“Trường thương của ngươi, ta đã luyện thành rồi, ngươi thử xem xem có yêu cầu cải tiến gì thêm không?”

Ánh mắt Triệu Côn nhìn về phía Lâm Lăng, đồng thời vừa nói chuyện vừa giơ tay, ném cây thương về phía Lâm Lăng theo hình vòng cung.

Lữ Dương ra hiệu cho người đàn ông đầu hói sau lưng, người kia lập tức hiểu ý, nhảy lên dơ bàn tay to lớn chụp lấy trường thương Tử Trúc.

Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống. Ngay lập tức tay phải hắn thò ra, đột nhiên thi triển công pháp Thôn Phệ Tinh Không, chưởng sương đen nồng đậm lập tức lan tỏa.

Uỳnh——!

Thoáng sau đó, trên không của đại sảnh, chợt hiện một hố đen lớn. Trường thương Tử Trúc kia, trong nháy mắt bị hút vào trong. Ngay sau đó xuất hiện trong tay Lâm Lăng, nổi lên tia điện lập lòe.

“Hử?”

Người đàn ông đầu hói, tay cầm không khí, không khỏi ngạc nhiên thành tiếng. Rồi cơ thể hắn hạ xuống, quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng, cảm thấy ngạc nhiên đối với võ học kỳ lạ này của hắn.


“Võ học hắc ám hệ, Thôn Phệ Tinh Không.”

Nhìn thấy Lâm Lăng thi triển công pháp, sắc mặt Lữ Dương tức khắc hơi giật giật, không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Lăng một cái.

“Thì ra là viện sinh của học viện Thiên Diễn.”

Lúc nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Lăng, khóe miệng Lữ Dương nổi nên ý cười nghiền ngẫm.

“Ta nhớ cuộc thi Bách Viện lần trước, tất cả người dự thi của học viện các ngươi, đều bị người của học viện Võ Lăng chúng ta đánh bại.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng bình tĩnh, cũng không nói gì. Lại không ngờ tới, cuộc thi Bách Viện lần trước, thành tích của học viện Thiên Diễn bọn họ lại thảm hại như vậy!

“Cái này gọi là, sân thi đấu như là chiến trường, hai học viện cạnh tranh cũng không có tư thù riêng.”


Lữ Dương nhìn Lâm Lăng trước mắt, cười như không cười nói: “Vị viện hữu này, nếu ngươi đồng ý nhượng lại cho ta, Lữ Dương ta lấy nhân cách đảm bảo, chắc chắn cho ngươi một cái giá vừa ý!”

Đối với lời này, Lâm Lăng thờ ơ, làm như sớm có đoán trước đối phương sẽ nói như vậy, nhàn nhạt nói: “Không.”

Nụ cười trên mặt Lữ Dương cứng đờ, hai mắt hắn híp lại, giống như con rắn độc, âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Lăng: “Thêm bạn bớt thù thôi, nếu như hôm nay ngươi có thể nể mặt ta, thì sau này ở thành phố Võ Lăng này, bảo đảm ngươi thuận lợi thoải mái”.

Nghe thấy vậy, Lâm Lăng vẫn không dao động như cũ.

“Bằng hữu của ta rất nhiều, không thiếu một người như ngươi.”

Lâm Lăng hiển nhiên là không có ấn tượng tốt gì với người trước mặt, khẩu khí cũng không có nể nang gì đối phương.

“Làm càn!”

Trả lời như vậy, không nghi ngờ là đang chọc giận người đàn ông đầu hói kia. Hắn ta nhanh chóng tiến lên, trừng mắt nhìn Lâm Lăng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, thiếu gia nhà ta có thể để mắt tới đồ vật của ngươi, thì đó là vinh hạnh của ngươi, đừng có mà không biết tốt xấu!”

“Ta thật muốn xem xem, ai dám không biết tốt xấu với lão đại ta đây!”

Đúng lúc này, một âm thanh cười lạnh đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, chỗ cửa phòng luyện khí, không biết từ lúc nào, đã có ba thanh niên đang đứng. Ba người này, đều mặc viện phục của học viện Thiên Diễn. Đó là Tần Vũ, Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc.