Editor: Mộ

***

Trần Hằng đến trấn Túc Nam từ ba năm trước.

Đa số người ở trong trấn đều mang họ Triệu. Ở phía tây thị trấn có một từ đường thờ tổ tiên của nhà họ Triệu chính là nơi mà ông Triệu thường xuyên lui tới.

Ông Triệu là người có địa vị cao nhất trong nhà, mọi việc lớn nhỏ đều do ông ấy quản.

Ba năm trước, trên đường từ nhà thờ tổ trở về nhà, ông bắt gặp Trần Hằng đang nằm bất tỉnh ở bờ sông.

Ông Triệu gọi điện báo cảnh sát, sau đó liền đưa anh đến bệnh viện.

Sau khi tỉnh lại, sức khỏe của anh không có gì đáng ngại nhưng lại không nhớ được chuyện gì.

Thậm chí tên mình là gì, anh cũng không nhớ.

Trên người anh không có giấy tờ tùy thân nhưng nhìn qua cũng không còn ít tuổi, thân thể lại không có gì đáng ngại. Anh có thể tự lo được cho mình cho nên cảnh sát cũng cảm thấy không phải giúp anh tìm người thân.

Ở cái trấn nhỏ này cách xa thành phố, thông tin liên lạc cũng không phát triển.

Đừng nói gì đến việc giúp anh tìm lại người nhà.

Có thể bọn họ cũng muốn giúp nhưng lại không biết bắt đầu tìm từ đâu.

Trần Hằng chủ động xin ở lại đây để làm cho ông Triệu.

Khi đó ông cũng đang xây nhà cần người làm công mà Trần Hằng nói anh không cần thù lao, anh chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng nên sẽ giúp bọn họ làm việc.

Cứ như thế anh đã ở lại đây ba năm rồi.

Đến tên của mình, anh cũng chỉ mơ hồ nhớ được một chữ “Héng*”

*Cách đọc của từ “Hành” Hoặc “Hằng”

Ông Triệu nói cái tên Trần Hằng nghe rất được. Một người bạn của ông cũng họ Trần, chẳng qua hai năm trước ông ấy mắc bệnh nặng, giờ đã không còn nữa.

Bây giờ Trần Hằng đang ở ngôi nhà cấp bốn của nhà họ Triệu, gạch ngói đã cũ đến nỗi sắp nát hết rồi.

Nơi đó cách nhà mới của nhà họ Triệu không xa, chỉ tốn hơn năm phút nếu đi bộ qua một con hẻm nhỏ.

Triệu Loan đi theo con đường ấy, từ nhà mới sang căn nhà cũ.

Vốn dĩ, cô ta sống ở bên kia nhưng khi không có việc gì cô ta lại rất thích chạy sang nhà cũ.

Việc cô yêu thầm người ta, ai ai cũng biết.

Hôm nay, Triệu Loan mặc một bộ váy màu xanh lam, là bộ đồ thịnh hành nhất của năm nay, cô ta phải tốn rất nhiều tiền mới mua được nó ở một tiệm trên thị trấn.

Mái tóc của cô ta cũng được uốn một cách tỉ mỉ, cô ta còn nghĩ mình có nên đi nhuộm để đẹp hơn một chút hay không.

Triệu Loan đi nhanh tới cửa, đột nhiên cô ta thấy một dàn xe đậu ngay trước cửa nhà đối diện. Hình như bọn họ đang chuyển hành lý vào nhà.

Ở nơi này đại đa số đều nhà là cũ đến sắp hỏng, sao tự nhiên lại có người dọn tới đây sống?

Triệu Loan tò mò đứng lại, thi thoảng lại liếc mắt về phía đối diện.

Đằng sau cùng có một chiếc xe rất xa hoa, Triệu Loan không rõ đây là hãng xe gì, nhưng chỉ cần nhìn cô ta cũng biết nó rất đắt đỏ.

Một cô gái mở cửa xe bước ra.

Dưới ánh mặt trời, làn da của cô ấy trắng như tuyết. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng sữa phối với quần jean và buộc tóc đuôi ngựa.

Cô gái quay đầu khẽ mở miệng nói gì đó với người bên cạnh, đôi mắt trông có vẻ lười liếng. Người phía sau gật đầu với cô ấy.

Một cô gái có vẻ đẹp mỹ miều, lạnh lùng và trẻ trung, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta thấy tự ti và mặc cảm.

Triệu Loan không nhịn được cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô ấy.

Cô gái này khiến Triệu Loan nghĩ tới những đại tiểu thư cô ta từng thấy trên ti vi.

Cao cao tại thượng và cực kì kiêu ngạo.

Đó là thần thái mà cô ta không bao giờ có.

Triệu Loan nhìn cô gái đó đi vào căn nhà đối diện, chẳng lẽ cô ấy là người sẽ dọn đây sao?

Triệu Loan một bên nghi ngờ, một bên thì bước vào căn nhà cũ.

Cô ta đi xem xét một vòng, không có ai ở nhà cả.

Triệu Loan gửi cho anh mấy tin nhắn, anh chắc chắn sẽ không về ngay bây giờ, cô ta liền đi thẳng vào phòng ngủ của anh.

Trên ghế có một bộ đồ anh mới thay còn chưa giặt, Triệu Loan thu dọn lại toàn bộ, rồi cầm đồ đi, chuẩn bị giúp anh giặt chúng.

Lúc cô ta ra khỏi nhà, những người ở đối diện đều đi cả rồi.

Cũng không còn thấy bóng dáng của cô gái kia đâu nữa.

Buổi tối, Trần Hằng mới về đến nhà.

Gần đây anh thực sự quá bận rộn.

Việc làm ăn ở tiệm vẫn diễn ra hết sức bình thường, anh mới kiếm thêm được chút tiền.

Người nhà họ Dịch cũng không có động tĩnh gì nhưng anh biết sự việc cũng không kết thúc đơn giản như thế.

Trần Hằng mở điện thoại lên, có vài chục tin nhắn mới anh chưa đọc.

Nhiều nhất là Triệu Loan, cô ta gửi cho anh hơn chục tin nhắn, cụ thể là gì thì anh cũng không thèm nhìn nhấn đại vào rồi lại thoát ra.

Ngoài ra thì còn tin nhắn của Triệu Nghị Dũng, đứa cháu nhỏ nhất của nhà họ Triệu cũng gửi cho anh một tin nhắn.

Hắn nói rằng gần đây hắn đang sửa nhà, cho nên đang thiếu người và bảo Trần Hằng tới đó giúp đỡ.

Trần Hằng suy nghĩ một lát rồi trả lời đồng ý.

Cửa tiệm còn rất nhiều chuyện phải làm nhưng nếu anh không giúp đỡ, Triệu Nghị Dũng nhất định sẽ đi tìm ông Triệu nói lung tung.

Trần Hằng không muốn ông Triệu khó xử.

Về tới cửa nhà, anh lấy thìa khóa chuẩn bị mở cửa, ánh đèn ở phía sau đột nhiên vụt sáng.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy ngọn đèn nhà đối diện đang sáng rực rỡ.

Căn nhà đối diện đã rất lâu không có người ở, điện nước đều đã bị cắt hết rồi, theo lý thì không thể nào tự nhiên sáng lên được.

Trần Hằng dừng lại chút nhưng anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Anh dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, sau lưng liền truyền tới giọng nói của một cô gái.

“Chào anh, anh có thể giúp tôi một chút được không?” Giọng nói trong trẻo như được bao phủ bởi một tầng băng mỏng trong suốt vang lên.

Trần Hằng quay người nhìn về phía âm thanh ấy.

Trong bóng tối, anh không thể nhìn rõ, chỉ thấy một cô gái cao gầy, khi nhìn thấy rõ hơn, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô, trong lòng run lên một cái.

“Hôm nay tôi mới chuyển tới, có một số thứ vẫn chưa kịp chuẩn bị, cho nên… Trong nhà vẫn chưa có nước nóng.”

“Anh có thể cho tôi xin chút nước từ nhà anh không?” Cô vừa đi về phía anh vừa nói chuyện.

Trần Hằng không thích tiếp xúc thân mật với phụ nữ.

Khi cô đến ngay trước mặt anh, nhìn rõ gương mặt kia, anh cảm thấy trái tim mình như đập lỗi mất một nhịp.

Rõ ràng anh không quen biết cô ấy nhưng trong nháy mắt, trái tim không nhịn được run lên một chút.

“Có thể” Trần Hằng gật đầu. bỗng nhiên đồng ý.

Nhà anh có bình nóng lạnh chỉ cần mở vòi là có thể trực tiếp lấy nước. Trần Hằng cầm một cái xô đến, giúp cô để dưới vòi nước.

“Tên của tôi là Đỗ Cửu Trăn.” Đỗ Cửu Trăn nhìn bóng lưng của anh, bờ môi run rẩy, nhẹ nhàng nói một câu.

Trần Hằng cảm thấy cái tên này hơi quen, giống như anh đã từng nghe qua ở đâu đó.

Chỉ là anh không lập tức nhớ ra.

“Trần Hằng.” Trần Hằng gật đầu với cô một cái.

Đỗ Cửu Trăn nhìn anh, thấy anh không phản ứng gì, liền thu hồi ánh mắt trở lại, đáy mắt đã nhiễm một chút ưu tư.

Xô nước đã đầy, Trần Hằng dùng một tay ung dung nhấc nó lên, mặt không cảm xúc: “Tôi giúp cô xách sang đó.”

Trần Hằng đi về phía trước, bước chân vừa lớn lại vừa nhanh.

Anh đặt xô nước xuống trước cửa nhà cô, vừa đứng thẳng dậy để rời đi thì Đỗ Cửu Trăn đã lên tiếng.

“Cảm ơn anh.” Cô nhìn xô nước và nói: “Ngày mai tôi sẽ mang xô sang trả lại cho anh.”

Trần Hằng gật đầu, cũng không lên tiếng.

Hai người không tính là có quen biết, dĩ nhiên Trần Hằng cảm thấy không cần thiết phải ở lại lâu.

Đỗ Cửu Trăn nhìn theo bóng lưng của anh, đến tận khi anh vào cửa mới thu ánh mắt trở lại.

“Anh ấy thật sự không nhận ra tôi.” Đỗ Cửu Trăn rũ mắt, giọng nói rời rạc, rõ ràng cô hơi mất mác.

Nghiêm Chính đứng ngay sau cô ấy, anh ta cũng không biết nên nói cái gì.

Ngay từ lúc anh ta vừa nhìn thấy Trần Hằng, hốc mắt thiếu chút nữa thì ửng đỏ.

Không những lớn lên rất giống mà lại còn có khí chất của riêng Hoắc Hành Niên.

Đối với anh ta, Hoắc Hành Niên vừa là ông chủ vừa là ân nhân cũng là người mà anh ta đã thề sẽ trung thành cả đời.

“Tiểu thư, nhỡ may..” Nghiêm Chính muốn nói mặc dù cái gì cũng giống nhưng cũng có khả năng người đó không phải là ông chủ.

Dù sao thì hai nhà Đỗ, Hoắc đã bỏ ra rất nhiều công sức cũng không tìm được anh, ban đầu bọn họ cho rằng ông chủ không còn nữa, ấy vậy mà bây giờ lại đột nhiên xuất hiện người này…

“Đừng để người nhà họ Hoắc nghe được bất kỳ thông tin gì” Đỗ Cửu Trăn giống như không thèm nghe lời anh ta nói, cô quay lại phân phó.

Bóng đêm như nước.

Cảnh đêm ở trấn nhỏ, yên tĩnh đến lạ thường, nhưng nó không hợp với một người có trái tim đang loạn nhịp.

……

Ngày hôm sau, Trần Hằng sang nhà Triệu Nghị Dũng hỗ trợ.

Chu Tử Tuế vừa vặn cũng không có việc gì nên cũng đi theo anh, cậu muốn giúp anh Hằng một chút để anh có thể làm bớt vất vả.

Trong khoảng thời gian này, bất kể Trần Hằng gặp khó khăn gì, Chu Tử Tuế lúc nào cũng có mặt.

“Anh Hằng, gần đây anh Phùng Ngạn đi đâu vậy? Sao em không thấy anh ấy đâu cả?”

Hai ngày trước Chu Tử Tuế còn đang nghĩ, trước kia Phùng Ngạn lúc nào cũng chạy theo anh Hằng, bây giờ thì đã mấy ngày rồi cũng chưa thấy mặt, có phải hắn xảy ra chuyện rồi không?

“Cậu ta nói phải về quê.” Trần Hằng trả lời.

Trần Hằng bê một bao xi măng tới, ném thẳng xuống đất.

Khi anh từ nhà họ Dịch trở lại, Phùng Ngạn đã nói phải về quê, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.

Chuyện khác thì anh không quan tâm nhưng nếu ai đó muốn phải bội anh thì tuyệt đối không thể được.

Anh vẫn luôn coi Phùng Ngạn là anh em tốt.

Nhưng chuyện lần này thực sự có rất nhiều điểm mờ ám, nếu hắn có liên quan tới…

Anh nhất định sẽ không tha cho hắn.

Một lát sau, Chu Tử Tuế lại gần anh. Cậu ghé vào tai anh thì thầm.

Cậu ta đã muốn nói chuyện này từ rất lâu rồi.

Thật ra Trần Hằng chẳng có quan hệ gì với nhà họ Triệu. Anh ở lại đây vì  muốn báo đáp ơn cứu mạng của ông Triệu.

Trần Hằng vừa thông minh vừa có năng lực. Nếu anh ấy dứt khoát buông bỏ nhà họ Triệu, rời khỏi đây và làm việc một mình thì đừng nói là buôn bán nhỏ, anh có thể kiếm nhiều tiền hơn một cách dễ dàng.

“Cậu không cần bận tâm.” Trần Hằng lạnh lùng trả lời.

Khi nãy bê đồ anh bị gạch đập phải lưng nên hơi đau. Trần Hằng đứng lên, anh đau đến chóng mặt.

Phía trước là một mảnh ruộng cây cối xanh tươi, có một con suối nhỏ chảy qua. Trần Hằng liếc sang bên đó, trong lúc bất chợt anh nhìn thấy bóng dáng của cô gái hôm qua.

Cô gái với ánh mắt chán chường, giọng nói trong trẻo đang đứng ngay kia. Dưới ánh nắng, anh có thể thấy cổ tay của cô ấy trắng đến mức gần như trong suốt.

Trần Hằng nhắm mắt rồi lại mở ra, trước mắt không hề có ai cả.

Mới gặp người đó có một lần, đã thế còn vào buổi tối, anh cũng không thấy rõ mặt người ta.

Sao anh lại có ảo giác về cô cơ chứ?

Hơn nữa hình ảnh mới vừa xuất hiện, khuôn mặt của cô gái ấy hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Trong trí nhớ của anh, chưa từng thấy qua.

“Anh Hằng, sao quần áo của anh lại dính máu thế này.” Chu Tử Tuế đột nhiên hét lên một tiếng, cậu vứt đồ trong tay xuống, vội vàng chạy tới chỗ anh.

“Không có gì đâu, va chạm nhẹ thôi.” Trần Hằng liếc nhìn vạt áo dính máu nhưng lại chẳng hề bận tâm đến nó.

- -----oOo------