Nữ tử lam y đồng ý cùng bọn họ ngồi xuống hảo hảo tâm sự, không khí giương cung bạt kiếm xung quanh nhất thời được giảm bớt.

Hành Ngọc không có ý định cởi bỏ trận pháp giam cầm trên người nữ tử lam y, nàng tiến lên trước, nói một câu Mạo phạm, tự mình dìu nữ tử lam y còn đang bị thương lên.

Trận pháp giam cầm chỉ trói buộc linh lực trong cơ thể nữ tử lam y, khiến linh lực trong cơ thể nàng không thể chuyển động được, nên cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại.

Nàng hít sâu một hơi đi về phía trước, ngược lại không cự tuyệt ý tốt của Hành Ngọc.

"Lạc chủ vẫn còn bị thương, có thể đi được chứ?" Liễu Ngộ nhíu mày.

"Sau khi ăn đan dược đã tốt hơn nhiều rồi." Hành Ngọc nói.

Liễu Ngộ vốn muốn giúp nàng đỡ lấy lam y nữ tử, nhưng suy nghĩ một chút hắn vẫn là thay đổi chủ ý, nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Hoan bên cạnh, thỉnh cầu nói: "Mộ chủ, có thể phiền ngươi dìu đỡ vị đạo hữu này không?"
Lúc được Mộ Hoan nâng lên, nữ tử lam y nhìn Liễu Ngộ thật sâu.

Thấy toàn bộ bọn họ đã đi xa, Viên Tĩnh đờ đẫn chậm rãi cất bước, lung lay tích trượng cửu hoàn trong tay trầm mặc đi theo phía sau bọn họ.

***
Tiểu Niệm đứng bên cửa sổ sương phòng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy đoàn người Hành Ngọc xuất hiện ở đầu đường, hắn vội vàng chạy xuống lầu một.

Chờ đoàn người Hành Ngọc tiến vào tửu lâu, Liễu Niệm cũng vừa lúc chạy đến trước mặt bọn họ.

Đánh giá Liễu Ngộ từ trên xuống dưới một phen, phát hiện sư huynh còn nguyên vẹn không tổn hao gì, Liễu Niệm thở phào nhẹ nhõm.

Khi ánh mắt dừng trên người Hành Ngọc, Liễu Niệm sững sờ: Bên môi Hành Ngọc còn có vết máu chưa lau sạch, trên cổ tuyết trắng cũng nhiễm vết máu, dấu vết bụi bặm trên váy đen cũng dễ thấy rõ ràng.

"Lạc chủ, ngươi bị thương?" Tiểu hòa thượng Liễu Niệm hỏi.

Hành Ngọc khẽ Ồ" một tiếng: "Tiểu hòa thượng, ngươi mà lại quan tâm ta hả?"
Nét lo lắng trên mặt Liễu Niệm trong nháy mắt biến thành hổn hển tức giận.

Hiện tại hắn rất khẳng định, thương thế của yêu nữ này không có gì đáng ngại.

"Chúng ta vào đi thôi." Hành Ngọc khẽ cười nói.

Lúc này Liễu Niệm mới chú ý tới nữ tử lam y bên cạnh nàng, cùng với đoàn người Tiêu Dao Tử đi theo phía sau.

Hắn ảo não vỗ vỗ trán mình, vội vàng lui ra phía sau vài bước, mời bọn họ tiến vào.


Tửu lâu lầu một khả năng nhiều người mắt tạp nên Hành Ngọc trực tiếp dẫn bọn họ đến sương phòng của nàng.

Trong phòng bày một bình hoa trên bàn, trong đó là một nhành mai mới chớm nở.

Bộ văn phòng tứ bảo* Hành Ngọc lấy ra luyện chữ lúc buổi trưa còn chưa thu lại, hiện tại đều bày ra trên mặt bàn.
*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên
Mộ Hoan đi tới, nhìn bút tích nước chảy mây trôi của Hành Ngọc, có chút kinh ngạc nhướng mày.

Trước đây, nàng còn không biết Hành Ngọc có một tay chữ tốt như vậy.

Trong sương phòng chỉ có bốn cái ghế, Tiểu hòa thượng Liễu Niệm còn rất cơ linh, chạy tới sương phòng của mình mang ghế đến.

Rất nhanh, mọi người ngồi chung một chỗ.

Hành Ngọc rót cho mỗi người một chén trà.

Nữ tử lam y chán ghét buồn bực đến hoảng hốt, giơ tay cởi mũ áo choàng đen xuống.

Theo chiếc mũ cùng rơi xuống, còn có mái tóc đen phiêu dật của nàng, làn tóc đen buông thẳng xuống bên hông, làm nổi bật dung mạo vốn đã diễm lệ kia càng thêm tinh xảo.

Dấu ấn hoa phù dung ở khóe mắt nàng lả lướt nở rộ.

Nhìn khuôn mặt này, rốt cuộc Hành Ngọc đã biết vì sao năm đó Viên Tĩnh lại động tâm.

-
Nữ tử lam y và Vũ Mị là cùng một loại diện mạo, nhưng so với Vũ Mị nàng càng quyến rũ, càng diễm lệ, càng thêm phong tình hơn.

Diện mạo như vậy, không cẩn thận sẽ trở thành diễm tục.

Nhưng trên người nàng chỉ thấy xinh đẹp diễm lệ.

Bưng nước trà, Tiêu Dao Tử rốt cục không kiềm chế được.

Hắn nhìn chằm chằm lam y nữ tử, cười lạnh nói: "Yêu nữ, ngươi nói, chuyện đại đồ đệ ta bị thải dương bổ âm phải nói thế nào?"
"Có gì để nói, chuyện nam nữ vui vẻ vốn là ngươi tình ta nguyện." Nữ tử lam y khẽ cười nói.

"Hoang đường!" Tiêu Dao Tử vỗ bàn một cái đứng lên, ngón tay cơ hồ chọc vào chóp mũi lam y nữ tử, "Lúc đó chính là thời khắc mấu chốt Đạo môn truyền đạo, Đại đồ đệ của ta không có khả năng không để ý toàn bộ đại cục.

Hơn nữa, đại đồ đệ ta làm sao có thể coi trọng yêu nữ Hợp Hoan Tông như ngươi."

Nghe Tiêu Dao Tử nói như vậy, Hành Ngọc không khỏi nhướng mày, Mộ Hoan thì khẽ hừ một tiếng.

"Tiêu Dao Tử tiền bối không cần phải kích động như thế."
Đạo Trác cũng nghe ra sự quá đáng trong đó, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Trong gian phòng này, ngoại trừ nữ tử lam y ra, còn có hai thiếu chủ Hợp Hoan Tông, cho dù chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng loại lời như này cũng coi là mạo phạm.

Tiêu Dao Tử hít sâu một hơi, miễn cưỡng làm cho mình tỉnh táo lại.

"Còn chưa biết đạo hữu xưng hô thế nào." Hành Ngọc không nhìn Tiêu Dao Tử, trực tiếp mở miệng tiếp lời.

Kiếm Hiệp Hay
Mộ Hoan liền giúp trả lời vấn đề này: "Ba trăm năm trước, đệ tử thủ tịch của Hợp Hoan Tông, Mật Nghi."
Trong các đệ tử tông môn, tổng thể được chia làm đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn.

Nhưng đệ tử nội môn chia nhỏ mà nói, lại có đệ tử nội môn bình thường, đệ tử thân truyền của các trưởng lão, chưởng môn.

Trong đó, người trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất tông môn, là người có tư cách kế thừa chức chưởng môn nhất, được xưng là thủ tịch đệ tử.

Hành Ngọc sớm biết thân phận Mật Nghi không đơn giản, chỉ là không ngờ thân phận của nàng lại cao tới vậy.

Thân phận bậc này vì sao lại phản bội Hợp Hoan Tông? Tại sao lại tu luyện cấm thuật của Hợp Hoan tông?
Hiện tại Hành Ngọc càng ngày càng tò mò về những chuyện bí mật ba trăm năm trước.

Mật Nghi lạnh lùng cười: "Thân phận kia sớm đã là khói bụi trong quá khứ, nhắc tới cũng chỉ khiến Hợp Hoan tông xấu hổ."
Hành Ngọc nhíu mày: "Vậy sao ngươi lại tu luyện thuật thải dương bổ âm?"
Mật Nghi ngược lại tương đối thản nhiên: "Đã từng thân là đệ tử thủ tịch tông môn, ta muốn tiếp xúc với loại cấm thuật này cũng không khó.

Nửa năm trước ta bị tu sĩ Nguyên Anh đả thương, tu vi trực tiếp rơi xuống Trúc Cơ sơ kỳ.

Đạo cơ đã phế bỏ, chỉ có thể dựa vào thuật thải dương bổ âm để bù khuyết tu vi."
"Ngươi...", ánh mắt Tiêu Dao Tử cơ hồ đã muốn phun ra lửa.

Mật Nghi không hề gì cười cười: "Nói đến đây, ta không còn gì để nói nữa, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên."
"Nếu yêu nữ này đã nói muốn chém muốn giết cứ tùy ý, vậy lấy mạng của nàng đến trả lại tu vi đệ tử ta đã mất đi."
Tiêu Dao Tử từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nói.

Hắn hận không thể trực tiếp đoạt mạng yêu nữ này, đến báo thù cho đệ tử của hắn.


Nghe thấy những lời này, Viên Tĩnh vẫn yên lặng ngồi sau lưng Mật Nghi nhanh chóng nâng tích trượng cửu hoàn trong tay lên.

Bầu không khí trong sương phòng lại ngưng trệ.

Đột nhiên Hành Ngọc khẽ cười lên tiếng: "Chư vị động thủ ở trong phòng của ta, tựa hồ là có chút không ổn."
Thanh âm của nàng trong trẻo lạnh lùng, vô thanh vô tức hóa giải không khí giương cung bạt kiếm trong phòng.

Nhìn tất cả mọi người đều hướng ánh mắt vào nàng, Hành Ngọc lười biếng thưởng thức cành hoa đào đang nở rộ trong bình hoa: "Nếu ta đoán không sai, hình như trạng thái hiện giờ của ngươi là tẩu hỏa nhập ma?"
Lúc trước nguyên thân cũng tẩu hỏa nhập ma, Hành Ngọc nhìn tình huống hiện tại của Mật Nghi, rất giống nàng lúc mới xuyên qua.

Mật Nghi nhếch khóe môi: "Sở dĩ thải dương bổ âm bị Hợp Hoan Tông liệt vào cấm thuật, ngoài việc trái với quy tắc thiên địa, thì còn liên quan đến tính bất ổn của nó."
"Ngươi đoán không sai, ta quả thật đã tẩu hỏa nhập ma, sống không được lâu nữa."
"Tẩu hỏa nhập ma thì sao, đây đều là ngươi tự mình chuốc lấy!" Tiêu Dao Tử cười lạnh nói, "Lẽ nào ngươi cho rằng, ngươi tẩu hỏa nhập ma sắp chết đến nơi, là có thể bù đắp thương tổn ngươi đã gây ra đối với đệ tử của ta sao?"
Mật Nghi liếc hắn một cái, khẽ xoay nhẫn trữ vật nơi ngón tay: "Trong này có sáu phần thiên tài địa bảo giúp bổ trợ đạo cơ, nguyên bản là ta thu thập để dùng cho mình, nhưng với tình huống hiện tại của ta, bổ sung đạo cơ cũng không có ý nghĩa gì, vậy cho đệ tử ngươi và ba đệ tử Đạo Tông kia đi.

Về phần những thứ khác trong nhẫn trữ vật, coi như là bồi thường cho bọn họ."
Trước khi cảnh giới rơi xuống, ít nhất Mật Nghi đang ở tu vi Kim đan trung kỳ.

Đồ vật trong nhẫn trữ vật, có thể nói là đồ vật trân quý cả đời nàng cất giữ.

Tiêu Dao Tử trợn tròn mắt: "Ngươi..."
"Ngươi có thể không lấy bồi thường, mà lựa chọn động thủ giết ta."
"Nhưng cũng đừng nghĩ đến chuyện sau khi giết ta còn có thể chiếm giữ nhẫn trữ vật của ta, ta sẽ đem nhẫn trữ vật này giao cho hòa thượng Viên Tĩnh, ngươi cảm thấy mình có thể cướp đi trữ vật giới chỉ từ trong tay Kim Đan hậu kỳ, vậy thì cứ thử một lần!"
Tiêu Dao Tử không ngừng cân nhắc dưới đáy lòng.
Mật Nghi trực tiếp cởi bỏ nhẫn trữ vật, ném vào trong ngực Tiêu Dao Tử: "Ta còn nhiều lắm là bảy ngày thọ mệnh."
"Được! Bảy ngày sau, ta sẽ tới tận mắt nhìn thi thể ngươi, nếu như ngươi không chết, vậy bần đạo sẽ tiễn ngươi một đoạn đường cuối cùng."
Nắm chặt nhẫn trữ vật trong tay, Tiêu Dao Tử trực tiếp rời khỏi sương phòng, chạy về chữa thương cho đệ tử hắn.

Mấy đồ đệ khác của hắn cùng Đạo Trác cũng theo đó mà rời đi.

Mộ Hoan trầm ngâm một lát, vẫn quyết định không có lại chỗ này.

Chờ sau khi toàn bộ bọn họ rời khỏi sương phòng, Mật Nghi ôm ngực mình, liên tục phun ra mấy ngụm máu lớn.

Viên Tĩnh cuống quít đứng lên, chân tay cả người luống cuống: "Ngươi..."
"Ta không muốn gặp ngươi." Mật Nghi nói.

Viên Tĩnh nhắm mắt lại.

Hắn cắn chặt răng, mới có thể miễn cưỡng khắc chế thân thể mình lay động.

Viên Tĩnh lấy nhẫn trữ vật của mình xuống đặt lên bàn: "Vậy ta về phòng mình nghỉ ngơi."
Trước khi xoay người, hắn truyền âm cho Hành Ngọc: "Xin thứ lỗi vì hành động vừa rồi, sau này ta sẽ nghĩ cách bù đắp cho đạo hữu.

Chỉ hy vọng đạo hữu có thể thay ta chiếu cố nàng thật tốt."
Mỗi lời nói và hành động, gần như khiêm tốn đến tận xương tủy.


Giờ khắc này từ trên người Viên Tĩnh, Hành Ngọc rất khó từ liên tưởng đến phong thái của hắn ba trăm năm trước.

Viên Tĩnh kéo theo bước chân nặng nề của mình đi ra khỏi sương phòng.

Khi thanh âm đóng cửa sương phòng truyền đến, Mật Nghi trực tiếp nằm sấp trên bàn phun vài ngụm máu lần nữa.

Hành Ngọc tìm đan dược trong nhẫn trữ vật của mình.

Nàng đưa tới miệng Mật Nghi, Mật Nghi liền trực tiếp xua tay cự tuyệt: "Ăn đan dược cũng chỉ tổ lãng phí, không cần."
"Chí ít sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Mật Nghi lắc đầu: "Tất cả là do ta đáng đời."
Nàng rũ mắt xuống, nhìn bông hoa mai nhuộm máu, cười khổ nói: "Thật là, là dơ hoa của ngươi rồi."
"Vậy thì đổi nhánh khác là được rồi." Mật Nghi muốn cười.

Nhưng nàng vừa mới kéo khóe môi, liền nhịn không được kịch liệt ho khan, máu tươi từ khóe môi nàng chảy xuống.

"Ta dìu ngươi đến giường nghỉ ngơi."
-
Đỡ Mật Nghi đi qua, Hành Ngọc suy nghĩ một chút, lấy An hồn hương từ trong nhẫn trữ vật ra.

Nàng nói một tiếng với Mật Nghi, lúc này mới đến chỗ lư hương đốt An hồn hương lên.

Loại hương liệu này, đối với tu sĩ kim đan kỳ trở xuống đều có hiệu quả kỳ diệu, có thể phụ trợ tu sĩ kim đan kỳ trở xuống nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ với thời gian ngắn nhất, vừa vặn thích hợp dùng cho tình hình hiện tại của Mật Nghi.

Nhìn Mật Nghi đã ngủ say, Liễu Ngộ tới bên cạnh Hành Ngọc, giơ tay lên giữ chặt cổ tay nàng.

"Làm sao vậy?"
"Bắt mạch cho ngươi." Liễu Ngộ ôn hòa nói.

Nàng vừa mới bị thương, tuy đã ăn đan dược chữa thương rồi, nhưng đan dược cũng không phải vạn năng, làm sao có hiệu quả nhanh như vậy.

Sau khi bắt mạch xong, Liễu Ngộ dịu giọng nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi đêm tối lại ăn một viên Bồ Đề Đan, ngày mai sẽ khôi phục gần như hoàn toàn."
Hành Ngọc gật đầu: "Chúng ta ra ngoài đi, đừng quấy rầy nàng ấy nghỉ ngơi."
Đẩy cửa sương phòng ra, nhìn thấy Viên Tĩnh đứng ở ngoài cửa, Hành Ngọc cũng không kinh ngạc.

"Nàng ấy đã ngủ." Hành Ngọc nói.

"Vậy thì tốt rồi." Viên Tĩnh gật đầu, muốn xoay người rời đi.

"Đây là nhẫn trữ vật." Hành Ngọc đem nhẫn trữ vật của hắn ném trả lại.

Viên Tĩnh vuốt ve nhẫn trữ vật, khẽ cười khổ, đeo nhẫn trữ vật trở lại đầu ngón tay.

Khi hắn trở về sương phòng của mình, bước chân có vài phần lảo đảo..