Editor: Mộ

Từng tia nắng nhảy nhót theo cơn gió, xuyên qua khe cửa sổ và chiếu rọi xuống mặt đất.

Mặc dù mùa đông đến rồi nhưng ánh nắng mặt trời vẫn khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đỗ Cửu Trăn thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt vẫn còn lim dim chưa tỉnh ngủ.

Cô hơi chuyển động một chút thì phát hiện mình đã mặc quần áo chỉnh tề từ bao giờ không biết.

Vị trí bên cạnh đã không còn ai.

Cô không nhớ nổi đêm hôm qua cô đã ngủ lúc nào.

Cô thậm chí còn không biết làm thế nào mà mình có thể ra khỏi phòng tắm.

Đỗ Cửu Trăn lật người xuống giường, cô gấp chăn lại cho gọn gàng đợi một lát thì ngồi dậy.

Bây giờ đã là mười giờ rồi.

Nếu không có chuyện gì khiến cô mệt mỏi, chắc chắn cô không bao giờ ngủ đến tận giờ này.

Đêm hôm qua cứ như một trận chiến, cô mệt đến nỗi ngất đi lúc nào cũng chẳng hay.

Đỗ Cửu Trăn bước xuống giường và kéo rèm cửa sổ ra.

Tòa chung cư này có vị trí rất tốt. Mỗi buổi sáng khi thức dậy bọn họ có thể đứng trước cửa sổ và ngắm nhìn một hồ nước trong vắt ở phía xa.

Đây là dự án bất động sản mà nhà họ Đỗ đã đầu tư gần hai năm nay. Đỗ Cửu Trăn rất thích nó nên đã tự giữ lại cho mình một căn chung cư.

Nếu như không thể trở về biệt thự của nhà họ Đỗ thì cô sẽ đến đây ở.

Hồi sáng khi cô vẫn mơ màng ngủ có nghe thấy Hoắc Hành Niên ghé vào tai và nói anh ấy phải đến công ty xử lý công việc.

Nếu cô muốn thì có thể đến đó tìm anh.

Đỗ Cửu Trăn đi tắm trước sau đó dưỡng da và trang điểm nhẹ nhàng. Cô thay một bộ quần áo tử tế, ngắm nghía một lúc đã đến 12 giờ trưa.

Cô gửi tin nhắn cho Hoắc Hành Niên hỏi anh ấy có rảnh không? Nếu anh rảnh cô sẽ ăn cơm cùng anh.

Nếu anh bận thì cô sẽ đi tìm Đỗ Thất Dạng.

Đã lâu rồi Đỗ Cửu Trăn chưa gặp em ấy, không biết gần đây con bé đang giở trò gì.

Cô chuẩn bị ra khỏi nhà thì Hoắc Hành Niên mới trả lời tin nhắn anh bảo cô đợi anh rồi hai người cùng ăn cơm.

Bây giờ anh sẽ bảo Nghiêm Chính về đón cô.

Đỗ Cửu Trăn lập tức trả lời “Không cần”

Cô có phải người tàn tật đâu, cô có thể tự mình lái xe đến đó.

….

Chu Tử Tuế xuống sảnh tầng một thì thấy có vài người đang ồn ào ở phía trước.

Một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt của cậu ta.

Cậu nhíu máy rồi ngờ ngực đi đến.

Giọng nói quen thuộc vang lên: “Tôi thật sự quen ông chủ Hoắc, cô cho tôi lên đi có được không?”

Một cô gái nhỏ giọng xin xỏ lễ tân.

“Xin lỗi, tiểu thư không hẹn trước nên chúng tôi không thể để cô đi lên được.”

Hoắc Hành Niên rất ít khi có khách. Hầu hết những vị khách anh hay gặp bọn họ đều biết và không cần thiết phải thông qua bàn lễ tân để gặp anh ấy.

“Chị Loan?” Chu Tử Tuế vừa mới nhìn rõ Triệu Loan thì rất ngạc nhiên.

Cậu ta không ngờ sẽ gặp được chị ta ở đây.

Đã lâu rồi cậu ta chưa gặp Triệu Loan.

Ngày Hoắc Hành Niên và Đỗ Cửu Trăn rời khỏi trấn Túc Nam, Triệu Loan cũng chạy theo. Cô ta bảo phải lên thành phố để tìm công việc thực tập.

Chu Tử Tuế cứ tưởng mình sẽ không gặp được chị ta trong một khoảng thời gian dài.

Triệu Loan quay đầu lại, gặp Chu Tử Tuế cô ta cũng ngẩn người.

Chu Tử Tuế chạy tới với một nụ cười trên môi.

Gặp được người quen ở một nơi xa lạ, đây là một chuyện đáng để vui mừng.

Cậu ta mới lên thành phố chưa được bao lâu. Cậu ta vẫn chưa quen với mọi người và hoàn cảnh ở đây. Có những lúc cậu ta chẳng có ai để tâm sự thế nên cậu ta rất đồng cảm với những người xa quê.

Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Loan, cậu có cảm giác giống như đang gặp người thân trong gia đình.

Dù sao bọn họ đều đến từ một vùng quê.

“Chu Tử Tuế.” Triệu Loan cũng không ngờ sẽ gặp được Chu Tử Tuế ở trong tòa nhà này.

Nhưng cô ta nhớ lại mối quan hệ của cậu ta với Trần Hằng trước đây thì việc này cũng không hề kỳ lạ.

“Chị tìm ông chủ sao?” Chu Tử Tuế cười hỏi.

Triệu Loan cảm thấy cách xưng hô này rất xa lạ.

Cách đây không lâu cô ta mới biết chuyện của Hoắc Hành Niên.

Cả nhà họ Triệu đã đồn ầm về chuyện Trần Hằng là Hoắc Hành Niên.

Anh còn cho ông nội tiền để sửa chữa từ đường.

Triệu Loan không ngờ chuyện đó sẽ xảy ra.

Ngày xưa cô ta nghĩ ông nội đã cứu mạng Trần Hằng nên anh phải đội ơn ông ấy và đối xử thật tốt với người nhà họ Triệu để trả nợ ân tình.

Bao gồm cả cháu gái của ông ấy.

Cho nên mỗi khi đứng trước mặt anh, cô ta đều tự cho rằng mình hơn người khác.

Chắc chắn anh phải biết ơn bọn họ.

Đêm hôm đó người nhà gọi điện kể chuyện của Trần hằng cho cô ta nghe.

Không đúng, phải nói là chuyện của Hoắc Hành Niên.

Triệu Loan đã kinh ngạc rất lâu.

Lúc đó cô ta rất đau lòng vì bọn họ không có duyên phận.

Cho dù có thì cũng không thể ở bên nhau.

Nhưng hai ngày gần đây cô ta suy nghĩ lại. Dù sao bọn họ cũng từng sống chung một nhà, cũng từng… rất thân thiết.

Mối quan hệ tốt như thế chẳng lẽ cô ta không nhận lại được gì sao?

Cho dù chỉ có một chút lợi ích nho nhỏ hoặc dùng mặt mũi của anh để giúp cô tìm một công việc tốt là được.

Hiện tại cô ta không hề suy nghĩ về những thứ khác.

Đây là những điều tốt nhất cô ta có thể nghĩ ra bây giờ.

Sau khi do dự rất nhiều lần, cô ta quyết định sẽ thử hành động vì chính mình.

Một mình ở thành phố lớn, nếu như cô có chỗ dựa thì cô sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Nó chỉ có lợi chứ không hề có hại.

“Ừ, đúng rồi.” Triệu Loan gật đầu.

“Ông chủ chuẩn bị xuống rồi.” Chu Tử Tuế nhìn đồng hồ và bảo: “Anh ấy sắp đi ăn trưa.”

“Chị tìm anh ấy sao?” Chu Tử Tuế thử hỏi.

Triệu Loan lại gật đầu.

Chu Tử Tuế ngoảnh lại phía sau, cậu ta hơi bối rối.

Mặc dù Triệu Loan là người quen của Hoắc Hành Niên nhưng chưa có sự cho phép của anh nên cậu ta không dám tự ý đưa ai lên.

Vì thế cậu ta lấy điện thoại di động ra định hỏi anh trước.

“Chị đợi em hỏi anh ấy nhé.”

Đỗ Cửu Trăn từ cửa đi vào.

“Cậu định hỏi gì?” Cô chỉ nghe thấy câu sau của Chu Tử Tuế. Cô không để ý ở đây có người khác đã cất tiếng hỏi trước.

Nghe thấy giọng nói ở gần quầy lễ tân, cậu vội vàng điều chỉnh biểu cảm và đứng ngay ngắn lại.

Tiếng nói vừa dứt thì tiếng giày cao gót đã vang lên. Đỗ Cửu Trăn xuất hiện trước mắt bọn họ.

Cô nhìn lướt qua một vòng rồi dừng lại trên người Chu Tử Tuế: “Mười hai giờ rồi, tại sao anh ấy vẫn chưa xuống?”

“Em không biết.” Chu Tử Tuế lắc đầu.

“Thế tôi lên đó tìm anh ấy vậy.” Đỗ Cửu Trăn vừa nói vừa nhấc chân đi về phía trước.

Nhưng cô vừa mới đi được một bước đã nhận ra ai đó.

Cô quay đầu lại. Bây giờ cô mới để ý đến Triệu Loan đứng cạnh Chu Tử Tuế.

Cô lập tức nhớ lại…

Ký ức sâu sắc nhất về người này là…

Kẻ đã trộm nhẫn của cô.

“Sao cô ta lại ở đây?” Đỗ Cửu Trăn nở nụ cười có vẻ rất “thân thiện” với Chu Tử Tuế.

Mặc dù cô đang nhìn cậu ta nhưng lại hỏi Triệu Loan.

“Đại tiểu thư.” Chu Tử Tuế gật đầu chào cô trước sau đó cậu ta mới trả lời: “Chị Loan bảo muốn gặp ông chủ.”

“Ai? Để làm gì? Tại sao phải gặp?” Đỗ Cửu Trăn nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu hết sức lạnh lùng.

Cô biết nhưng cô vẫn cố tình hỏi.

“Đại tiểu thư, chị Loan…” Chu Tử Tuế phát hiện ra bầu không khí hơi lúng túng. Cậu ta mấp máy môi không biết trả lời thế nào.

“Chào cô, tôi là Triệu Loan.” Cô ta không ngờ sẽ chạm mặt người phụ nữ này. Mặc dù rất khó chịu nhưng cô vẫn mở miệng giới thiệu.

Đỗ Cửu Trăn gật đầu tỏ vẻ “Thì làm sao?”

“Tôi đến gặp Trần…” Triệu Loan nói được nửa câu thì đột ngột thay đổi: “Tìm ông chủ Hoắc.”

“Cứ người nào nói muốn gặp Hoắc Hành Niên thì các người cứ để mặc cho kẻ đó xông vào sao?”

Mặc dù cô không hề chửi mắng bọn họ nhưng vẫn khiến bọn họ sợ hãi.

Triệu Loan cúi đầu, cô ta không dám đối mặt với Đỗ Cửu Trăn.

Khí thế của người phụ nữ này quá mạnh mẽ. Cô ta chỉ đứng trước mặt cô vẫn cảm thấy mình bị cô áp bức.

Có vẻ như tất cả mọi người đều không cùng đẳng cấp với cô ấy.

“Đại tiểu thư, chị Loan…” Chu Tử Tuế thấy vậy định giải thích thay Triệu Loan.

“Đại tiểu thư là cái gì chứ?” Sắc mặt của Đỗ Cửu Trăn vô cùng lạnh nhạt, cô không vui: “Gọi tôi là bà chủ.”

Chu Tử Tuế giật mình.

Sau đó cậu lập tức đổi lại cách xưng hô: “Bà… Bà chủ.”

Bọn họ đang nói chuyện thì cô thấy Hoắc Hành Niên vừa ra khỏi thang máy.

“Đúng lúc thật, anh ấy xuống rồi.” Đỗ Cửu Trăn mỉm cười, cô nhìn Triệu Loan và bảo: “Cô muốn nói gì thì cứ nói. Tôi cho cô mười phút.”

“Tôi đói rồi, chúng tôi còn phải đi ăn cơm.” Đỗ Cửu Trăn đưa tay làm động tác mời.

Hoắc Hành Niên và Triệu Loan ngồi nói chuyện trên ghế sô pha trong đại sảnh.

Đỗ Cửu Trăn và Chu Tử Tuế đứng chờ ở cửa.

Cô nhìn đồng hồ đã trôi qua năm phút.

“Bà chủ, chị tức giận sao?” Chu Tử Tuế cẩn thận hỏi cô.

Lúc Hoắc Hành Niên mất trí nhớ, anh ấy từng có mối quan hệ rất tốt với Triệu Loan.

Triệu Loan thường xuyên dọn dẹp nhà cửa và giặt quần áo cho anh.

Cô ta giống như cô tấm thời hiện đại vậy.

“Tại sao tôi phải tức giận.” Đỗ Cửu Trăn hỏi vặn lại.

Chị ghen chứ còn gì nữa nhưng Chu Tử Tuế chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói thẳng ra.

“Tôi có phải loại người không hiểu lý lẽ đâu.” Đỗ Cửu Trăn hừ lạnh.

Cô vừa dứt lời, Hoắc Hành Niên đã đứng dậy.

Triệu Loan có vẻ hơi bối rồi. Cô ta mím môi và vội vàng đứng lên theo.

Cô ta há miệng muốn nói tiếp nhưng trông anh có vẻ rất khó chịu thế nên cô ta chắc chắn mình sẽ không đạt được mục đích.

Hoắc Hành Niên không thèm để ý đến cô ta, anh đi thẳng tới chỗ Đỗ Cửu Trăn.

“Em đói chưa?” Anh nắm lấy tay cô: “Anh biết một nhà hàng mới mở không tệ lắm, anh dẫn em đi ăn nhé.”

Nhà hàng anh nói ở ngay bên cạnh, quãng đường không xa lắm, bọn họ đi bộ chỉ mất năm phút.

Hoắc Hành Niên gắp thức ăn đến tận miệng cho Đỗ Cửu Trăn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Bé Cửu, em ăn thử món này đi.”

Đỗ Cửu Trăn há miệng ăn đồ ăn anh gắp.

“Anh nấu ngon hơn.” Đỗ Cửu Trăn nuốt xuống rồi đánh giá một cách rất nghiêm túc.

“Em ăn từ từ thôi.” Anh rất vui vẻ nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.

Anh giơ tay lên dùng đầu ngón tay thô ráp lau sạch vết dầu còn dính ở khóe miệng cho cô.

Bọn họ ăn gần xong, Hoắc Hành Niên đột nhiên hỏi Đỗ Cửu Trăn: “Hôm nay em không ghen sao?”

“Hả?” Đỗ Cửu Trăn sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Cô không hề hỏi lúc nãy anh nói gì với Triệu Loan.

Cô vẫn cười rất vui vẻ, không hề có biểu hiện khác thường.

Hoắc Hành Niên rất tò mò.

“Em có phải người nhỏ nhen đâu.” Đỗ Cửu Trăn cúi đầu ăn cơm, cô ăn được vài miếng mới nói tiếp: “Hai người quen nhau ba năm rồi nói vài câu với nhau thì có sao đâu.”

Cô ấy nói chuyện rất thản nhiên, ra vẻ không hề để ý.

Nhưng nếu nghe kỹ thì thấy rõ ràng cô ấy đang ghen.

“Cô ta muốn tìm một công việc nên anh đã đồng ý sẽ giới thiệu vài cái cho cô ta.”

Hoắc Hành Niên vừa dứt lời, Đỗ Cửu Trăn đã liếc anh bằng một ánh mắt sắc bén.

Hoắc Hành Niên chỉ biết cười thầm.

Thế mà cô còn nói có sao đâu.

“Nhưng anh lấy danh nghĩa của Trình Yến giúp cô ta.”

Chẳng khác nào đào hố chôn Trình Yến.

“Anh cũng cảnh cáo cô ta sau này đừng dựa hơi anh mà làm bất cứ chuyện gì.”

“Anh chẳng có quan hệ gì với cô ta hết.”

- -----oOo------