Editor: Mộ

Bọn họ ăn trưa tại một nhà hàng bên cạnh trường học.

Mọi người đặt riêng một căn phòng rộng lớn, ai nấy đều khiêm tốn không dám ngồi xuống đầu tiên.

Bọn họ quan sát lẫn nhau.

Có người thì chờ lớp trưởng đến sắp xếp chỗ ngồi.

Nhưng Đỗ Cửu Trăn đã ngồi xuống trước.

Cô ngồi xuống một vị trí khó thấy, mỉm cười và gật đầu với mọi người.

Sau đó thì rũ mắt xuống và không nói thêm gì cả.

Hồng Cao Cân tiến lên hai bước, ngồi vào vị trí bên cạnh cô.

Lúc này mọi người cũng không khách sáo nữa. Một vài chàng trai thấy có cơ hội đều muốn ngồi cạnh Đỗ Cửu Trăn hoặc ngồi xuống vị trí nào đó gần cô một chút.

Chỉ có một mình Tạ Triêu, mặc dù ánh mắt vẫn luôn dán lên người Đỗ Cửu Trăn nhưng không có lá gan đến cạnh cô.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, anh ta mới ngồi vào vị trí còn lại.

Thỉnh thoảng Hồng Cao Cân lại nhìn Đỗ Cửu Trăn và nở nụ cười nhã nhặn.

“Chồng sắp cưới của cậu đang làm việc gì thế?” Hồng Cao Cân cười, vén tóc ra sau tai, ánh mắt tràn đầy sự nịnh nọt.

“Cậu bật mí một chút đi, biết đâu là người bọn mình quen biết thì sao.”

“Đúng rồi. Đỗ Cửu Trăn, cậu sẽ không gả vào một gia đình giàu có chứ?’ Chàng trai bên cạnh xen vào.

Nhắc đến người đó, tất cả mọi người đều tò mò. Có những kẻ còn đoán có khi nào chồng sắp cưới ấy thực ra không hề tồn tại không.

Nếu không phải vậy thì tại sao Đỗ Cửu Trăn lại giấu kĩ như thế.

Cho dù thế nào đi nữa các chàng trai vẫn có ý tứ với cô.

Đặc biệt là những người đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn gái.

Vài năm không gặp, nữ thần còn đẹp hơn cả ngày xưa.

Từng cử chỉ từng hành động đều vô cùng quyến rũ.

Cô không thích việc mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình.

Ngày xưa bọn họ đã như vậy và đến bây giờ cũng không hề thay đổi.

Đỗ Cửu Trăn hơi ngẩng đầu và cười bảo: “Nhà giàu sao?’

Cô nói chuyện bằng giọng điệu hết sức khinh thường.

“Tôi còn phải gả vào nhà giàu à?” Cô dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Bản thân tôi đã là tiểu thư nhà giàu, bọn họ có ai xứng với tôi không?”

Cô vừa thốt lên tất cả mọi người đã sững sờ.

Mọi người đều biết gia cảnh của Đỗ Cửu Trăn khá tốt nhưng vẫn chưa đủ nổi bật so với các bạn học cùng lớp.

Tất cả mọi người đề là con em của các gia đình khá giả, bọn họ không hơn kém nhau bao nhiêu.

“Ôi, Đỗ Cửu Trăn điên rồi.” Có người bật cười.

Rõ ràng nó chỉ là một trò đùa.

“Có điều gia đình giàu nhất thành phố Lâm của chúng ta chắc chắn là nhà họ Hoắc.”

“Cậu chủ nhà họ Hoắc mới là người giàu thật sự.”

Bọn họ vừa nhắc đến chuyện này thì lại xuyên sọ sang chuyện khác.

Hai nhà Đỗ Hoắc vốn dĩ luôn được xếp ngang hàng nhưng xét về danh tiếng thì nhà họ Đỗ vẫn không bằng nhà họ Hoắc.

Dù sao thì cậu chủ nhà họ Hoắc thực sự quá mạnh mẽ.

Còn người đứng đầu nhà họ Đỗ bây giờ không so sánh được với anh.

“Thế à? Cậu gặp mặt cậu chủ đó rồi sao?’ Hồng Cao Cân khinh thường hắn: “Ngay cả một tấm ảnh còn không có, chỉ có ma mới biết anh ta là ai.”

Mặc dù anh ấy đã làm chủ rất nhiều năm, thủ đoạn tàn nhẫn như thế chắc chắn không còn trẻ nữa.

Không ai biết anh ta trông thế nào.

Nói không trừng còn không bằng lớp trưởng Tạ Triêu đâu.

Đỗ Cửu Trăn cúi đầu, cô hừ nhẹ một tiếng, không thèm đếm xỉa đến họ.

Mà bấy giờ, Hoắc Lâm Ngôn dựa vào bức tường phía sau, dùng điện thoại di động báo tin cho Hoắc Hành Niên.

[Cậu chủ, đại tiểu thư nói anh không xứng với cô ấy.]

Sau khi gửi tin nhắn xong, cậu ta oán hận nắm chặt điện thoại di động.

Ai bảo vừa nãy Đỗ Cửu Trăn gài bẫy cậu ta làm chi.

Cậu ta phải bẫy ngược lại cô ấy.

Dù sao cậu ta cũng chỉ đang nói sự thật, một chữ giả dối cũng không có.

Hoắc Lâm Ngôn nghĩ có lẽ cậu ta cần phải có một bản ghi âm.

Đề phòng đến lúc Đỗ Cửu Trăn không chịu thừa nhận.

Sau khi bọn họ uống hết hai hiệp.

Chàng trai mặc âu phục ngồi bên cạnh Đỗ Cửu Trăn luôn nghĩ ra cớ để buộc mọi người uống rượu.

Nhưng Đỗ Cửu Trăn vẫn rất bình tĩnh và thoải mái.

Cô cầm ly rượu lên và uống một cách chậm rãi.

Tửu lượng của Đỗ Cửu Trăn rất tốt, dăm ba ly rượu chẳng là gì so với cô.

“Cửu Trăn, chúng ta thêm Wetchat đi.” Người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm điện thoại di động tiến về phía trước vừa cười vừa với cô.

Anh ta đã thử kết bạn với cô vài lần nhưng Đỗ Cửu Trăn không chấp nhận yêu cầu thêm bạn tốt.

Có lẽ bởi vì lúc bọn họ còn học cấp ba quan hệ của bọn họ không tốt lắm.

Đỗ Cửu Trăn hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của bạn học này.

Cô cầm ly rượu, quay đầu lại nhìn hắn ta. 

“Xin lỗi, tôi muốn đi WC.” Đỗ Cửu Trăn đứng dậy, không trả lời chuyện thêm Wetchat của anh ta.

Cô đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Gò má của cô đã ửng hồng.

Dù sao cô cũng uống rất nhiều rượu, đầu óc hơi choáng váng.

Đỗ Cửu Trăn ở trong nhà vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh và dặm lại lớp trang điểm.

Lúc cô ra khỏi đó thì nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện.

Đó là Tạ Triêu và người đàn ông mặc âu phục đen.

Tạ Triêu trách hắn vừa nãy khi ở bàn ăn đã ép cô uống rượu bây giờ còn dám lén lút đi theo cô.

Anh ta cảnh cáo hắn không nên có ý đồ xấu.

Người mặc âu phục đen còn khinh bỉ anh ta.

“Đến tận bây giờ mày vẫn coi mình là lớp trưởng đấy à? Mày tưởng mày giỏi hơn ai mà đòi quản tao?”

Hắn ta uống rượu nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa, mạnh miệng mắng người:

“Cút ra chỗ khác.”

Bọn họ đều là người trưởng thành, uống chút rượu rồi làm ra chuyện gì đó là một chuyện rất bình thường.

Hắn ta cũng có một tâm tư nho nhỏ nhưng hắn chỉ dám suy nghĩ thôi chứ chưa kịp hành động.

Đỗ Cửu Trăn đứng tại cửa, yên lặng nhìn bọn họ.

“Các cậu đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ làm gì? Muốn vào trong xem thử sao?’

Trên người cô vẫn còn thoảng thoảng mùi rượu, giọng nói lạnh lùng, khóe mắt hơi nhếch lên, mỉa mai bọn họ.

Tạ Triêu vừa nhìn thấy cô đã trở nên luống cuống.

Ngày thường anh ta là một người cực kỳ bình tĩnh, chỉ có những lúc nhìn thấy Đỗ Cửu Trăn mới có biểu tình hoang mang và lúng túng.

Dù anh ta muốn che giấu nhưng cũng không tài nào che giấu nổi.

Đỗ cửu trăn đứng tại chỗ, phớt lờ bọn họ.

Cô nhấc chân đi thẳng về phía trước.

“Chờ đã.” Người đàn ông mặc âu phục đột nhiên gọi cô lại và bảo: “Cô có yêu cầu gì? Tôi đều thỏa mãn cô.”

“Chúng ta đi thuê phòng đi.” Rượu ngấm vào người, hắn đã mất hết tỉnh táo.

Giờ hắn chỉ muốn ngủ với cô.

“Yêu cầu sao?” Đỗ Cửu Trăn nghe thấy gã nói chuyện, cô cười giễu cợt. Cô thấy hắn rất buồn cười.

“Trước hết, anh tự thiến món đồ chơi của anh đi.”

Cô đi về phía trước, gã kéo tay cô lại nhưng bàn tay của gã vừa vươn ra đã bị một cánh tay khác vặn ngược cổ tay lộn thẳng ra đằng sau.

Hành động quyết đoán và dứt khoát.

Gã hét lên một tiếng vô cùng thê thảm.

Gã nghiến răng ngẩng đầu lên, gương mặt bừng bừng tức giận nhìn về phía bàn tay đang vặn tay gã.

Gã còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai đã phải nhận ngay một cú đá.

Gã ngã thẳng ra đất.

Mùi máu tanh sộc thẳng lên cổ.

“Đúng là nên thiến đi rồi.” Giọng của Hoắc Hành Niên từ phía sau truyền tới.

Giọng nói hơi khàn chứa đầy tức giận, từng câu từng chữ đều gằn ra từ cổ họng.

Lần đầu tiên anh bắt gặp cảnh tượng này nhưng đã hoàn toàn động chạm vào ranh giới cuối cùng của anh.

Cú đá này hoàn toàn không thể khống chế lực độ.

Đã lâu lắm rồi không có ai khiến anh tức giận đến thế

Lúc Đỗ Cửu Trăn nhìn thấy anh, ánh mắt đột nhiêng bừng sáng.

Anh vẫn ổn, không xảy ra chuyện gì là được rồi.

Nhưng cô nhớ lại những gì anh làm trong vài ngày qua, cơn tức giận lại dâng trào, ánh sáng trong mắt lập tức tản đi không ít.

“Anh thử nghĩ xem làm thế nào để thiến.”

Đỗ Cửu Trăn thản nhiên buông một câu nói rồi xoay người đi về phía trước.

Hoắc Hành Niên liếc Nghiêm Chính đứng đằng sau một cái.

Nghiêm Chính lập tức hiểu ý và gật đầu với anh.

Sau đó sắc mặt của Hoắc Hành Niên tối sầm, nhấc chân đuổi theo Đỗ Cửu Trăn.

Đỗ Cửu Trăn đi giày cao gót, cho dù cô có đi nhanh đến mấy cũng không thể nhanh bằng đôi chân dài của Hoắc Hành Niên. Anh duỗi tay, đè cô lên tường.

Không nói câu nào đã cúi đầu hôn xuống cổ của cô.

Nụ hôn của anh vừa táo bạo vừa ẩn chứa mong muốn chiếm cô làm của riêng, hàm răng của anh khẽ cọ vào môi cô.

Cơ thể Đỗ Cửu Trăn lập tức run lên, cảm giác tê dại từ lan truyền đến khắp cơ thể.

Đôi chân ngay lập tức trở nên mềm nhũn.

Anh chậm rãi tấn công vào bên trong, sức lực không mạnh bạo như trước nữa nhưng hết lần này đến lần khác đều hiểu rõ điểm mẫn cảm của cô.

Vỗn dĩ gò má của Đỗ Cửu Trăn đã ửng hồng bây giờ lại như bị đốt cháy.

Ánh mắt Hoắc Hành Niên tối sầm lại, anh dừng mọi động tác nhìn cô gái ở trước mặt mình.

Hơi thở vô cùng nặng nề.

Anh ôm eo cô bằng một tay để cô có thể đứng vững và không bị ngã xuống.

“Bé Cửu, anh rất nhớ em.”

Cô nhắn tin và gọi điện thoại cho anh, anh không dám trả lời vì anh sợ mình sẽ không nhịn nổi.

Lúc nào anh cũng lo lắng cho cô, sợ cô không thể đối phó với những chuyện ở nhà.

Sau khi xuống máy máy bay, chuyện đầu tiên anh làm là đến gặp cô.

Cảm giác tê dại vẫn chưa kịp tản đi. Đỗ Cửu Trăn ngây người nhìn anh. Bởi khi nãy cô mới chịu kích thích quá lớn nên bây giờ vẫn không kịp phản ứng lại.

Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất từ bên cạnh truyền đến, phá tan sự im lặng giữa hai người.

Hồng Cao Cân ra khỏi nhà vệ sinh. Cô ta không ngờ sẽ bắt gặp cảnh tượng này. Từ xa, cô ta có thể thấy một người đàn ông vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, là cực phẩm mà cô ta chưa thấy qua bao giờ.

Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng quét về phía cô ta, sống lưng lập tức lạnh lẽo, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy.

Một lúc lâu sau, cô ta khổ sở mở miệng: “Hoạt động tiếp theo sắp bắt đầu rồi, cậu không đến đó sao?’

Lần họp lớp này không đơn thuần là họp lớp, bọn họ chuẩn bị một số hoạt động ý nghĩa hơn.

Trước khi tổ chức bọn họ đã bàn bạc với nhau.

Đỗ Cửu Trăn tránh khỏi tay Hoắc Hành Niên, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng. Cô xoay người quay lại phòng ăn của bọn họ.

Hoắc Hành Niên buông cô ra, không hề ngăn cản nhưng anh vẫn bám theo cô vì sợ cô ngã anh còn vươn tay để hờ phía sau lưng cô ấy.

Nhỡ may cô ngã còn có anh đỡ lấy.

Sau khi vào cửa, Hoắc Hành Niên tiến lên hai bước, đứng sau lưng cô và đè thấp giọng nói:

“Bé Cửu đi hẳn hoi nào, lên đừng để bị ngã.”

- -----oOo------