114.

LẠI ĐẶT GIAO ƯỚC [6]

Sắc mặt cô trầm xuống, đang muốn trách anh nói hươu nói vượn thì nhìn thấy anh lấy từ trong túi ra một viên thuốc mày trắng, ngẩn người:

“Cái gì đây?”

“Thuốc ngủ!”

“Thuốc ngủ?”. Lòng tin dành cho Mộc Dịch Triệt trong cô giảm xuống hẳn. “Anh định dùng thuốc ngủ? Không ngờ anh lại dùng cách thiếu i ốt thế này. Tôi mắc công tin tưởng anh. Cậu ta uống được mới sợ”.

“Tất cả phải dựa vào bản lĩnh của em”. Mộc Duệ Thần bỏ vào tay cô. “Thể chất người của Mộc gia khá đặc biệt, thuốc ngủ hầu như vô dụng. Đây là loại thuốc ngủ đặc biệt, người của Mộc gia cho dù có sức mạnh của mười con hổ cũng ngủ như chết với một liều duy nhất. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu”

“Nhưng…”. Ngải Ái thấy khó xử. “Mọi đồ ăn nước uống ở đây đều do Mộc Giản chuẩn bị và kiểm tra kỹ lưỡng. Tôi không có lý do gì để tới gần phòng bếp, hơn nữa khứu giác và khả năng nhận biết của Mộc Duệ Thần rất cao cường, trong lúc đang cùng ăn với nhau mà tôi đổ gì đó vào đồ ăn hay đồ uống cậu ta sẽ biết ngay…”

“Em ngậm trong miệng…”. Mộc Dịch Triệt bày mưu. “Rồi hôn nó, đút cho nó ăn”.

“Tôi làm thế à?”. Cô lí nhí. “Vậy chẳng phải tôi cũng ngủ say như chết còn gì?”

“Đừng lo lắng. Anh sẽ cứu em ra. Lúc em mở mắt ra sẽ là lúc em đang ngồi trên máy bay bay giữa bầu trời, rời khỏi New York”.

Ngải Ái ngập ngừng nhận viên thuốc, nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Anh có chắc sẽ đưa được tôi ra khỏi biệt thự này?”

“Ngày mai mới quan trọng. Ở đây sẽ xuất hiện những người trong Mộc gia và các chính trị gia nổi tiếng. Nó sẽ không để em ở đây”. Mộc Dịch Triệt mỉm cười bí hiểm. “Em là người không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng nên nó sẽ đưa em tới một nơi nào đó…Ừm… Ngọn núi này là địa bàn của nó, những nơi khác không phải… Khi con sư tử bất tỉnh để tuột mất con mồi, sẽ tới lúc anh xuất chiêu…”

Không cho Ngải Ái cắt ngang, Mộc Dịch Triệt cong môi mỉm cười:

“Thế nào, không tin anh?”

Ngải Ái suy nghĩ một lúc lâu:

“Nói thật, đúng là tôi không tin anh”.

Anh bông đùa:

“Bé con, em khinh thường anh à!”

“Nhưng, tôi cũng quyết đánh cuộc một lần”. Cô bắt chước anh nhún vai. “Bởi vì lúc này tôi chỉ có thể tin anh mặc dù anh không đáng tin một chút nào”.

Những lời cô vừa nói khiến Mộc Dịch Triệt thấy kích động.

Ngải Ái trầm tư:

“Tôi là người không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng… tức là sao?”

Mộc Dịch Triệt nhếch môi cười:

“Vợ của nó sẽ do Mộc gia chỉ định, không được phép cãi lời. Tức là như thế đấy… Em không phải là nô lệ của nó mà chẳng qua chỉ là người tình của nó”.

Mặt Ngải Ái biến sắc.

Anh quay người sải chân đi tới cửa, không quay đầu lại giơ một tay lên:

“Anh phải đi đây, bé con. Đừng quên giao ước giữa chúng ta, sau khi xong việc sẽ kiss anh nhiệt tình”.

Cánh cửa được đóng “cạch” lại ngay sau đó, Ngải Ái có cảm giác như chỗ nào đó trong lòng mình bị dao cứa, đau ê ẩm, oxi trong phổi cạn kiệt…

Cô chỉ là…tình nhân của Mộc Duệ Thần sao?

*************

Trước bữa tối, Mộc Giản vào phòng nói với Ngải Ái rằng Mộc Duệ Thần bận xử lý chuyện công ty nên rất có thể tối khuya mới về. Vì thế cô ăn tối một mình rồi chán nản ngồi xem ti vi, cuối cùng bò lên giường, nằm lăn lộn vẫn không sao ngủ được.

Đúng mười giờ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, cô vui sướng chạy ra mở thì nhìn thấy Mộc Giản cung kính đứng trước cửa:

“Ngải tiểu thư!”

“À, là Chú giản à!”. Nụ cười trên môi Ngải Ái biến mất, lòng thầm thất vọng. [À, bé chờ Mộc Duệ Thần à? Thế sao mai còn định trốn đi????]

“Cậu chủ đã đặt trước phòng khách sạn cho Ngải tiểu thư. Giờ ngài muốn tôi đưa tiểu thư tới đó”.

Em là người không được xuất hiện ra ngoài ánh sáng nên nó sẽ đưa em tới một nơi khác…

“Khách sạn ư? Tại sao tôi phải tới khách sạn?”. Cô cười gượng gạo. “Tôi ở đây có phải tốt hơn không?”

“À…”. Mộc Giản ngập ngừng. “Đây là ý của cậu chủ… Bởi vì… Ngày mai ở đây ở biệt thự rất ồn ào và náo nhiệt, cậu chủ lo lắng sẽ quấy nhiễu tiểu thư nghỉ ngơi…”

Ngải Ái không hỏi gì nữa, gật đầu mỉm cười:

“Được thôi! Chú Giản chờ một lát. Tôi thay đồ rồi ra ngay”.

Sau Mộc Giản đi xuống cầu thang, Ngải Ái thay một bộ quần áo đơn giản để dễ dàng hành động, mang đôi dày búp bê, buộc tóc đuôi ngựa, nhét viên thuốc Mộc Dịch Triệt đưa vào trong túi quần rồi quay người đi xuống tầng dưới.

*************

“Chú Giản, chú đã lên tầng hai lần nào chưa?”. [Thôi bé, bé đừng nhắc tới căn phòng đó nữa, nổi cả da gà]

Trên đường tới khách sạn, Ngải Ái nhìn ra ngoài cửa xe vu vơ hỏi Mộc Giản ngồi bên cạnh:

Mộc Giản lạnh nhạt trả lời, thái độ cung kính như ngày thường:

“Trước đây thường rất hay đi qua. Đó là phòng phụ thân cậu chủ”.

“Phụ thân”. Ngải Ái quay đầu lại, mấp máy môi. “Giờ chú ấy đâu rồi? Đang sống ở khu biệt thự Mộc gia ạ?”

Cô để ý cách xưng hô của Mộc Giản với cha của Mộc Duệ Thần không đặc biệt tôn kính, cảm giác như hai chữ phụ thân rất bình thường bởi vì đơn giản ông ta là cha của Mộc Duệ Thần.

“Không phải!”. Mộc Giản hơi hoảng hốt. “Phụ thân cậu chủ đã qua đời mười mấy năm trước. Ông ấy từng là một họa sĩ tài năng, tầng hai đúng là khu dành riêng cho phụ thân của cậu chủ… Sau khi ông mất, cậu chủ không cho phép ai được đặt chân vào đó… Ngải tiểu thư, hôm nay cô đã vào đó sao?” [Chắc chú Giản cũng sợ ma… ]

Ngải Ái thấy đầu óc mình lộn xộn, mỉm cười nói tiếp:

“Vâng. Hèn gì trong phòng bám đầy tro bụi, phòng tranh bên trong cũng bị phủ lớp bụi dày nên không nhìn rõ lắm…Đáng lẽ nên thanh lý… Những bức tranh đó… Rất đặt biệt”.

Cô rất muốn hỏi về bức tranh kia nhưng cố nhẫn nại, nói bóng gió xa xôi.

“Phụ thân cậu chủ là một họa sĩ hết lòng vì nghệ thuật. Khi còn trẻ, có rất nhiều người phụ nữ khác nhau tới biệt thự tạo dáng quái dị để ông vẽ…”. Mộc Giản nói, thái độ suy tư. “Có điều… Ngải Ái nhìn thấy rồi có sợ không?”

“Không! Tôi có thấy một bức… nhưng may mắn là tôi có sức mạnh đối phó với sự sợ hãi”. Ngải Ái bật cười, quơ quơ tay.

Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trên đời có rất nhiều người giống người, chẳng qua do cô bị lóa mắt thành ra bị ảo giác.

Hơn nữa, ngày mai rời khỏi đây rồi, không gặp lại Mộc Duệ Thần, cô cũng sẽ không bị lo lắng bởi những thứ như thế nữa…

115.

EM ĐỢI TÔI NHÉ

“Ngải tiểu thư, đến nơi rồi”.

Nghe Mộc Giản nói, Ngải Ái ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm muôn ngàn vì sao lấp lánh, khẽ thở dài sau đó bước xuống xe.

Được thang máy đưa lên tầng trên cùng, sau đó cô theo Mộc Giản vào trong một căn phòng Tổng thống màu trắng đen đối lập lạnh lẽo không có nổi một hơi ấm.

Cô đã quá quen với căn phòng màu hồng của mình…

“Ngải tiểu thư, xung quanh đây đều có các nhân viên phục vụ rượu và đồ ăn, cô cần gì cứ gọi điện yêu cầu với họ. Cậu chủ có dặn cô không cần phải ra ngoài…”

“Tôi biết rồi, chú Giản. Ở đây không quen tôi cũng không muốn bị lạc”.

Mộc Giản gật đầu, sau đó đóng cửa phòng. Căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Ngải Ái.

Cô không bật đèn, nằm dài xuống chiếc giường lớn, nhìn thành phố sầm uất sáng đèn bên ngoài cửa sổ, chợt thấy lạnh người.

Một lát sau, đầu giường phát ra tiếng chuông reng điếc tai khiến Ngải Ái hoảng sợ ngồi bật dậy. Cô quay đầu, nhận ra đầu giường để sẵn một cái máy vi tính, đang hiển thị có cuộc gọi đến.

Cô thở hắt ra, bò lên giường nhấn phím kết nối. Màn hình lóe sáng. Ngải Ái nhìn thấy Mộc Duệ Thần mặc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế xoay.

“Bé con…”. Ngải Ái nghe anh nói giọng khàn khàn, mệt mỏi.

“Ừ, tôi nè!”

Cô trả lời rồi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình. Anh vẫn đẹp trai như ngày thường, cổ áo không cài hết nút để lộ ra làn da màu đồng, ánh đèn chiếu rọi vào anh khiến cô không nhìn rõ được ánh mắt của anh nhưng cho dù là nhìn anh qua màn hình vẫn cảm nhận được vẻ gợi cảm tản mác từ người anh. [Edit dở dở…]

“Tôi biết là em”. Anh dịu dàng nhìn cô. “Tôi nhìn thấy em, đồ ngốc”.

Ngải Ái chớp mắt, chợt nhận ra mặt mình đang ghé sát màn hình vội nhích ra đằng sau, cách xa màn hình ra.

“Cậu giờ này vẫn còn làm việc à?”

Mộc Duệ Thần gật đầu:

“Ừ, có việc gấp”.

“Cậu nhớ giữ sức khỏe, đừng để bị kiệt sức”. Cô nghiêm mặt. “Hơn mười một giờ đêm rồi”.

“Em lo cho tôi?”. Anh từ từ ngồi thẳng người. Ngải Ái thấy anh càng lúc càng xích lại gần màn hình, tim như sắp ngừng đập đến nơi.

Ngải Ái hơi hoảng:

“À… Đâu có… Tôi vô tình hỏi vậy thôi… Do do một người mẹ tốt cần phải dạy dỗ con cái mà”.

Mặt anh hơi tức giận:

“Hãy đợi tôi. Mai tôi sẽ đến tìm em”.

“Tìm làm gì?”

“Còn làm gì nữa?”. Anh thiếu kiên nhẫn đặt cả hai tay lên bàn, nói rõ ràng từng từ một. “Em quên chuyện em đồng ý với tôi rồi sao?”

Ngải Ái bặm môi không nói câu nào.

“Em ngượng à?”. Tối nay, Mộc Duệ Thần dịu dàng bất ngờ.

“Đâu có!”.

“Hay em định nuốt lời?”

“Tôi đã nói là giữ lời”.

“Tốt!”. Anh nở nụ cười tỏa nắng. “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai không được đi đâu, chỉ được đợi tôi”.

“… Tôi…”. Cô mấp máy môi, ngón tay đụng vào viên thuốc Mộc Dịch Triệt đưa trong túi áo. “Ừ… Tôi sẽ đợi cậu”.

“Cậu… Ngày mai lúc nào thì… sau đó… tới đây…”. Mặt cô đỏ lên hỏi như vậy thật giống đang mong chờ anh đến.

“Vào buổi tối”. Anh áy náy. “Ban ngày tôi không đến được vì bận việc”.

“Không sao!”. Ngải Ái ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng. “Tôi sẽ không đi đâu cả, ở đây đợi cậu”.

Mộc Duệ Thần kinh ngạc nhưng lát sau liền cười rạng rỡ:

“Sao hôm nay bé con ngoan đột xuất?”

“Có đâu!”. Cô phản bác, nhìn đồng hồ đeo tay. “Sao cậu không về biệt thự đi? Giờ này khuya lắm rồi”.

“Ừm. Nhưng tôi muốn được nhìn em thêm một lát”.

Mặt cô đỏ lên. Ai nói Mộc Duệ Thần không nói mấy câu sến rện. Cô phồng má, rất muốn rút lại lời đã nói với Mộc Dịch Triệt ban sáng.

Cô im lặng không nói gì thêm. Anh cứ thế ngồi nhìn cô và cũng im lặng. Thời gian tích tắc trôi qua. Ngải Ái ngồi trên đầu giường mân mê mép váy. Cảm giác được ai đó nhìn mình mãi thật thú vị, cứ như là anh đang ở bên cạnh cô.

Cô cúi đầu nhìn đồng hồ. Khi kim phút và kim giờ chỉ về cùng một hướng mới ngẩng đầu lên.

Một nụ cười rực rỡ như hoa điểm trên môi cô:

“Mộc Duệ Thần, sinh nhật vui vẻ”.

Cho dù không thể gặp nhau vào lễ thành nhân của cậu nhưng tôi vẫn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu.

“Ừ!”. Mộc Duệ Thần mỉm cười. “Cảm ơn em. Vì thế hãy đợi tôi nhé”.

Ngải Ái khó khăn lắm mới mở miệng trả lời:

“Ừm!”

Anh cầm áo khoác mặc vào người:

“Bé con, tôi phải đi đây. Em ngủ sớm đi”.

“Chúc ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon”.

Màn hình vụt tắt, căn phòng tối thui. Ngải Ái ngã ập xuống giường, nhắm mắt lại rất muốn ngủ nhưng rồi lại chẳng thể ngủ được.

***********

Hậu quả của một đêm thức trắng là ngày hôm sau cô ngủ tới tận lúc mặt trời bắt đầu lặn về phía tây mới tỉnh dậy. Sau giấc ngủ quên trời quên đất, cô bò xuống giường nhìn đồng hồ chỉ bốn giờ ba mươi, xoa đầu mấy cái rồi đi đánh răng rửa mặt. Lúc đang chải tóc, cô nghe tiếng chuông cửa đính đong.

“Ngải tiểu thư, bữa trưa muộn của cô đã được đưa tới”.

Ngải Ái chạy ra mở cửa thì nhìn thấy một anh chàng tiếp tân đội chiếc mũ rộng vành kéo xuống thật thấp, đẩy xe vào trong:

“Đây là bữa trưa của cô, Ngải tiểu thư”.

Ngoài những khay bày biện các món Tây, còn có cả chiếc bánh kem được trang trí đẹp mắt. Ngải Ái thấy lạ nên hỏi:

“Tôi đâu có gọi bánh kem?”

Lúc anh chàng phục vụ ngẩng đầu lên, dưới vành mũ, cô nhận ra người quen:

“Có chắc là cô không gọi không? Nhưng nó rất thích ăn bánh kem”.

“Là anh à?”. Ngải Ái thở nhẹ lập tức đóng cửa lại.

116.

LÝ DO PHẢI ĐI

“Mộc Dịch Triệt, tại sao lúc nào anh xuất hiện cũng giả dạng người khác. Anh tưởng anh là điệp viên à?”. [Giống kid1412]

Mộc Dịch Triệt cởi mũ, nhìn căn phòng một lượt mỉm cười:

“Cái giường không tệ, khá lớn, chắc chắn được dùng vào việc quan trọng”.

“Cái gì?”. Ngải Ái quay đầu nhìn anh. “Sao giờ này anh lại tới đây? Chẳng phải anh nói tối khuya anh mới tới còn gì…A! Hay là chúng ta sẽ đi bây giờ?”

Mộc Dịch Triệt đi tới bên giường, không quay đầu lại:

“Giờ anh không thể đưa em ra ngoài. Nó rải nhiều vệ sĩ canh gác ở đây, tối nay khi nó có mặt ở đây mới đề phòng lỏng lẻo, lúc đó anh chắc chắn sẽ đưa em ra được”.

“Giả sử tối nay trong khách sạn vẫn có nhiều người canh gác thì anh sẽ không đưa tôi ra khỏi đây như đã hứa?”

“Không, điểm mấu chốt là các vị tai to mặt lớn trong Mộc gia sẽ không tới đây nên chỉ cần đến tối là mấy người đó sẽ tản đi hết. Anh đang là tội phạm nên không thể kiêu ngạo mà phải khiêm tốn để mọi việc được diễn ra thuận lợi”.

Mộc Dịch Triệt từ tốn giải thích sau đó lấy từ trong túi ra một vật nhỏ đính lên tường. “Chỉ cần em nói phải giữ lời”.

Ngải Ái nghi ngờ hỏi:

“Sao anh lại là tội phạm của Mộc gia?”

“…” Mộc Dịch Triệt ngừng lại. “Do em cả đấy… Chuyện xảy ra năm năm trước…”

Cô bước lại hỏi anh:

“Chuyện đó tại sao lại có liên quan tới Thang Thang và tại sao Mộc Duệ Thần bày mưu hãm hại cô ấy. Anh đã nói sẽ kể hết với tôi nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm”.

Mộc Dịch Triệt đi tới trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu sắc:

“Rồi một ngày nào đó em cũng sẽ hiểu”.

Nếu không có chuyện xảy ra với Thang Thang, có lẽ cô đã không lựa chọn việc bỏ trốn, bởi vì cô không có cách nào có thể tha thứ cho việc Mộc Duệ Thần làm hại Thang Thang. Nếu cô còn tiếp cận Mộc Duệ Thần, cô sợ cậu ta sẽ lại làm Thang Thang phải đau đớn.

Suốt mười mấy năm qua, người thân duy nhất của cô là Thang Tiểu Y.

“Muốn anh nói cho em biết cũng được thôi, nhưng với một điều kiện…”. Mộc Dịch Triệt cười gian tà. “Chúng ta hãy ký hợp đồng tình yêu cho hoành tráng như tiểu thuyết. Em vì bảo vệ bạn bè mà đồng ý ký hợp đồng với anh, sau đó anh sẽ cho em biết toàn bộ sự thật. Rồi chúng mình yêu nhau nhưng tình yêu của em lại song hành với lòng hận thù anh sâu sắc để rồi em quyết định chạy trốn khỏi anh. Ba năm sau, hai chúng ta tình cờ gặp lại nhau, em và một nhóc bản sao của anh sẽ trở về bên anh, hai chúng ta một nhà đoàn tụ. Đó chính là happy ending…Á!”.

Mặc cho Mộc Dịch Triệt đứng nói ba xàm ba lá, Ngải Ái cầm chiếc gối phang vào mặt anh chàng để anh chàng kịp Á lên kết thúc.

Anh cầm gối, mặt rầu rĩ:

“Bé con, anh cố gắng hết sức để thảo kịch bản, em lại không mảy may cảm động. anh đau khổ quá”.

“Thôi đi, chuyện đó tính sau. Giờ việc quan trọng nhất là anh phải đưa tôi về nước”. Ngải Ái thở dài. “Cuối tháng này tôi nhất định phải có mặt ở Trung Quốc. Còn chuyện xảy ra năm năm trước, tôi sẽ tự mình điều tra để xem liệu anh có lừa tôi không và Mộc Duệ Thần có đúng là một kẻ xấu xa. Tôi sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện”.

Từ cái ngày Thang Tiểu Y uống lọ thuốc kia mấy tháng sau đó mới xuất hiện di chứng. Hàng đêm bụng của cậu ấy sẽ rất đau, đau tới mức gập cả người lại run rẩy và sau đó thì ngất xỉu. Sau khi lén đưa Tiểu Y đến bệnh viện khám, các bác sĩ kết luận Thang Tiểu Y uống phải chất phóng xạ không rõ tên, gây ảnh hưởng nặng nề tới tử cung dẫn đến vô sinh. Hơn thế nữa Tiểu Y phải chống chọi với căn bệnh đó mà không thể điều trị tận gốc gì không biết chất phóng xạ đó rốt cuộc là gì thì không thể tìm ra cách để điều trị.

Bệnh tình của Thang Tiểu Y chỉ có hai cô biết, giấu diếm cả cha mẹ của Tiểu Y. Vào cuối tháng, Tiểu Y phải được truyền hóa chất nên cô phải nói dối cha mẹ Tiểu Y rằng cô ấy đến nhà cô ở mấy ngày để hai ông bà khỏi la rầy. Điều trị bằng hóa chất rất đau đớn suốt cả năm năm qua. Lần nào cô nhìn Tiểu Y khổ sở chống chọi với bệnh tật trong lòng luôn thấy tội cô thật nặng.. Bởi vì, đáng lẽ ra cô không nên dây vào Mộc Duệ Thần…

Bây giờ, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tiểu Y…

“Được thôi!”. Mộc Dịch Triệt không cười cợt nhả với cô nữa. Anh đội mũ lên đầu, kéo sụp xuống, đi ra cửa. “Em nên can đảm hỏi Mộc Duệ Thần. Nếu cậu ta thật sự không có dính líu tới chuyện đó sẽ nói cho em biết”.

Ngải Ái đáp:

“Không cần anh phải nhắc nhở tôi”.

Cô đi theo Mộc Dịch Triệt ra tới cửa rồi đột ngột hỏi:

“Hồi nãy anh gắn cái gì trong phòng vậy?”

“Quà cho Mộc Duệ Thần”.

Mộc Duệ Thần cau mày sau đó quay người cúi đầu:

“Ngải tiểu thư, chúc tiểu thư ngon miệng. Chào cô!”

Ngải Ái biết trong hành lang có gắn camera theo dõi liền gật đầu mỉm cười:

“Cảm ơn anh!”

Sau đó Mộc Dịch Triệt đi thẳng tới thang máy như để đón tiếp ai đó. Lúc đóng cửa, cô nhìn thấy ba người đẹp ngoại quốc đầy đặn cao gầy bước ra từ thang máy. Mộc Dịch Triệt cười khẽ với các cô nàng rồi đưa vào trong một căn phòng gần đó. Cô cau mày. Mộc Dịch Triệt đúng là một gã chơi bời gái gú, đã giả dạng nhân viên phục vụ rồi mà vẫn chứng nào tật nấy.

Ngoảnh đầu nhìn chiếc bánh kem mấy tầng ngon tuyệt, cô khẽ cau mày.

Ăn xong bữa trưa, cô dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị sẵn sàng thuốc ngủ, ngồi giữa phòng im lặng đợi Mộc Duệ Thần xuất hiện.

*************

Hoàng hôn buông xuống, trời sập tối. Thành phố sáng trưng bởi những ánh điện đủ màu sắc rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống, khung cảnh bên dưới lấp lánh kỳ ảo.

Ngải Ái ngồi trên ghế nệm đợi mãi, theo tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường rồi ngủ lúc nào không hay. Lúc choàng tỉnh nhìn nửa bầu trời được thắp huy hoàng rực rỡ, thần người thầm cầu nguyện.

“Dậy rồi?”

Giọng nói trầm trầm có hơi khàn khàn lọt vào tai. Ngải Ái giật mình quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói ấy.

“Mộc…” Cô hô lên khe khẽ, lồng ngực nhảy dựng lên. “Cậu… Cậu đến khi nào vậy?”