128.

HẬU QUẢ CỦA VIỆC PHẢN KHÁNG

“Lị Vi chừng nào thì con về tổng?”

“Mấy ngày nữa ạ”. Mộc Lị Vi cười phá lên. “Con thật sự rất nhớ cha. Hai chúng ta lâu rồi không gặp nhau”.

Mộc Giản ngập ngừng hỏi:

“Con là chuyên gia của tổng công ty, sao lại được tới đây? Hay là con có nhiệm vụ gì?”

“Có một vài việc”. Mộc Lị Vi cười khiêu gợi. “Nhưng chủ tịch nói con phải giữ bí mật. Mong cha thông cảm. Con không thể nói với cha được”.

Mộc Giản nhướng mày:

“Có liên quan tới cậu chủ phải không?”

“Tất nhiên rồi!”. Mộc Lị Vi. “Người có vị trí quan trọng trong Mộc gia chẳng phải là cậu chủ sao ạ?”

“Cậu chủ biết con trở lại không? Còn những người khác?”

“Ha ha…”. Mộc Lị Vi bật cười. “Cậu chủ không biết việc con trở lại nên chờ lúc cậu chủ về con sẽ gặp và nói cho cậu chủ biết một tin tức quan trọng. Còn những người khác… Ngoài cha ra chưa ai gặp con cả!”.

Cô đứng cạnh Mộc Giản nhìn Ngải Ái đang chơi đùa phía xa, đôi mắt xanh biếc xuất hiện ánh nhìn khó hiểu, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó:

“Cô ta có phải là thú cưng của cậu chủ không cha?”

“Lị Vi, trước mặt cậu chủ con không bao giờ được nói như vậy. Cô ấy là một người rất quan trọng với cậu chủ”.

“Con biết mà cha. Do đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta nên con hơi tò mò”.

Mộc Lị Vi làm nũng rồi quay sang khu khác của biệt thự:

“Ngồi máy bay ngủ không ngon. Giờ con phải ngủ để dưỡng da đây ạ”.

Mộc Giản bật cười. Con gái ông thừa hưởng tính cách của mẹ, ranh ma, ngạo mạn, xinh đẹp, hoàn toàn không chịu lép vế, lại ngang bướng.

Mộc Lị Vi đi thẳng tới khu dành cho người giúp việc, nhìn Ngải Ái nhếch môi cười khẩy. Ngay sau đó mắt lấp lánh ý cười. Không ngờ đánh liều lấy máu của Ngải Ái đi xét nghiệm và đã biết được một bí mật. Người con gái có cùng nhóm máu với cậu chủ là người có một không hai trên đời này.

Cậu chủ à… tôi đã nắm được bí mật của cậu chủ… Không bao lâu nữa cậu sẽ biết tôi muốn gì…

*************

Buổi trưa. Mộc Duệ Thần lái xe về biệt thự. Sau khi đỗ xe trước cổng, anh bước vào trong đi thẳng lên phòng, vừa mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy Ngải Ái đang nằm ngủ khò khò.

Anh đi tới giường đánh thức cô dậy:

“Ngủ nướng từ sáng tới giờ luôn phải không?”

Bị ánh nắng rọi vào mắt chói chang, Ngải Ái chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội nhìn anh, hết gật đầu tới lắc đầu:

“Xuống tầng dưới ăn cơm trưa với tôi”.

Anh dịu dàng ra lệnh nhưng Ngải Ái lại trề môi từ chối:

“Ngồi ăn cùng cậu để rồi tôi bị trúng thực à? Tránh ra”.

Mộc Duệ Thần cau mày. Từ hôm qua tới giờ cô nàng này khiêu chiến với anh vô số lần.

Anh nắm cổ áo cô dựng đầu dậy:

“Cho cô ba giây, cô đứng dậy cho tôi không thì tôi sẽ lôi cô xuống”.

Mặt Ngải Ái xụ một đống, nắm tay anh bắt đầu vùng vằng la lối:

“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Xê ra kia! Mộc Duệ Thần, tôi ghét cậu lắm. Cậu buông tôi ra ngay!”

Ánh mắt Mộc Duệ Thần chợt lạnh lẽo. Anh xô Ngải Ái xuống giường, cởi áo khoác rồi nằm đè lên trên.

“Cô kiêu ngạo quá rồi đấy, Ngải Ái”.

Roẹt roẹt! Tiếng vải bị xé rách.

Ngải Ái hoảng hốt nhìn chiếc váy bị anh xé làm hai mảnh quăng xuống đất…

“Cậu… Cậu định làm gì tôi?”

Cô túm lấy góc giường muốn bỏ chạy, trước mắt bị mảng tối khủng bố bao trùm.

“Tránh ra… Cậu tránh xa tôi ra…”

“Tôi muốn làm gì à!”

Mộc Duệ Thần cười phá lên lạnh lẽo, cởi áo rồi áp lên cơ thể trắng nõn của cô:

“Muốn tôi nhẫn nại với cô thì cũng phải có mức độ. Tôi đã cho cô những quyền lợi đặc biệt nhất. Giờ tôi phải trừng phạt cô để cho cô biết thế nào là… Hậu quả của việc phản kháng… Bé con”.

Muốn làm chuyện giống như đêm đó. Động tác của Mộc Duệ Thần thô bạo khiến Ngải Ái run lẩy bẩy:

“Đừng… Đừng mà!”

“Giờ cầi xin tôi tha cho cũng chưa muộn đâu”.

Mắt Mộc Duệ Thần lạnh băng, cánh tay càng ghì chặt lấy cô, không kiên nhẫn cắn ngực cô một cái, để lại dấu đỏ.

“Á!”. Ngải Ái hét lên, đau quá nên phải cuộn người lại. “Đau quá! Cậu đừng nên làm như thế!”.

Cởi sạch mọi thứ vướng víu trên người cô, khát vọng không tên bắt đầu lan tràn trong mắt Mộc Duệ Thần.

Anh bắt đầu cắn mút từng tấc da thịt mịn màng trên cơ thể cô… Cứ như nghiện ma túy… Không có cách nào có thể dừng lại…

Môi anh nóng rực như lửa, cắn tới chỗ nào chỗ đó liền đau nhức lại giống như bị lửa đốt, đau và nóng. Cảm giác này lan tỏa khắp người, ngay cả lỗ chân lông cũng muốn bong cả ra.

Ngải Ái thở nhẹ, mắt sũng nước:

“Tôi xin… cậu…”

“Xin gì?”. Mộc Duệ Thần thì thầm, đưa tay vuốt ve hai má cô. “Tại sao lần nào hôn cô cô cũng khóc? Và tại sao luôn muốn chạy trốn tôi? Cô muốn tôi phải đối xử với cô như thế nào đây?”

Cô rút vào trong người anh, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, chảy xuống chỗ hai cơ thể dán vào nhau, chảy qua làn da màu đồng và tuyết trắng tạo thành một dòng suối mát.

Ngải Ái cắn môi nghẹn ngào, môi dưới bị cô cắn tới chảy máu.

Anh bất ngờ phủ bờ môi lên môi cô, lưỡi vươn ra cắn mút đôi môi thơm tho, mút lấy cả vị máu tanh nhạt.

Cô mở to mắt để anh hôn. Lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cuốn lấy đầu lưỡi cô, dường như không để cô chống cự, được mấy giây đã đầu hàng.

Một lát sau, anh buông cô ra ngước mặt lên. Cô nhìn thấy môi anh dính vết máu đỏ tươi, càng trơn bóng dưới ánh sáng, đôi môi gợi cảm sexy. Cô cứ thế nhìn mải rồi hoảng hốt giật nảy mình.

“Không được khóc!”

Mộc Duệ Thần cau mày nổi cáu:

“Người phụ nữ của tôi không được phép yêu đuối!”

129.

VĨNH VIỄN LẠNH LÙNG VỚI CẬU

Ngải Ái giơ tay lên vuốt mặt mới nhận ra mặt mình tèm nhem. Cô vội quẹt lia lịa những giọt nước mắt đọng lại hai bên má nhưng nước mắt vẫn trào ra không ngớt.

Cố gắng bình tĩnh, rồi ngẹn giọng nói với anh:

“Cậu muốn đối xử với tôi thế nào cũng được… Tôi chỉ muốn được về nhà, để giúp người bạn thân nhất của tôi vượt qua thời điểm khó khăn nhất… Là sai ư?”

Ngải Ái nói tiếp:

“Cậu cũng đừng quên chuyện đó do chính cậu gây ra… Nhưng một người luôn không đếm xỉa đến người khác, luôn không coi trọng người khác như tổng giám đốc Mộc thì ào đi quan tâm đến cảm giác của người khác”.

Mộc Duệ Thần ngẩn người rồi buông cô ra, ngồi dậy.

Ngải Ái nhìn tấm lưng trần của anh, lặng lẽ kéo chăn đắp lên cơ thể trần trụi, quấn thành chiếc kén:

“Mộc Duệ Thần, cậu cứ việc ngang ngược bá đạo nhốt tôi ở đây đi, coi tôi như con thú cưng của cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết con thú cưng này sẽ lạnh lùng với cậu vĩnh viễn. Và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu”.

Nói xong, cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần nhặt quần áo mặc vào người rồi ngồi trên ghế nệm, cau mày.

Quan hệ giữa hai người lại rơi vào bế tắc. Ngải Ái nhắm nghiền mắt không quan tâm tới anh.

Một lát sau, trong phòng vang lên tiếng bước chân rồi sau đó là tiếng đóng cửa.

Cô mở mắt ra nhìn cánh cửa đóng kín. Mộc Duệ Thần đã đi rồi.

*************

Cả ngày hôm sau Ngải Ái không bước chân ra khỏi phòng, khóa chặt cửa, đến một giọt nước cũng không uống.

Tối đó, Mộc Giản gõ cửa nói:

“Ngải tiểu thư, cậu chủ nói phải giải quyết việc công ty, tối nay không về. Cậu chủ nói Ngải tiểu thư không cần đợi ngài cùng ăn tối”.

Ngải Ái nhảy ngay xuống giường mở cửa, nhìn Mộc Giản đẩy đồ ăn vào:

“Ngải tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong”.

Những khay thức ăn thịnh soạn hơn ngày thường. Do cả ngày không ăn gì nên bụng Ngải Ái kêu ọc ọc.

Cô cùng Mộc Giản bước vào phòng sau đó ngồi xuống ghế.

“Chú Giản cùng ăn với tôi chứ?”

“Không, thưa tiểu thư. Tất cả những món ăn này đều dành cho Ngải tiểu thư. Cậu chủ sai tôi giám sát cho tới khi cô ăn hết những món này, nếu tôi không làm được sẽ bị trừ nửa năm tiền lương”.

“Hả? Ăn… ăn hết từng này món ạ?”. Ngải Ái la toáng lên, suýt nữa thì phun ngụm súp ra. “Nhiều thế này có ba người như tôi cũng không thể ăn hết được. Mộc Duệ Thần bị điên rồi!”

Lấy tiền lương của quản gia ra uy hiếp quá hèn!

“Không có cách nào khác. Mệnh lệnh của cậu chủ nhất định phải thực thi. Ngải tiểu thư, mời cô dùng bữa, đừng quan tâm tới sự tồn tại của tôi”.

Mộc Giản cười rạng rỡ, không có vẻ gì là đang đóng kịch:

“Sau bữa tối, cô sẽ có một cuộc điện thoại. Đây là di động mới của cô. Cậu chủ có nhờ tôi chuyển lời tới cô. Nếu cô còn dám ném điện thoại đi, cậu chủ sẽ đem cô quăng xuống Thái Bình Dương cho cá ăn”.

Tôi @Y#@#@[email protected][email protected]@!! (Hừm… Ặc ặc… Màn hình tinh thể lỏng… tự động cách âm)

Ngải Ái cắn miếng bánh mì, trong lòng thầm oán hận tên Mộc Duệ Thần, giơ tay cầm điện thoại Mộc Giản đưa, bấm bấm rồi quăng qua một bên, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:

“Cảm ơn chú Giản!”

“Không có gì. Nửa năm tiền lương của tôi còn hay mất đều trông cậy vào tiểu thư”. Mộc Giản bê đĩa bít tết tới. “Cậu chủ đã nói là làm nên Ngải tiểu thư đừng lo lắng quá, cứ cho là cậu chủ đang nói đùa. Tôi năm nay đã năm mươi tám tuổi nếu như bị cắt nửa năm tiền lương rồi cậu chủ cũng sẽ đuổi việc tôi. Cô cũng biết tình hình kinh tế ở New York đang khủng hoảng, một lão già như tôi còn biết làm việc gì để kiếm sống. Tới lúc đó tôi chỉ có nước đi tự tử… Ha ha… Ngải tiểu thư, cố lên…”

Mặt Ngải Ái co rút lại, xấu hổ rồi cũng cười ha ha với Mộc Giản.

Trong Mộc gia, chủ tớ đều thích đe dọa người khác bằng chiều chiêu thức khác nhau… Bọn họ quả nhiên là cùng một ruột!

Bữa tối khổ sở cuối cùng cũng trôi qua, Ngải Ái ôm bụng no căng bò ra khỏi bàn sau đó đứng giữa phòng ngồi cũng chẳng dám ngồi mà nằm cũng không dám nằm.

Cô nhìn Mộc Giản dọn dẹp chén bát, ủ rũ nói:

“Chú Giản, bụng bà bầu ba tháng cũng không bằng bụng tôi lúc này. Đề nghị chú báo cáo với Mộc Duệ Thần tình trạng bi đát của tôi. Nếu tôi bội thực mà chết, cậu ta chính là hung thủ. Chú nhất định phải làm chứng đấy”.

“Ngải tiểu thư đừng đùa nữa, không có chuyện gì đâu. Cậu chủ mấy ngày nay đều rất bận rộn, rất có thể vài ngày nữa cũng sẽ không trở về biệt thự, có dặn tôi chăm sóc sức khỏe cho cậu chủ”.

Cô nghi ngờ, nhỏ giọng thở dài:

“Nếu bận rộn như thế thì tự nhiên trưa nay lại đùng đùng xuất hiện làm gì…”

“Giữa trưa…”. Mộc Giản ngập ngừng. “Giữa trưa cậu chủ gọi điện hỏi tình hình của Ngải tiểu thư. Vừa nghe nói cô chưa ăn gì liền vội vàng về vì lo lắng cho Ngải tiểu thư. Cậu chủ thật lòng lo lắng cho cô nên mới như thế…”

Ông nói xong nhìn thấy Ngải Ái đủng đỉnh đi ra khỏi phòng.

“Chú Giản, tôi ăn nhiều quá phải đi dạo một lát cho tiêu hóa. Nhờ chú dọn dẹp nhé”.

Cô quơ tay rồi đi xuống cầu thang. Mộc Giản thở dài, nói với cô bé này cứ như nước đổ đầu vịt…

*************

Nhìn bầu trời đêm từ trên đỉnh núi đẹp lung linh.

Ngải Ái ngồi trên chiếc ghế dài màu trắng trong sân, ngước mắt nhìn màn đêm muôn vàn vì sao lấp lánh, cau mày buồn bã.

Cô nhớ lại cái đêm năm năm trước, trời cũng đầy sao như tối nay. Cũng vào đêm đó, Mộc Dệu Thần bước ra khỏi cuộc sống của cô như một trò chơi hiện chữ game over.

Để rồi không lường trước được năm năm sau lại đánh mất trinh tiết bởi thằng nhóc đó và cũng không thể nào ngờ được rằng phải chịu sự kiểm soát của cậu ta, không có bất kỳ đường sống nào.

Nếu đã vậy, cô ước gì vào cái ngày năm cô mười bảy tuổi không gặp Mộc Duệ Thần.

Ước gì chỉ là một người dưng.

“Ngải tiểu thư!”

Một giọng nữ sang sảng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô quay đầu nhìn đằng sau thấy cô nàng Mộc Lị Vi.

Ngải Ái hoàn hồn, gật đầu một cái:

“Chào bác sĩ Mộc!”.

“Cứ gọi tôi là Lị Vi”. Mộc Lị Vi ngồi xuống bên cạnh cô, giọng cô ta thật hiền hòa. “Cậu chủ tối nay không về, trông sắc mặt Ngải tiểu thư không được tốt lắm? Cô lưu luyến cậu chủ à?”

“Lưu luyến… Làm gì có chuyện đó!”. Ngải Ái lắc đầu. “Do tôi… rãnh rỗi quá thôi”.

130.

NHƯ MỘT CON BÚP BÊ CHO CẬU TA CHƠI ĐÙA

“Không sao!”. Mộc Lị Vi hích vai Ngải Ái, giọng mỉa mai. “Tôi biết Ngải tiểu thư vẫn đắn đo trong lòng vì đêm đó cậu chủ chưa thực sự dịu dàng cho lắm… Nhưng có điều này, nếu cô chọn cậu chủ thì cô phải biết rằng quan hệ hai người chẳng đi tới đâu đâu. Cô nên chuẩn bị tinh thần đi đấy”.

Mộc Lị Vi nhiệt tình nắm lấy tay cô, tiếp tục cười giả lả:

“Cậu chủ lại đẹp trai như thế cho dù không có kết quả nhưng giữa hai người dù gì cũng đã có một đoạn ký ức đẹp. Tốt quá rồi còn gì”.

“Bác sĩ Mộc, tôi chẳng hiểu cô nói gì cả?”. Ngải Ái rút tay lại, thái độ không được tự nhiên. “Tôi và Mộc Duệ Thần chẳng có gì cả. Đêm đó do cậu ta bị trúng thuốc kích thích nên mới phạm sai lầm…”

“Bộ Ngải tiểu thư không biết à? Mặc dù cậu chủ là người ong bướm nhưng cậu chủ cũng đã có vợ sắp cưới. Và Mộc gia cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho Ngải tiểu thư kết hôn với cậu chủ”. Mộc Lị Vi làm bộ ngạc nhiên. “Bởi vì… Ngải tiểu thư cũng biết rồi đấy thôi, cậu chủ chỉ mới mười tám tuổi, đây là tuổi thích rong chơi…”

Ngải Ái cuối cùng cũng hiểu Mộc Lị Vi muốn nói gì.

Cô ta nói đúng, Mộc Duệ Thần có vợ sắp cưới và ai cũng không thể thay đổi được điều đó. Tóm lại một điều là Mộc Duệ Thần chỉ muốn chơi đùa cô mà thôi.

Mặt cô trắng bệch, không muốn đề cập gì thêm về vấn đề đó, lẳng lặng nói:

“Bác sĩ Mộc, cô nhầm rồi. Tôi không phải là đối tượng cho cậu ta đùa cợt. Và tôi cũng chẳng đủ khả năng để có thể chơi với cậu ta”.

Mộc Lị Vi nhìn Ngải Ái bình tĩnh, cau mày, trong mắt bất chợt xuất hiện tia căm ghét rồi biến mất, cười dịu dàng:

“Ngải tiểu thư nghĩ như thế là tốt đấy. Do tôi sợ đến khi kết thúc rồi, người bị đá là cô mới nhận ra thì muộn quá rồi. Cô đừng trách tôi nhé!”

Ngải Ái lắc đầu:

“Cảm ơn chị!”

“Sức khỏe của tiểu thư phục hồi tới đâu rồi?”. Mộc Lị Vi đột nhiên chuyển sang chuyện khác. “Tôi có thuốc này sẽ giúp Ngải tiểu thư nhanh chóng khỏe hơn. Để tôi đưa cho cô nhé”.

Ngải Ái ngạc nhiên nhìn Mộc Lị Vi rồi gật đầu:

“À được, được. Cảm ơn bác sĩ Mộc”.

“Đừng cảm ơn tôi”. Mộc Lị Vi chợt nhíu mày, mặt vô cùng mập mờ. “Tôi theo cậu chủ bao năm, cậu chủ mạnh mẽ thế nào tôi đều biết… Dù sao…”

Mặt cô ta chợt đổ lên, đôi mắt xanh biếc ngượng ngùng:

“Dù sao tôi cũng giống Ngải tiểu thư, đều đã trải qua…”

Dứt lời, cô ta nhìn Ngải Ái như nhìn đồng minh mỉm cười, đứng dậy rời khỏi ghế đi lấy thuốc.

Ngải Ái nhìn lưng cô ta rồi cong môi cười trong không khí, một nụ cười gượng gạo. Lòng dấy lên cảm giác chua xót…

Cô đưa tay ôm ngực. Lạnh quá.

Rõ ràng đang là mùa hè, lại cảm thấy rất lạnh…

*************

Vào buổi tối, lúc đang nằm trên giường, Ngải Ái nhắm nghiền mắt, nhưng lại rất tỉnh táo. Những gì Mộc Lị Vi đã nói với cô xoay vòng trong đầu. Tinh ý có thể tóm gọn lại trong hai câu.

Câu thứ nhất, cô là con búp bê của Mộc Duệ Thần, chờ cậu ta chơi chán sẽ vứt đi quay về bên người cô vợ sắp cưới.

Câu thứ hai, ngoài con búp bê là cô ra, còn có búp bê – Mộc Lị Vi và nhiều nhiều người nữa.

Cô ôm gối mở mắt ra, mơ màng nhìn vào bóng tối rồi nhỏm người ngồi dậy. Hình như trời sắp sáng.

Đêm dài mất ngủ, Ngải Ái ngồi dựa lưng vào đầu giường thở dài, đăm chiêu suy nghĩ. Hình như từ lúc tới đây, đêm nào không có Mộc Duệ Thần là đêm đó cô không ngủ được. Có vẻ như cô đã ỷ lại vào anh từ lúc nào.

Màn hình điện thoại chợt sáng lên, tiếng chuông vang vang trong đêm. Ngải Ái hoảng hốt nhìn chiếc điện thoại mình quăng trên bàn, vội chạy xuống cầm lên xem. [Để xem nào… Hình như là iphone… Chiếc iphone mà tớ thấy trong phim Hoàng tử gác mái ý].

Nhìn dãy số hiện ra trên màn hình, cô bụm miệng khó tin. Cô cuống quít bấm nút, giọng nói run rung:

“Không… Không phải tới đang nằm mơ chứ…”

“Xin lỗi cậu Tiểu Ái, cách đây mấy tiếng tớ đã định gọi điện cho cậu rồi nhưng giáo sư lại giao cả đống bài tập, giờ tới mới rãnh nè. A, đúng rồi. Chỗ cậu bây giờ là rạng sáng. Xin lỗi, xin lỗi cậu. Tớ đã phá rối giấc ngủ của cậu phải không?!”

Đúng là Thang Tiểu Y rồi.

Ngải Ái lắc đầu:

“Không đâu. Hồi nãy tớ có việc cần làm nên chưa ngủ. Cậu khỏe không? Bệnh cậu có gì chuyển biến không? À sắp tới đợt cậu phải truyền hóa chất rồi nhỉ?”

“Tớ rất khỏe”. Thang Tiểu Y bật cười bên đầu dây bên kia. “Đồ quỷ cậu không ở đây làm phiền tớ hay lảm nhảm không khỏe sao được”.

“Cậu đi chết đi!”. Ngải Ái dường như vẫn không tin được đây là sự thật, hỏi kỹ lưỡng. “Sao cậu không hỏi tới, tại sao tới lại mất tích và tại sao cậu lại có số điện thoại của tớ?”

“Mất tích…?! Chẳng phải Mộc Duệ Thần đón cậu tới Mỹ du lịch hả?”. Thang Tiểu Y hét toáng lên. “Hay cậu ta để lạc mất cậu? Không thể nào. Cậu ta gọi điện cho tớ rồi cho tớ số này nói cậu rất nhớ tớ, bảo tới gọi điện cho cậu đấy!”.

Ngải Ái sửng sốt:

“Cậu biết tớ ở chỗ Mộc Duệ Thần từ lâu rồi hả. Cậu gọi điện cho tớ là do cậu ta bảo luôn hả?”

“Tiểu Ái Tử, cậu nhắc lại lời tớ làm gì”. Thang Tiểu Y ngáp dài. “Tớ đã xin phép giáo sư cho cậu nghỉ dài hạn rồi. Cậu đi chơi vui vẻ. Cậu nhất định phải trở về đấy. Tớ nhớ cậu lắm. Cả tớ và Bắc Hàn đều rất lo lắng cho cậu, lúc nào cũng chờ cậu về”.

“Bắc Hàn… Anh ấy thế nào rồi??”

“Tớ nói với anh ấy là cậu đang được con nuôi trả ơn, vậy mà anh ấy không tin, còn muốn bay sang Mũ tìm cậu. Nhưng cũng may tớ đã ngăn cản được anh ấy. Lúc nào về cậu nhớ phải mang cho anh ấy đặc sản ha, nếu không thì anh ấy sẽ mắng cậu đi mà không nói lời nào đấy”.

“Ừ!”. Ngải Ái rầu rĩ. “Ngày mấy cậu truyền hóa chất?”

“Năm ngày nữa. Không sao đâu. Cậu không có ở đây thì đã có Bắc Hàn lo cho tớ”.

“Thang Thang à”. Ngải Ái gào lên. “Cậu yên tâm. Tớ nhất định sẽ về để đi với cậu. Tớ hứa đấy”.

“…Ừ…”. Thang Tiểu Y im lặng một lúc rồi lên tiếng. “Tiểu Ái, tớ sẽ đợi cậu”.