- Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi là con rùa không nói tình cảm, nhớ ngày đó lão tử giúp ngươi hàng yêu diệt ma, lập bao chiến công hiển hách, bây giờ chỉ giết có hai con lừa ngu ngốc, ngươi lại đem lão tử nhốt trong Luyện Yêu Hồ! Thả ta ra! Mau thả ta ra! Nếu không đừng trách, nếu ta ra được, ta sẽ đại khai sát giới!

Một cái lô đỉnh sáng như ngọc, dạng trùy, trên nắp khắc một đầu rồng đang ngẩng đầu, bên trong truyền ra tiếng rống giận dữ, âm thanh làm cho trăm dặm xung quanh cũng phải chấn động.

- Yêu nghiệt! Ngươi cũng biết ngươi giết hại hai tăng nhân đều là tọa hạ đệ tử của Văn Thù Bồ Tát! Ngươi đã phạm phải tội nghiệt tày trời, còn không biết hối cải, dám nói những câu đại nghịch bất đạo như vậy! Ta há có thể thả ngươi ra! Theo tính tình của ngươi, chi sợ vừa ra ngoài liền phiên giang đảo hải(đảo lộn trời biển), biến toàn bộ Tu Chân Giới thành một hồi huyết vũ tinh phong(gió tanh mưa máu)! Nhớ tình huynh đệ đồng môn, hôm nay ta đem ngươi giam tại Luyện Yêu Hồ, coi như tình nghĩa đã tận! Ngày ma tính của ngươi biến mất, chính là ngày ngươi được thả ra!

Nguyên Thủy Thiên Tôn một thân huyền y đạo bào sắc mặt ngưng trọng vung tay lên, bình ngọc điên cuồng lắc lư, phát ra một đạo hào quang chói mắt, biến mất trong không khí...

Lâm Nhã Chỉ hoài nghi mình tìm lầm chỗ, tại nơi đại đô thị phồn hoa này lại vẫn còn ngã tư cũ nát như vậy, nước bẩn lầy lôi, làm cho nàng nửa bước cũng khó đi, mà mùi hôi thối bốc lên từ những thứ rác rưởi đầy rãnh khiến nàng cảm thấy buồn nôn, không biết chỗ này có phải cho người ở hay không?

Quan trọng nhất là, khi nàng đẩy cửa ra, đi vào một gian phòng nhỏ hẹp u ám giống như một cái quan tài, chứng kiến trong phòng đen ngòm, chỉ có chiếc giường gỗ cùng với một chiếc ghế dài, trên mặt đất vứt đầy mẩu thuốc lá cùng chai rượu rẻ tiền, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn lập tức rời khỏi nơi này, nhưng lại nghĩ đến đây là trụ sở của 'Nhóm điều tra các hiện tượng siêu nhiên Tiêu thị' thì nàng cũng có thêm phần dũng khí.

Trong phòng im ắng, không gian nhỏ hẹp u ám làm cho người ta có một loại cảm giác bị đè nén. Lấy chiếc khăn thơm trong người ra bịt kín mũi đẹp, Lâm Nhã Chỉ đi đến cạnh cái bàn đầy bụi, bên trên đặt chồng chất tạp chí bikini, những hình ảnh khó coi này làm nàng nhíu mày, nếu không phải Nguyệt Liên muội muội nhiều lần dặn dò, cùng với hình ảnh kinh khủng khắc sâu vào tâm trí nàng, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà rời đi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian ước định đã đến, bắp chân đều cũng đứng sưng tấy lên rồi, Lâm Nhã Chỉ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ thầm người này không giữ chữ tín, bản thân đến tìm hắn có phải sai lầm rồi hay không. Đang nghĩ thầm, cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Lâm Nhã Chỉ vừa quay đầu lại, liền thấy được đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch tản ra quang mang yêu mỵ, như muốn đem tâm hồn nàng hút vào một mảnh hư không u ám, dần dần, nàng cảm giác thân thể không thể khống chế, mà cặp mắt yêu mỵ kia cứ quét tới quét lui trên người mình.

- Ô...!

Lâm Nhã Chỉ cảm thấy đạo mục quang kia giống như một tấm lụa mỏng lau qua nhũ phong của mình, nhẹ nhàng xoa niết hồng đậu trên đỉnh nhũ phong chưa từng người nào sờ qua, cảm giác ngứa ngáy dần dần kéo xuống bụng nhỏ, thậm chí còn có thể cảm giác váy tơ mỏng màu đen của mình bị ánh mắt kia vén lên, một cỗ nhiệt lưu ướt át ấm nóng giống như con rắn trượt vào chỗ thầm kín của mình, kìm lòng không được, cả người nàng nóng lên, hé miệng hừ ra một tiếng rên rỉ phóng đãng.

Chưa từng tưởng tượng qua mình sẽ ở trước công chúng mà bị lột trần truồng, dưới ánh mắt soi mói, nàng như xử nữ bị lột sạch, trước mắt bao người mà uốn eo thân thể tuyết trắng, run rẩy phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, không có bất kỳ liêm sỉ gì, hoàn toàn là một loại dục vọng nguyên thủy kích thích.

- Hô..!

Trong bóng đêm vang lên một tiếng thở dài rất nhỏ, Lâm Nhã Chỉ cảm thấy cả người buông lỏng, theo bản năng hét lên một tiếng rồi nắm chặc cổ áo, giống như bị điện giật xoay người lại, mang theo sợ hãi vô tận nhìn về phía chủ nhân của cặp mắt yêu mỵ kia. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, mặc chiếc áo T-shirt màu xám cùng quần bò màu đen, có một khuôn mặt đẹp trai cùng thân thể cường tráng, nhìn qua rất giống như cậu bé hàng xóm, làm cho người ta có một loại cảm giác thân thiết, chỉ là cặp mắt yêu dị kia làm cho người ta cả người ma ngứa, nghĩ đến bộ dáng thất thố vừa rồi, Lâm Nhã Chỉ phi thường ngượng ngùng, cũng rất tức giận, mặt nàng đỏ bừng, đứng nguyên tại chỗ, miệng mấp máy nhưng lại không biết nói gì, nam tử trẻ tuổi liền mở miệng.

- Là Lâm tiểu thư phải không? Không nghĩ tới cô đến đúng giờ như vậy, vừa rồi có chút hiểu lầm, đừng để trong lòng nha, mời ngồi!

Nam nhân kia giống như làm ảo thuật lấy ra từ trong lòng ngực một chiếc bình, trắng sáng như ngọc, có hình cái trùy, bên trên có khắc một đầu rồng đang ngẩng cổ há miệng,Lâm Nhã Chỉ cảm thấy có một lực lượng tà ác tràn ra, giống như mình bị bình ngọc kia hút vào, dưới chân không tự chủ được mà đi đến phía bình ngọc.

Lạch cạch!

Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, chỉ thấy tên nam tử trẻ tuổi kia xoa vài cái lên miệng bình, bình ngọc giống như bóng đèn tỏa ra một đoàn quang mang dịu nhẹ. Chỉ một khắc đã chiếu sáng toàn bộ căn phòng, mà cổ dục niệm tà ác kia cũng đồng thời biến mất.

- Tự giới thiệu, tôi là Tiêu Dực, là 'giám đốc' kiêm 'nhân viên' duy nhất của sở trinh thám linh dị, mỗi người tìm đến tôi đều gặp qua những chuyện kỳ quái không thể giải thích, lúc trước trong điện thoại trong điện thoại Lâm tiểu thư đã nói cho tôi biết một ít tình huống, chẳng qua tôi cần nhiều tư liệu hơn!

Tiêu Dực mỉm cười, con mắt híp lại thành một đường nhỏ, ánh mắt yêu dị biến mất, tay Lâm Nhã Chỉ đang nắm chặt cổ áo cũng dần dần thả lỏng. Nghi hoặc hỏi:

- Ngài thật là Tiêu đạo trưởng?

- Cô cảm thấy thế nào?

Tiêu Dực thở ra một hơi thuốc, trong ánh mắt hiện lên một tia hào quang yêu mỵ, làm Lâm Nhã Chỉ sợ tới mức vừa buông lỏng tay liền nắm chặt lại, khẩn trương nhìn nam nhân quỷ dị này. Bất quá Tiêu Dực không còn nhìn nàng bằng ánh mắt lúc này, mà là ánh mắt của sắc lang nhìn thấy con cừu bé nhỏ sắp bị ăn thịt.

Đích xác, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy Lâm Nhã Chỉ đều cũng không chịu nổi mà tán thưởng một tiếng "đẹp", khuôn tinh xảo, tròn như trứng ngỗng, đôi mắt to tròn trong suốt như làn thu thủy, lóe lên vẻ nhu tình, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn ngọt ngào giống như hai cánh hoa hồng, còn hai má lún đồng tiền khả ái, thể hiện ra một cô gái hay ngượng ngùng, kết hợp với bộ quần áo công sở, chẳng những đem dáng người khêu gợi hiển lộ hoàn toàn, càng làm cho cả người nàng hiện ra vẻ thành thục quyến rũ, dễ làm cho lòng người say đắm.

- Lâm tiểu thư, cô so với tưởng tượng của tôi còn trẻ và đẹp hơn nhiều!

Tiêu Dực híp mắt lại, cười xấu xa, đem ánh mắt dời lên trên bộ ngực căng tròn đang phập phồng.

- Tôi không phải tới để nghe lời tán tỉnh! Xin Tiêu đạo trưởng tự trọng!

Mặt của nàng bỗng chốc đỏ bừng, yêu kiều hừ một tiếng, hung hăng trừng mắt một cái.

- Được rồi, Lâm Nhã Chỉ tiểu thư, hôm trước cô đã uỷ thác tôi giúp cô xử lý một chuyện kỳ dị, cô cho rằng chồng của cô bị yêu tinh ám, bởi vì khi vừa mới kết hôn hắn cũng không động phòng, rồi trong thời gian năm năm, hắn sau 12 giờ mới trở về, cô cho là là hắn ngoại tình, cho nên từng tìm thám tử tư theo dõi chồng cô, nhưng tất cả các thám tử cô thuê đều mất tích, hơn nữa cô cảm thấy chồng cô gần đây hay giận dữ, hơn nữa trên người hắn càng ngày càng nhiều lông, chỉ là tôi muốn hỏi một chút, nếu không ngủ cùng phòng với hắn, cô làm sao biết được trên người hắn nhiều lông?

Lâm Nhã Chỉ mở miệng, lặng đi một chút, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, tựa hồ như nhớ lại sự kiện đáng sợ nào đó, một lúc lâu sau, lúc này mới sợ hãi đáp:

- Tuy rằng chúng tôi không ngủ cùng phòng, nhưng lại sinh hoạt cùng nhà, với lại chỉ có một phòng vệ sinh, khi đó sau khi tôi tắm xong, phát hiện cống thoát nước bị tắc, vì thế liền dùng dụng cụ để thông, rồi bên trong lại phụt ra hơn mười con gà chết, hơn nữa còn rất nhiều lông màu xanh, liên tưởng đến hành vi cổ quái trước kia, tôi thừa dịp hắn tắm rửa liền trộm quan sát hắn, lại phát hiện...

Nói đến đây, thân thể Lâm Nhã Chỉ bắt đầu kịch liệt run rẩy, đôi môi run run trắng bệch, cố nói ra:

- Hắn.. Trên người của hắn mọc đầy lông màu xanh, giống như một con vật vừa mới sinh vậy... Hắn vừa cạo lông trên người, một bên vừa nhai một con gà sống, miệng hắn đầy máu cùng lông gà, hơn nữa biểu hiện còn rất hưởng thụ, cho nên tôi cảm thấy hắn bị yêu quái ám, hoặc nói, hắn là yêu quái...!

Lâm Nhã Chỉ nói tới đây, mang theo ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tiêu Dực, hít sâu một hơi nói:

- Vốn tôi không tin có yêu ma quỷ quái, nhưng sự tình xảy ra ngay trước mắt, Nguyệt Liên còn nói đó là sự thật, hơn nữa bảo tôi tới tìm anh, nếu không hậu quả khó lường, nàng... Nàng là chị em tốt của tôi, cho nên... Cho nên tôi mới quyết định tìm anh hỗ trợ!

Tiêu Dực tỉnh bơ nhìn nữ nhân xinh đẹp này, khóe miệng bỗng nhiên cong lên làm cho người ta không nhìn ra đó có phải là cười hay không, thản nhiên nói:

- Lâm tiểu thư vẫn còn là xử nữ phải không?

- Anh nói gì?

Lâm Nhã Chỉ giật mình một cái, mặt phấn đỏ bừng, nàng không nghĩ đến nam nhân này bỗng nhiên nói ra lời nói như vậy, không ai hi vọng việc riêng tư của mình bị người khác phát hiện, mà nam nhân này lại làm trò trước mặt mình, thản nhiên nói ra một câu như vậy, làm nàng ko biết phải nói gì.

Không đếm xỉa nữ nhân này có phẫn nộ hay không, Tiêu Dực cứ thế mỉm cười:

- Một nữ nhân kết hôn đã năm năm, nhưng vẫn bảo trì tấm thân xử nữ, nói ra tự nhiên sẽ không ai tin, huống chi Lâm tiểu thư lại là một nữ nhân xinh đẹp, bị chồng lạnh nhạt, tịch mịch mà vẫn khó khăn chịu đựng không hồng hạnh xuất tường(ngoại tình), cái này có thể chứng minh cô là một người ôn nhu hiền lành, một nữ tử có truyền thống, xã hội bây giờ rất khó tìm kiểu nữ nhân như vậy, đáng tiếc a, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, Lâm tiểu thư, tôi tiếp tục mạo muội hỏi một câu, gần đây, chính là năm nay này, cô có một loại xúc động kích thích, khi một người đàn ông nhìn về phía cô, cô liền cảm thấy cả người tao ngứa, ánh mắt của hắn dừng ở chỗ nào, chỗ đó liền càng ngày càng nóng, giống như có một bàn tay thô to đang xoa nắn, thậm chí ảo tưởng người đàn ông này thô bạo xé rách y phục của cô, sau đó dùng dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cắm vào trong cơ thể cô?(DG: tự tưởng tượng nha.)

Tiêu Dực liếm liếm môi, con mắt híp lại tùy ý đảo qua Lâm Nhã Chỉ đang run rẩy dữ dội, dáng cười dâm tà một nét thoáng hiện trên mặt hắn, ánh mắt của hắn trông thấy mắt của Lâm Nhã Chỉ đã hiện lên vẻ hoảng loạn, còn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ phút này đang hoảng sợ lẫn kích động, thậm chí còn phẫn nộ cùng tuyệt vọng, mang theo một tia mị hoặc mà hờ hững, hắn nói:

- Không muốn nói với tôi cô đang có cảm giác đó phải không, giờ phút này thân thể của cô đang có một cỗ dục hỏa thiêu đốt,trên ngực của cô, trên bụng, thậm chí "thánh địa" dưới váy của cô đã ướt đẫm rồi, cũng đã bán rẻ cô, hơn nữa cô là người rõ ràng nhất cơ thể của mình, có biết tại sao không? Không phải bởi vì chồng cô, mà là cô đó!

Oanh...!

Mặt Lâm Nhã Chỉ lập tức xanh mét, thanh âm như tiếng sét đáng ngang tai nàng, nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng được nam nhân này lại nói ra những lời như vậy.

- Đây là một giao dịch.

Mặt Tiêu Dực dán sát vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhã Chỉ, giọng nói mang theo một tia mị hoặc bên tai nàng:

- Nếu cô muốn thoát khỏi khốn cảnh đó, vậy phải trả giá thật nhiều!

- Cái... Cái gì?

Nữ nhân thân thể run rẩy, lúng túng hỏi.

- Để tôi phá trinh cô...!