cầm lấy chiếc xẻng gần đấy chống người dậy đi từng bước khập khiễng về phía trước, yếu ớt lên tiếng

"Các vị đại tỉ, chúng ta có thể thương lượng chút được không?"

"Này, mày hay gì chưa, sáng nay mới xảy ra vụ án mạng đấy"

Phía sau cánh cửa gỗ xiêu vẹo, cô thấy hai bóng người đang chuẩn bị đi về tranh thủ nói chút chuyện phiếm

Chân Nhân Nhi vô thức dừng lại

Án mạng?

"Không nghe, như nào?"

"Mày biết dãy núi sau trường cách đây mấy cây số chứ? Sáng sớm nay một người dân đang tập thể dục đột nhiên phát hiện ra một xác người, sau đó cảnh sát vào cuộc, đây đã là cái xác thứ tám rồi, trông cực kì kinh khủng..."

Núi? Tám mạng người?

Tiếng nói của cô gái cùng đồng bạn dần dần xa, mà cho dù các cô có còn ở đây  thì Nhân Nhi cũng sẽ chẳng nghe đựơc gì nữa

Đầu óc cô trống rỗng, tay run rẩy buông chiếc xẻng ra, vô thức lùi lại ngã ngồi trên mặt đất

Tám mạng người...núi sau trường

Trước mắt bỗng hiện lên nét mặt của từng người, Daddy, Papa, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất

Trên má bỗng đau rát, nước trên mắt rơi xuống vết máu khiến chúng nhìn trông như huyết lệ

Bọn họ...chết rồi?

Gia đình mình...chết rồi?

Im lặng thật lâu, ánh mắt cô vô hồn nhìn xung quanh, gió lạnh đến thấu xương truyền đến từng đợt qua vách nhà, chung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng kẻo kẹt lung lay, giữa mái nhà là lỗ hỏng lớn vẫn luôn im lặng tiếp tục chấp nhận số phận không ai thèm sửa, căn nhà kho cũ kĩ yếu ớt trụ vững trên mặt đất, chịu đựng sự thật tàn nhẫn bị ăn mòn của thời gian

Phải chăng nó cố gắng chịu đựng để chờ đợi chủ nhân của nó có thể lại nhìn nó thêm một lần, lại vui vẻ tu sửa sử dụng lại nó?

Vật hay người cũng đều có giới hạn của mình

Có thể đêm nay là đêm cuối cùng nó còn tồn tại

Những tiếng kẽo kẹt vang lên như thể hiện tâm trạng tiếc nuối cùng bi thương

Hy vọng chỉ đổi lại được thất vọng sao?

Thật lâu sau, Nhân Nhi khập khễnh bước về phía sâu bên trong, cô lấy chiếc bánh kem đã nát bấy ra, dựng lại chiếc nến, thân trên của nó đã gãy nhưng vẫn còn đang cố níu lấy thân dưới, không chịu gãy hẳn

Tất cả mọi sự vật đều còn có mục đích để kiên trì đối mặt với cuộc sống

Đốt nến lên, một mảng ánh sáng yếu ớt rọi lấy khuôn mặt cùng đôi mắt vô hồn của cô

Nhưng mục đích cô tồn tại đã biến mất mãi mãi rồi

Xin lỗi hai thầy, ngày mai em không thể đến tặng quà cưới ăn bánh kem làm phù rể cho hai người được rồi

Xin lỗi, hứa sẽ thân với chúng mày cho đến tận lớn và hơn thế nữa, nhưng hiện giờ tao không có cơ hội nhìn thấy và cùng chúng mày chơi đùa vào ngày mai nữa rồi, cả quà sinh nhật của chúng mày năm sau nữa, chắc tao cũng phải đau khổ mà đành xù luôn

Xin lỗi mọi người, những lời chúc tốt đẹp hứa hẹn tương lai đó, con không thể làm được rồi

Tiếng hát nhẹ nhàng vang lên trong căn nhà kho cũ, rõ ràng giai điệu tươi vui đến thế, lại có chút ưu thương

"Happy birthday to me, happy birthday to me, happy.... Birthday...happy birthday....happy...birthday to...me..."

Ánh nến chợt tắt, tiếng nức nở khẽ vang lên

Hôm nay chính thức là sinh nhật cô, không một ai bên cạnh

Mây đen nhanh chóng kéo đến, gió vô tình thổi mạnh hơn, âm thanh cuộn vào nhau như những con mãnh thú đang cắn xé trên bầu trời, từng hạt mưa rơi xuống, lớn dần, rồi mạnh mẽ trút xuống, lạnh cả tâm can

Căn nhà kho cũ kĩ chấn động mạnh, kịch liệt lắc lư, cố gắng níu lấy mặt đất, Nhân Nhi mặc kệ nước mưa từ trên lỗ hỗng mái nhà rơi xuống đau điếng vào mặt mình, cô cẩn thận che đi chiếc bánh kem nát bấy, chầm chậm ăn từng chút một, nước cứ rơi xuống trên mặt cô không ngừng, chẳng phân biệt rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt

Mùi vị của kem ngọt, lại dư ra một chút đắng chát

Xin lỗi

Vĩnh biệt

Ở sau đám mây đen giông bão, mặt trăng cùng mặt trời đang chậm rãi hoà vào làm một

Hôm nay chính là ngày thứ 11 kể từ sau hôm đó

Nguyệt thực xuất hiện

Tuyệt vọng khiến cánh cửa phá lệ mở ra

Bốn bề rung lắc dữ dội, nhà kho cũ kĩ chấp nhận số phận, đổ nát, lặng lẽ tan biến vào hư không, như chưa từng tồn tại, thứ duy nhất còn sót lại chính là đống tàn tích của trận bão vào ngày hôm sau

Cũng như sự tồn tại của người đã bị nhốt vào trong đấy, biến mất khỏi thế giới này

Vĩnh viễn

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Cảnh báo spoil, không muốn có thể ngưng lướt xuống

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Khi rảnh quá thì bạn làm gì?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

..

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Những chấm này chỉ mang tính chất giải trí

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Kiên trì là phẩm chất đáng quý

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Có công lướt xuống một lát tới thôi

..

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tới chưa?

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"Xác tám người phụ nữ đó rất thê thảm, bị gϊếŧ rồi bị hiếp, cũng may cảnh sát đã nhanh chóng phát hiện ra hung thủ và bắt lại ngay sau khi cái xác cuối cùng được phát hiện"

Nếu Nhân Nhi biết được cô nghe thiếu chữ lẫn liên tưởng nhầm người?

Khoan hẵn xét đến hậu quả nếu tám người kia biết đựơc cô vô tình trù bọn họ chết sớm

Việc đầu tiên cô ấy làm chính là

"CÁI ĐCM CÁC CÔ! Tám chuyện cũng vừa đi vừa nói làm gì? Báo hại tôi hiểu lầm, rồi nghĩ quẩn lao đầu vào cái thế giới hỗn tạp với những người sống quá sai với luân thường đạo lý như thế này, tôi nhất định liều mạng với các cô!

Sếp, tôi nói chúng ta thật sự không cùng một thế giới, ngưng cắt lương tăng giờ làm việc như thế đi, quá ác độc, tôi không muốn cả cái thế giới này gϊếŧ chết tôi bằng ngôn từ cùng nước miếng vì dám làm bẩn ngài đâu! Ấy, sếp bình tĩnh bỏ phong bì đựng tiền lương của tôi xuống, hạ thủ lưu tình, chúng ta từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện, a ha ha

Tiểu huynh đệ, đại ca không thích lσạи ɭυâи đâu, cũng chẳng muốn làm nữ phụ đam mỹ, có giận lẫy gì chồng thì cứ ba mặt một lời mà giải quyết, đừng đến chỗ đại ca mà trốn nữa a

Hai người trong sạch? Ok ok, tôi sẽ nghĩ mối tình của hai người là vô cùng thuần khiết không ngược không SM. Rõ ràng tôi thông minh như thế, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kì thị chứ, đầu óc tôi thật sự rất bình thường!

....

Đừng đánh nữa,  tôi không muốn lại xả thân cứu thế giới  nữa đâu, anh hai sẽ vì thấy chị dâu mẫu nghi thiên hạ buồn phiền vì xã tắc mà mắng tôi đấy!

Mà cũng không phải, tôi sinh ra trước anh ta một ngày, anh ta dựa vào gì lại có thể mắng tôi?

Lại bảo chị dâu vừa là anh trai kết nghĩa của tôi vừa là em họ của sếp đồng thời là vợ của anh hoặc em tôi, thế tôi nên gọi là gì? Em anh chị mợ dâu? Rồi sau này lòi thêm đứa nhỏ nữa thì tôi nên kêu nó bằng cháu hay bằng cô bằng chú, rồi con tôi sau ày kêu nó bằng cố luôn chăng???

Hack não quá, hai người buông tôi ra! Tôi không muốn ở với ai hết, định mệnh cục súc, tôi muốn về nhà a!!!"