Ghép câu trước với câu này sẽ thành gì? "Cậu không thấy tôi và cô ấy đang nói chuyện...bằng môi"?

"Tên khốn, tôi sẽ giết anh!!"

Đương lúc Giai Băng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết đưa nụ cười ra che đậy một bên nội tâm đang hèn hạ co rúm, run rẩy như sốt trước mảng đen u tối Lãnh Kiên, một bên hận muốn tứ mã phân thây cái tên mặt trời sáng lạng Đằng Dạ, tiếng chuông điện thoại thường ngày rú lên như heo bị chọc tiết giờ tựa bài ca thánh cứu rỗi linh hồn tội lỗi của cô vang lên, êm tai kinh khủng.

Giai Băng ngay lập tức vui mừng quẳng luôn cây nạng nằm sõng soài dưới đất, mò túi lục điện thoại, không thèm nhìn số điện thoại liền áp ngay lên tay, nói lớn ra vẻ "I"m busy"

-Tôi là Hạ Giai Băng xin nghe!

-Giai Băng hả? Mẹ đây!_Tiếng người bên kia có vẻ rất gấp gáp.

-À...Mẹ Đằng ạ! Có chuyện gì không?_Liếc nhìn hai người kia một cái ngụ ý giới thiệu rằng "xem đây, bà là phụ nữ sắp có chồng, ngươi nên ngộ ra điều này một chút đi", Giai Băng mỉm cười đáp lễ, lời nói thanh thoát, nhẹ nhàng như tiếng ngọc.

-Ờ, con đến Wings-siêu thị trang sức-đi, chúng ta đi chọn nhẫn cưới.

-Nhẫn? Giờ ạ?_Giai Băng đưa mắt nhìn đồng hồ.

-Ừ! Ta cho người đến đón con rồi, cứ đến đó chọn đồ trước, thích cái nào thì chọn cái đó, ta sẽ đến sau_Mẹ Đằng nói gấp rồi cúp máy, trước đó, tiếng nói chuyện cười đùa đập vào tai Giai Băng, có lẽ, bà đang tiếp khách.

Nhưng...đi bây giờ...thôi, 36 kế, chuồn là thượng sách.

Nghĩ vậy, Giai Băng từ tốn cười lệ rồi cáo lui. Vừa chống nạng vừa nhấc chân đi được một quãng xa, cô bỗng quyến luyến quay đầu nhìn lại.

Thiên địa ơi! Cảnh tượng gì "đá" thủng mắt cô thế này? Kia...có phải cái tên họ Đằng biến thái đó đang giơ cao tay, bắt lấy nắm tay của Lãnh Kiên nhà cô không? Còn nữa...sao lâu như vậy, 5 giây rồi vẫn chưa chịu buông tay con trai nhà lành ra, đã thấy, mắt dán chặt lên mặt Lãnh Kiên nữa chứ!! Chẳng lẽ...

"No no no!!! Never! Không thể được! Không thể có chuyện 2 người đó "trong lòng như đã bên ngoài còn e" được. Không! Lãnh Kiên, anh còn có em đây nè. Em đang nhìn anh đây nè! Mau cho hắn một đấm đi chứ! Anh đừng nhìn hắn không rời như thế!!!!!!!!"

Khi xưa, Giai Băng đọc một chuyện kể rằng: có một đôi tình nhân thường nắm tay đợi xe buýt và một chàng trai lái xe ô tô siêu sành điệu thường đậu trước mặt họ. Dần dà, cô gái kia có cảm tình với tên siêu sành điệu đó. Một hôm, hắn đem hoa đến tặng cô và bảo "Em có vui lòng bỏ tên kia không?", Cô ta nghiễm nhiên đỏ mặt gật đầu cái rụp. Kết quả, tên đó vui sướng như điên, chạy sang ông anh bạn trai vừa bị đá bên cạnh, cầm tay mà nói "Anh à, cô ta bỏ anh rồi, chúng ta yêu nhau nhé!". Thế có lừa tình không chứ. Lúc đọc cái này, Giai Băng cười đến sái quái hàm, nhưng giờ, khi thực tại đang dần có xu hương như trong câu chuyện ấy, cô lại không cười nổi. Liệu có khi nào truyện giả tình thật không trời?

Lo lắng cho mình bị bỏ rơi, Giai Băng toan quay lại, chống nạng đến chia rẽ thì bị một đám người áo vest đen chỉnh tề, mắt đeo cặp kính râm ngầu không tả nổi chắn ngay trước mặt, trịnh trọng cúi đầu rồi người bưng đầu, người xách tay, kẻ nâng chân cô "vận chuyện" ra một chiếc xe cũng đen nốt đậu gần đó. Trong cô lúc này, như con lợn nái bị nướng đen thui sắp được lên bàn mổ cho người ta khai tiệc vậy.

Chuyện gì thế trời!

-Cậu là người đầu tiên phản ứng thái quá với cương vị của một người anh trai đấy!_Hất nắm tay bị mình bắt được sang bên, Đằng Dạ phủi tay, giọng nói ẵm lạnh đánh giá.

-Cút ra xa khỏi em gái tôi!_Lãnh Kiên xoa xoa nắm tay mình, nghiến răng như muốn gào lên.

-Tại sao? Cậu không thể lấy quyền anh trai để bắt ép tôi điều đó..._Đằng Dạ lãnh đạm nhắc nhở.

-Một kẻ không hề có địa vị, tiền bạc, quyền lực trong xã hội như anh...không xứng!_Lãnh Kiên cười lạnh_Nên nhớ, chức hội trưởng của anh...là do hiệu trưởng sống chết bảo vệ.

-...trừ phi...giữa anh và Hạ Giai Băng có quan hệ gì đó..._Đằng Dạ không thèm đếm xỉa gì đến câu nói xúc phạm kia, ra vẻ đăm chiêu suy đoán.

-Anh...

-Tôi...sẽ tìm ra điều đó...những việc như thế...rất đáng để quan tâm_Đằng Dạ lẩm bẩm như tự nói với chính mình rồi rời đi, cũng cáo lui theo_...cố mà giữ em gái anh cẩn thận!

***

Tại Wings...

-Đây là số trang sức cuối cùng, Hạ tiểu thư!_Cô nhân viên có sức kiên nhẫn lớn nhất trong đám nhân viên sau khi theo Giai Băng chống nạng đi hết một vòng sảnh lớn chọn nhẫn vui mừng nói, cuối cùng, chị ta cũng không cần phải lết người đi nữa rồi. Nếu không phải vì nể đây là Giai Nhân Kì của P&P, chị ta đã kêu người đưa cô vào trại tâm thần.