Dựa vào nhuyễn tháp, Hành Ngọc thản nhiên lật xem thư tịch trận pháp, tay phải vô thức khoa tay trên không trung, luyện tập cách vẽ trận.

Chỉ đến khi màn đêm dần buông xuống, Hành Ngọc mới đặt sách xuống nghỉ ngơi.

Nàng đang muốn trở về phòng nghỉ, trong lòng đột nhiên hiện lên một tầng sương mù mờ mịt, linh lực phiêu tán giữa kinh mạch cũng xuất hiện trạng thái ngưng trệ, không còn lưu loát như trước nữa.

Hành Ngọc xoay người, trực tiếp lăn đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, ngước nhìn bóng đêm nồng đậm bên ngoài.

Thời điểm bình thường, bầu trời đêm trong bóng tối còn mang theo vài phần xanh thẳm, trừ ngày có tiết trời mưa dầm ra thì sao và mặt trăng đều sẽ treo ở phía chân trời.

Nhưng hôm nay không có —— từ góc độ Hành Ngọc chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen dày đặc, căn bản không nhìn thấy mặt trăng cùng bất kỳ ngôi sao nào.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lẽ nào..."
"Sao ma khí lại đột nhiên hội tụ lại." Trong sương phòng Thanh Vân Tự, Liễu Ngộ đang làm bài buổi tối chợt mở mắt ra.

Hắn đi ra khỏi viện, bấm một đạo pháp quyết.

Chẳng bao lâu, lòng bàn tay hắn phát ra một tia sáng.

Ngay sau đó, chùm sáng kia bị sương đen nhiễm phải từng chút một, cho đến khi sương đen đó hoàn toàn bao phủ.

"Ma khí hội tụ thành đoàn, uy lực mê hoặc lòng người sẽ càng lúc càng lớn, sau này tà ma ẩn núp ở nhân giới sẽ ngày càng nhiều."
Liễu Ngộ chậm rãi thu tay lại, thần sắc ngưng trọng.

-
Ngày hôm sau, Hành Ngọc lại lên Thanh Vân tự, tìm Liễu Ngộ hỏi thăm chuyện tối hôm qua.

"Quả nhiên là ma khí." Hành Ngọc nhíu mày, suy nghĩ một chút, nàng nói, "Nếu tiện, Liễu Ngộ sư huynh có thể đem phương thức dò xét tà ma dạy cho ta không?"
Phương thức dò xét tà ma bất luận kẻ nào cũng có thể học.

Còn cách tinh lọc tà ma thì chỉ có Phật tu mới có thể học được.

Liễu Ngộ không ngờ nàng lại đột nhiên đưa ra thỉnh cầu này.

Có điều loại phương pháp này, càng nhiều người học tất nhiên là chuyện tốt.

"Được, trước tiên bần tăng sẽ truyền khẩu quyết cho Lạc chủ."
Hắn lấy ra một khối ngọc giản trống rỗng, dùng thần thức của mình khắc khẩu quyết ở trên đó.


Sau khi khắc xong, Liễu Ngộ đưa ngọc giản cho Hành Ngọc, để nàng ghi nhớ khẩu quyết trước.

Sau đó Liễu Ngộ trực tiếp nhẹ giọng niệm khẩu quyết, đồng thời cũng làm thủ quyết bổ trợ tương ứng.

So với sự luống cuống tay chân của nàng trong trù nghệ, ở phương diện học tập những chuyện thiết yếu này nàng lại cảm thấy rất hứng thú, Hành Ngọc vẫn luôn có độ nhạy bén cực cao.

Luyện tập một buổi sáng, nàng miễn cưỡng ghi nhớ khẩu quyết và thủ quyết.

Bất quá muốn triển khai thật sự, còn cần thời gian dài tiến hành luyện tập, hiện tại cũng chỉ là học đại khái trước thôi.

Liễu Ngộ ngồi bên cạnh xem nàng luyện tập, nhàn rỗi vô sự, nên lấy trà cụ từ nhẫn trữ vật ra pha trà.

Trà vừa pha xong, Liễu Ngộ liền nhận được một tấm phù truyền âm.

Hắn bỏ thần thức vào trong phù truyền âm, nghe xong lời nói trong đó, thần sắc Liễu Ngộ dần ngưng trọng hẳn lên.

"Làm sao vậy?"
"Tự miếu bên ngoài Hoài thành đã xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải rời khỏi đây, lên đường sớm thôi."
Ngồi phi thuyền đặc chế của tông môn chạy từ Vô Định Tông đến Kiếm Tông, chỉ cần thời gian nửa tháng, nên lúc trước Liễu Ngộ mới không vội khởi hành trở về Vô Định Tông.

Nhưng hiện tại còn có việc quan trọng phải làm, bọn họ tất sẽ trì hoãn thêm một chút thời gian ở trên đường, vậy nên họ không thể tiếp tục ở lại Hoa thành này nữa.

"Được, vậy bây giờ ta sẽ trở về thu thập hành lý." Hành Ngọc dứt khoát nói.

Nàng biết Liễu Ngộ không phải là người ăn nói ba hoa.

Nàng trực tiếp trở về thu thập đồ đạc, còn Liễu Ngộ đi tìm Trụ trì Thanh Vân Tự, nói lời từ biệt với ông ấy.

Trụ trì đang chơi cờ.

Biết được mục đích Liễu Ngộ đến, hắn khẽ thở dài nói: "Như vậy, liền cầu chúc cho chuyến đi này của Phật tử sẽ thuận lợi."
"Đa tạ Trụ trì." Liễu Ngộ chắp hai tay trước ngực hành lễ.

"Tình kiếp khó độ, nó cần ngươi động tình trước, rồi cuối cùng lại siêu thoát khám phá hồng trần.

Hiện giờ ma khí đột nhiên xuất hiện dị tượng, ai cũng không biết tương lai rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, cẩn thận nhiều hơn." Chủ trì nhắc nhở nói.

Trong chuyện đối phó tà ma, chỉ có Phật môn bọn họ vẫn luôn nỗ lực nung nấu, chịu đựng.


Thời điểm bọn họ đối kháng với ma khí, chỉ cần tâm cảnh có một chút sơ hở thì sẽ rất dễ bỏ mình trong đó.

Nhưng...! Phật tu cũng chỉ là người cầu đạo bình thường trên thế gian này, cũng phải chiến đấu như các tu sĩ khác.

Trong số họ, phần lớn người đều không đạt tới cảnh giới tâm cảnh viên mãn, cho nên mỗi lần ma khí xuất hiện dị động, đều phải hy sinh đi rất nhiều phật tu có tu vi cao.

Họ đã chờ đợi một Tiên thiên Phật cốt, chờ đợi quá lâu rồi.

Cáo biệt chủ trì xong, Liễu Ngộ trở về sương phòng.

Giày vải của hắn giẫm lên con đường đá, đột nhiên, Liễu Ngộ phát hiện ra trong khe hở giữa những cục đá lởm chởm, có một mầm cỏ non nớt đang lớn lên.

Ánh mắt Liễu Ngộ dừng trên mầm cỏ kia, nhịn không được thở dài một tiếng.

"Đang thở dài cái gì vậy?" Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

Liễu Ngộ không quay đầu, mà ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay gảy gảy mầm cỏ vừa mới nhú lên: "Chỉ là đang cảm khái một số chuyện."
Hành Ngọc đi đến bên cạnh hắn, hơi cúi người xuống.

Từ góc độ này của nàng, Liễu Ngộ giống như co lại thành một đoàn, một cánh tay ôm đầu gối, một tay đang gảy cỏ con, mang theo chút trẻ con.

Chú ý tới điểm này, ngữ khí Hành Ngọc ôn nhu xuống không ít.

"Bây giờ đã cảm khái đủ chưa? Chúng ta nên đi rồi." Nói xong, nàng vươn tay về phía Liễu Ngộ, còn lắc lư trước mắt hắn.

"Hả?"
"Kéo ngươi lên, có muốn không nào?" Liễu Ngộ bật cười.

Hắn càng ngày càng thích cười.

Lúc đầu gặp Hành Ngọc, hắn cười cũng chỉ là khóe môi khẽ mím một chút, ý cười cực nhạt, giống như là một gợn sóng nhấc lên khi chuồn chuồn bay lướt qua mặt hồ, nụ cười trong trẻo lạnh lùng.

Bây giờ cười rộ lên, tựa như một khối noãn ngọc được mài nhẵn thông thấu.

Có thể giữ trong tay để sưởi ấm.


"Được rồi." Liễu Ngộ vươn tay ra.

Hành Ngọc dùng chút khí lực, Liễu Ngộ theo lực của nàng mà đứng dậy.

Sau khi đứng vững, hắn rũ mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, theo bản năng buông ra.

Nguyên lai không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã quen với việc tiếp xúc, đụng chạm giữa hai người.

-
Hoài Thành cách Hoa Thành hơn một ngàn dặm.

Thành trấn này không thuộc phạm vi thế lực của Long Uyên quốc, mà thuộc về một quốc gia khác tên là Viêm Quốc.

Đất nước này, giống như tên của nó, có khí hậu khô nóng và cực kỳ khan hiếm nước.

"Thiếu nước?" Hành Ngọc nghe Liễu Ngộ giới thiệu xong, trực tiếp đưa ra kết luận: "Xem ra hầu hết các địa phương trong quốc gia này đều rất khó phát triển nghề trồng trọt."
"Lạc chủ nói đúng.

Dân chúng Viêm Quốc sinh hoạt khốn khổ, hơn nữa nơi này vị trí địa lý hiểm yếu, thành trấn nơi biên cảnh thường xuyên bùng nổ chiến tranh." Liễu Ngộ cười khổ, "Lúc đầu, dân chúng Viêm quốc còn tương đối tin vào Phật giáo, cơ hồ nhà nhà người người ở Viêm Quốc đều là tín đồ của Phật môn."
"Lúc đầu?"
"Đúng...! Cứ như vậy qua mấy trăm năm, bởi vì vị hoàng đế tại vị Viêm quốc kia nhiều lần chinh chiến với bên ngoài, bách tính dân gian lầm than, bất luận dân chúng cầu thần bái Phật như thế nào...!Phần lớn nam nhi chinh chiến ở bên ngoài đều chết trận, người có thể bình an trở về nhà cũng có chút trở ngại.

Mà quốc gia nhiều năm chinh chiến, sau khi tăng thêm sưu cao thuế nặng, trong nhà dân chúng bắt đầu xuất hiện tình trạng chết đói..."
"Dần dần, trong bách tính Viêm quốc xuất hiện rất nhiều người phản lại Phật đạo."
-
Vô Định Tông sẽ trợ giúp quốc gia trong phạm vi thế lực phát triển, hơn nữa sẽ phái đệ tử trong môn cố gắng trấn an dân chúng trong nước.

Nhưng loại chuyện như chiến tranh này, là do đủ loại nhân tố đan xen ở bên trong mà dẫn đến, Vô Định Tông thân là thế ngoại Thánh địa Phật môn, cũng không có biện pháp hoàn toàn nhúng tay vào việc tranh chấp giữa các quốc gia thế tục.

Nghe đến đó, trong lòng Hành Ngọc nhảy dựng.

Nhưng suy nghĩ lại, cô lại cảm thấy hợp lý.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Phật đạo thực sự là một cách tốt để trấn an dân chúng.

Nhưng mấy trăm năm trôi qua, tình hình Viêm Quốc ngày càng xấu đi, tình cảnh dân chúng càng ngày càng thảm ——
Giận cá chém thớt lên Phật đạo!
Đúng vậy, tín ngưỡng cực đoan chính là nghi ngờ, là phẫn nộ.

Mức độ nghiêm trọng hơn một chút, liền có người bắt đầu phản lại Phật đạo.

"Vậy lần này ngươi chạy tới Hoài Thành, chẳng lẽ Hoài thành xuất hiện tranh chấp gì đó hả?"
"Mấy ngày trước, những người chống lại Phật đạo đã vây quanh Tự miếu ở Hoài Thành, làm bị thương không ít tiểu tăng.


Vừa vặn, bần tăng cũng có một sư đệ tu hành ở đó, hắn đã truyền tấn lại việc này cho bần tăng, hỏi bần tăng muốn xử lý tranh chấp này như thế nào, bần tăng liền tính toán tự mình tới xem một chút."
Hành Ngọc nhíu mày.

Chuyện này thật không dễ giải quyết lắm.

"Là Hạc sư huynh sao?"
Liễu Niệm vẫn im lặng nghe vậy liền đột nhiên lên tiếng.

Hắn gãi gãi đầu: "Với tính tình của Hạc sư huynh, thật đúng là không biết xử lý những tranh chấp này thế nào."
-
Gấp gáp đi bốn ngày đường, rốt cục ba người cũng đến được Hoài Thành.

Ở Hoài Thành, đội ngũ vào thành là tu sĩ cùng đứng chung một chỗ với phàm nhân, tu sĩ cũng không được phép có lệ riêng gì cả.

Hành Ngọc cất thảm bay vào, cùng Liễu Ngộ bọn họ đến cửa thành xếp hàng vào thành.

Đứng ở phía trước Hành Ngọc là một tiểu nam hài sáu, bảy tuổi cùng một vị lão nhân, nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ thì chắc là ông cháu.

Tiểu nam hài thấy có người xếp hàng phía sau mình, quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy Hành Ngọc, trên gương mặt dính bùn bụi của tiểu nam hài lập tức hiện ra nụ cười ngọt ngào.

Hành Ngọc chú ý tới cái nhìn quan sát của hắn, cũng mím môi cười theo.

Sau một khắc, tiểu nam hài nhìn thấy sau lưng nàng là Liễu Ngộ, vẻ mặt ngây thơ nhất thời đông cứng lại, cứ như là nhìn thấy yêu quái ăn thịt người, trên mặt lộ ra vẻ khủng hoảng chán ghét, liên tục lui đến bên chân ông nội hắn.

"Làm sao vậy?" Trên lưng lão nhân đeo một cái giỏ, bên trong chứa một ít đồ linh tinh, vừa rồi hắn vẫn luôn nghiêm túc xếp hàng, không chú ý tới sự khác thường của tôn tử mình.

"Gia gia...", tiểu nam hài giơ tay chỉ vào Liễu Ngộ và Liễu Niệm, "Là hai hòa thượng."
Lão nhân đột nhiên quay đầu.

Thấy rõ bộ dáng của Liễu Ngộ và Liễu Niệm, ý tứ căm ghét trên mặt lão nhân rõ ràng có thể thấy được.

Cả người hắn lộ ra vẻ không vui, trực tiếp ôm tôn tử mình đi thêm hai bước, kéo dài khoảng cách với bọn Hành Ngọc.

Biến cố này làm cho Hành Ngọc và Liễu Ngộ đều có chút kinh ngạc.

Tuy rằng trên đường đến Hoài Thành bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng chỉ khi đối mặt với cảm xúc không vui cùng sự chán ghét của dân chúng, họ mới có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc phản đối Phật đạo nồng đậm của nơi này.

Hành Ngọc truyền âm trêu chọc: "Có đột nhiên hoài nghi mình trở nên xấu xí rồi không?"
Liễu Ngộ vẫn đang suy nghĩ về tình hình hiện tại của Hoài Thành, nghe thấy truyền âm của nàng có hơi sửng sốt một chút: "Tại sao lại hoài nghi như thế?"
Hành Ngọc cười: "Ngươi không mặt xanh nanh vàng, thì sao lại khiến người ta sợ đến mức như vậy chứ?"
Liễu Ngộ mỉm cười..