Editor: Mộ

Trong từ đường, tất cả mọi người đều đang bận rộn bàn tán về vấn đề này. Có rất nhiều người khuyên ông Triệu đừng trả lại số tiền đó. Nó sẽ rất hữu dụng nếu như được giữ lại.

Bọn họ đang thi nhau càu nhàu thì bị ông Triệu quát. Ông nói đây là nơi ở của tổ tiên, không được phép làm ồn, hãy để họ được yên ổn.

Bọn họ mới yên lặng chưa được bao lâu thì có hai người xuất hiện ở cửa ra vào.

Tất cả mọi người đều biết người đó.

Trần Hằng.

Kể từ lần cuối cùng anh làm việc ở chỗ của Triệu Nghị Dũng và biến mất giữa chừng, người nhà họ Triệu đã không còn gặp lại anh nữa.

Sau đó, bọn họ nghe nói anh ấy đã trở thành tổng giám đốc của một công ty nào đó.

Còn trong khoảng thời gian này bọn họ thực sự không có chút tin tức nào về anh.

Căn nhà ngày xưa cho anh ở tạm lúc nào cũng khóa chặt, bên trong trống trơn, đã rất lâu rồi không có người ở.

Dường như chỉ có mỗi ông Triệu biết tung tích của anh nhưng ông không nói với ai cả.

Người nhà họ Triệu cũng không có ai quan tâm đến anh.

Dù sao anh cũng không phải người nhà họ Triệu. Anh ở trấn Túc Nam ba năm nhưng không có quan hệ tốt với mọi người.

Anh muốn đi hay muốn ở, anh sống hay chết cũng không ai thèm quan tâm.

“Trần Hằng, cậu…” Mọi người sững sờ khi thấy người quen xuất hiện ở cửa.

Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu bọn họ là liệu anh có biết về khoản tiền kia hay không? Anh đến đây vì đòi chia phần sao?

Chỉ có một mình ông Triệu làm ra bộ mặt nghiêm túc.

Ông nhìn Hoắc Hành Niên và Đỗ Cửu Trăn từ trên xuống dưới, ánh mắt của anh hoàn toàn khác biệt so với Trần Hằng trước kia.

Ánh mắt của ông dần trở nên nặng nề rồi ông bỗng nghĩ đến một khả năng nào đó.

Ngày đó Trần Hằng đến từ biệt ông, anh không nói nhiều lắm nhưng trong lòng ông đã mơ hồ đoán được một vài chuyện.

Khi bọn họ rời đi, Đỗ Cửu Trăn đã tặng ông một bình hoa.

Có người am hiểu về phương diện này nói với ông, đó là một bình hoa cổ giá trị đến mấy trăm ngàn tệ.

Lúc ấy ông đã cất giữ chiếc bình thật cẩn thận, nghĩ đến khi nào anh trở lại sẽ trả cho anh.

Những quyển sách anh tặng ông đã nhận và ông cũng rất thích chúng còn bình hoa đó ông thực sự không dám nhận.

Người có thể tùy tiện tặng người khác một món đồ có giá trị lớn như thế chắc chắn không phải người bình thường.

Mà bây giờ bọn họ cùng nhau xuất hiện ở đây, ông lại nghĩ đến số tiền cả triệu tệ vô duyên vô cớ được gửi tới số tài khoản…

Có lẽ những chuyện này có liên hệ với nhau.

Hình như đây là lời giải thích hợp lý nhất.

“Vào trước đã.” Ông Triệu là người phản ứng lại đầu tiên, ông gật đầu với hai người họ rồi gọi hai người vào trong.

Những người còn lại trố mắt nhìn nhau.

“Ông nội, ông cho cậu ta vào làm gì? Chúng ta không đợi người quyên góp đến nữa sao?”

“Anh ta có phải muốn chia tiền không?”

“Mặc kệ cậu ta, chúng ta có bao nhiêu người ở đây cậu ta muốn làm gì cũng không được.”

Hoắc Hành Niên đã ở đây ba năm nhưng từ trước đến giờ anh vẫn chưa đặt chân vào từ đường của nhà họ Triệu.

Anh không phải người nhà họ Triệu, cho dù anh ở đây đã lâu nhưng anh cũng không có liên quan gì đến cái từ đường này.

Cũng chẳng có ai hoan nghênh anh tới.

Thế nên anh chưa từng đến đây.

Bên trong từ đường tương đối cổ kính nhưng đa số đồ đạc đều được bảo quản rất tốt, hầu như không bị hư hại gì.

Ngay cả sàn nhà cũng sạch sẽ và sáng bóng.

Ông Triệu là người dẫn đường.

Sau khi vào cửa, ngoặt theo khúc cua đi theo dọc cầu thang lên đến tầng hai.

Sảnh tầng hai vắng tanh. Chỉ có ba người bọn họ.

Trước kia, nơi này dùng để tổ chức các cuộc biểu diễn.

Khoảng hơn chục năm về trước, các chương trình “Hí Khúc*” rất thịnh hành, hễ có thời gian bọn họ lại kéo nhau đến từ đường để nghe hát.

* Hí Khúc: các loại hí kịch truyền thống của Trung Quốc và các loại kịch hát địa phương, kết hợp múa hát để diễn một cốt truyện

Chỉ có điều, thời đại thay đổi những chương trình như thế càng ngày càng ít hơn.

Những lứa trẻ bây giờ không thích nhũng hoạt động kiểu đó nữa.

Từ đường cũng trở nên yên tĩnh hơn trước rất nhiều.

“Chúng tôi không thể nhận tiền.” Ông Triệu không thèm hỏi câu nào mà nói thẳng: “Nếu cháu đã đến đây rồi thì ông sẽ trả lại tiền cho cháu.”

“Thứ đã cho thì cháu sẽ không lấy về nữa.” Nếu ông Triệu đã biết hết mọi chuyện rồi thì anh cũng không có ý định giải thích thêm.

“Hơn nữa, đây là tiền cháu cho từ đường.” Hoắc Hành Niên dừng lại, anh nhìn một lượt những người có trong phòng rồi nói: “Không phải bây giờ từ đường cũng đang cần số tiền này sao?”

Hoắc Hành Niên chỉ muốn trả ơn ông Triệu.

Ông là người đã cứu mạng anh và giúp đỡ anh trong lúc anh khó khăn nhất, ông chính là ân nhân lớn nhất của anh.

Anh tặng ông ấy bao nhiêu tiền cũng không đủ.

Nhưng anh biết rất rõ với tính cách của ông Triệu, một đồng ông ấy cũng không muốn nhận.

Cho nên anh đã lấy danh nghĩa quyên góp cho từ đường để trả ơn ông.

Việc duy trì quản lý từ đường và đảm bảo cho nó hoạt động bình thường đòi hỏi một khoản chi phí rất lớn, nhưng càng ngày bọn họ càng không thể chi ra số tiền lớn như thế.

Thế hệ trẻ là nguồn cung cấp tiền chính nhưng họ cảm thấy những thứ cũ kỹ thế này có thể bị vứt bỏ và không cần thiết phải chi tiền cho nó.

Vì vậy, họ không muốn bỏ tiền.

Nhưng trong mắt ông Triệu từ đường của nhà họ Triệu là tâm huyết hơn nửa đời của ông ấy.

Ông ấy đã hy sinh rất nhiều cho nó.

Trong mắt ông, nó là thứ quan trọng nhất.

Quả nhiên, sau khi Hoắc Hành Niên nói xong, ông Triệu chỉ biết trầm mặc.

Đối với ông, đó là một khoản tiền rất lớn. Ông có áp lực vô cùng nặng nề nhưng nếu ông nhận số tiền của anh quyên góp và sử dụng nó vào việc của từ đường thì chắc chắn không cần phải suy nghĩ.

Ông thực sự rất cần số tiền đó.

“Cháu là thương nhân.” Hoắc Hành Niên mở miệng nói: “Số tiền này coi như là cháu đang đầu tư.”

“Cháu cũng hy vọng từ đường có thể khang trang hơn.”

Anh không nói nhiều lắm, nói vài câu rồi rời đi.

Trước khi bọn anh đi, ông Triệu vẫn nói rằng vì đó là khoản đầu tư nên ký hợp đồng sẽ tốt hơn.

Các mục điều kiện cũng phải được liệt kê rõ ràng.

Dù sao cũng đến mấy triệu tệ, không thể làm ăn cẩu thả được.

Hoắc Hành Niên đồng ý.

Ông ấy đã nghĩ thầm trong lòng, bây giờ ông cũng lớn tuổi rồi, còn rất ít thời gian để chăm lo những việc này.

Khoản tiền này đã đem lại một cơ hội lớn cho phép ông ấy thực hiện những kế hoạch và dự định đã luôn tưởng tượng trong đầu.

“Lần trước cháu tặng ta cái bình hoa, đặt ở trong nhà, ta vẫn chưa dám dùng đếm.” ông Triệu nhìn Đỗ Cửu Trăn nói: “Cháu chờ một lát, ông đi lấy rồi trả lại cho cháu.”

“Nghe nói đó là đồ cổ, để trưng trong nhà ta sợ sẽ hỏng mất.”

“Đó là quà gặp mặt cháu tặng ông.”

Đỗ Cửu Trăn cười nói với ông: “Ông cứ giữ đi. Dù sao đặt trong căn nhà kia của cháu nó sẽ bị phủi đầy bụi.”

“Ông để trưng trong nhà cứ coi nó là đồ trang trí bình thường là được.”

“Trước kia vì thấy nó đẹp nên cháu mới mua nó.”

Đại tiểu thư không có hứng thú với đồ cổ. Chỉ là trong một lần đấu giá, cô thấy chiếc bình này rất đẹp nên đã mua nó về.

Đặt nó trong nhà cũng cảm thấy hơi vui vẻ.

“Nhà có nhiều trẻ con, nếu đập hỏng rồi thì ta cảm thấy tiếc lắm.”

Ông Triệu vẫn nói chuyện theo kiểu hòa nhã và dễ gần nhưng vẫn nhất quyết từ chối: “Hay là cháu cầm đi bán cũng được.”

Đỗ Cửu Trăn mím môi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Niên.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Hoắc Hành Niên cười nói không sao.

“Vậy cũng được.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu bảo: “Trước lúc rời đi cháu sẽ cho người đến lấy.”

“Sách lần trước cháu tặng, ngài có thích không?”

Bởi vì nó hợp với sở thích của ông.

Ông cười sảng khoái, gật đầu lia lịa: “Thích, ta rất thích.”

“Ông đã đọc xong cả hai cuốn rồi.”

“Ở đây cháu vẫn còn vài cuốn, cháu mang hết sang cho ông nhé?” Đỗ Cửu Trăn thử hỏi.

Nhìn thấy ông cụ cười vui vẻ, cô cũng cười theo.

Lần này ông không từ chối nữa mà vui vẻ đồng ý.

Vừa nói xong thì bọn họ đã xuống đến cửa.

Những người khi nãy vẫn còn đứng đợi ở ngoài sân, một mặt thì chờ người ở bên ngoài đi vào mặt khác thì chờ bọn họ ở bên trong đi ra. Tất cả mọi người đều muốn biết ông Triệu nói gì với Trần Hằng.

“Đứng ở đây làm gì?” ông Triệu vừa ra đã thấy bọn họ đang bàn tán ầm ĩ.

Ông nghiêm túc, tức giận nói: “Các người không cần làm việc à? Không muốn đi làm sao?”

Bình thường chẳng thấy ai đến từ đường, thỉnh thoảng có việc cần bọn họ thì bọn họ lại viện lý do không đến.

Bây giờ nhìn thấy tiền thì cứ canh cửa không rời.

Thật sự khiến người ta phiền lòng.

“Chú ba, chú định xử lý số tiền kia thế nào? Chúng ta chia đều hay là…”

Triệu Nghị Dũng là người đầu tiên hỏi đến tiền, ánh mắt lóe sáng như thể hàng triệu tệ đang đặt trước mặt hắn vậy.

“Tiền này là cho các người sao?” sắc mặt Đỗ Cửu Trăn trầm xuống, không đợi ông Triệu nói chuyện cô đã lạnh lùng nói.

“Khoản tiền này là cho từ đường, chỉ có thể dùng cho hoạt động của từ đường thôi.” Đại tiểu thư nhướn mày, trừng mắt nhìn Triệu Nghị Dũng.

“Sắp tới, tôi sẽ cử người đến giám sát mỗi khoản thanh toán.”

“Đừng có mơ tưởng đến nó nữa.” Đỗ Cửu Trăn cảnh cáo: “Số tiền này không liên quan gì đến các người cả.”

Nói xong hai người rời đi.

Những người còn lại đã nghe rõ những gì Đỗ Cửu Trăn nói nhưng họ không hiểu rõ ý của cô.

Giọng điệu của cô ấy..giống như cô là chủ nhân của số tiền ấy vậy.

“Chú, chuyện này…” Triệu Nghị Dũng lại muốn hỏi.

Còn chưa dứt lời, ông Triệu đã nhìn thẳng vào hắn bằng một ánh mắt sắc bén.

“Đây là khoản đầu tư cho sự phát triển của từ đường, không phải là tiền từ trên trời rơi xuống.”

“Các cậu hãy thu hồi lại những ý nghĩ đấy đi, đừng có mơ mộng đến nó.”

“Thay vì mỗi ngày đều nhớ nhung đến khoản tiền đó thì tự nghĩ cách mà kiếm tiền còn tốt hơn đấy.”

Ông Triệu vẫn còn việc phải làm ở từ đường. Ônh đuổi bọn họ đi cho đỡ chướng mắt.

“Ông ơi, rốt cuộc thì tiền ở đâu ra thế ạ?” Một cậu bé len lỏi đám người khẽ hỏi.

Mẹ của cậu bé đứng bên cạnh còn gật đầu phụ họa, khen thằng bé hỏi rất đúng.

Bây giờ ông Triệu đang tức giận, bọn họ nói gì cũng không tốt.

Vì thế để trẻ con hỏi.

Từ trước đến giờ mấy ông bà đều rất yêu thương lũ trẻ, bọn nó hỏi cái gì cũng không bị nói là quá đáng.

Vẻ mặt của ông Triệu hơi khựng lại, ông ngẩng đầu nhìn về hướng Hoắc Hành Niên và Đỗ Cửu Trăn đã rời đi.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của ông, nhớ tới vừa rồi bọn họ còn nói chuyện ở bên trong, cho dù có chậm hiểu đến mấy thì bọn họ vẫn có thể nghĩ ra ông có ý gì.

Số tiền này… là do Trần Hằng cho?

Anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không có làm sao có thể kiếm được khoản tiền lớn như thế.

“Cậu ấy khôi phục trí nhớ rồi.” ông Triệu thản nhiên giải thích: “Những chuyện khác ta không rõ nhưng cậu ấy là người họ “Hoắc”

“Được rồi, những chuyện khác không liên quan gì đến các người cả, đừng có xen vào.’

Ông Triệu cũng không hỏi anh.

Ông chỉ biết được vài chuyện mơ hồ, không cần hỏi cũng đoán ra được.

Bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ, có thể trở về nhà rồi ông cũng rất yên tâm và cảm thấy mừng thay anh.

Đời này của anh đã không dễ dàng, may mắn còn được trở về nhà.

Ông hy vọng say này anh sẽ luôn sống vui vẻ.

“Không phải cậu ấy là người nhà họ Hoắc ở thành phố Lâm đấy chứ?” Trong đám người có một người hô lên: “Mấy ngày trước tôi có nghe nói chuyện của cậu chủ nhà họ Hoắc, cậu ta tên là…”

“Hoắc Hành Niên.”

Mặc dù bọn họ đều là những nhân vật nhỏ bé sống ở trong trấn nhỏ nhưng đại đa số đều biết đến sự tồn tại của người nhà họ Hoắc.

Danh tiếng của nhà họ Hoắc ở thành phố Lâm rất lớn.

Mà sở dĩ bọn họ gọi Trần Hằng là Trần Hằng bởi vì anh nhớ mang máng cái tên trước kia có chữ “Héng”

Cho nên…

“Cái gì cơ? Hoắc Hành Niên?” Triệu Nghị Dũng giật nảy, hét về phía đám đông: “Cậu nói Trần Hằng là Hoắc Hành Niên sao?”

“Sao có thể? Nếu cậu ta thật sự là Hoắc Hành Niên sao có thể ở đây, lại còn ở đến ba năm.”

“Lừa quỷ sao?”

“Tôi đi tìm cậu ta.” Cô hai phản ứng đầu tiên, vội vàng xoay người đuổi theo, trong mồm vẫn luôn miệng nhắc: “Nếu cậu ta nhớ đến bao nhiêu năm tình cảm thì có thể lo liệu cho chúng ta.”

Lo liệu cái gì? Bọn họ chỉ đang muốn kiếm lợi từ anh.

Vừa nhắc đến tiền, mỗi người đều đứng ngồi không yên.

Một lời nói đã khiến bọn họ tỉnh táo.

Mọi người lần lượt ra về, có người cảm thấy mình đi sau còn vội vàng chạy đi.

Triệu Nghị Dũng sững sờ nhìn bọn họ.

Hắn không muốn thừa nhận khả năng này là đúng nhưng nhìn thấy hành động của mọi người hắn nghiến chặt răng, sắc mặt đỏ bừng.

Trong lòng hắm đã dằn vặt cả ngàn lần nhưng vẫn không phục.

Dù sao thì vài tháng trước, anh vẫn đến làm việc cho hắn.

Còn phải nhận tiền lương từ hắn.

Mỗi lần chỉ kiếm được hơn trăm tệ tại sao bỗng nhiên bây giờ mọi người phải quay ra xin xỏ anh?

Triệu Nghị Dũng đứng ngẩn người một lúc lâu.

Cuối cùng hắn vẫn cúi đầu chạy theo.

- -----oOo------