Phòng VIP của buổi hòa nhạc nằm trên tầng hai, Cố Khải Châu dẫn U U đến chỗ cầu thang, ở đó có một nhân viên soát vé.

Cố Khải Châu nhìn U U tung tăng nhảy nhót bước lên lầu mà cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

"Buổi hòa nhạc lớn và sang chảnh như thế này sẽ tổ chức hoạt động bốc thăm trúng thưởng sao?"

Trong lòng ông có chút nghi ngờ nhưng không nghĩ nhiều, dù sao thì phòng hòa nhạc cũng không thể nào bắt cóc U U, nên ông đã nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

U U nắm tay nhân viên, vừa đi bé vừa tò mò: "Chị ơi, phòng VIP trông như thế nào vậy ạ? Có nhiều người không? Chị em chút nữa sẽ biểu diễn trên sân khấu, em sợ em hưng phấn quá sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người."

Chị nhân viên tóc vàng mắt xanh cười cười nói:

"Không cần lo lắng, phòng VIP chỉ có mười chỗ ngồi thôi, nhưng mà em có thể tự chọn vị trí ngồi của mình."

U U:?

Sau khi đi lên, U U mới phát hiện, đằng sau tấm màn che màu đỏ kia là hai hàng ghế không có một bóng người.

U U tùy tiện chọn một chỗ ở giữa của hàng đầu tiên, ngồi đây có thể thấy được toàn bộ phòng hòa nhạc, bao gồm cả ánh đèn của sân khấu.

U U còn chưa kịp tán thưởng thì đã nghe đằng sau truyền đến tiếng bước chân, bé quay đầu nhìn thì thấy một người rất quen mắt.

"A! Hóa ra ông cũng có vé VIP sao!"

Ông lão đang đứng sau lưng U U đúng thật là người bé gặp hôm qua.

"Thật may quá, cháu còn lo đi một mình sẽ rất chán."

U U nhiệt tình vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo ông ấy hãy ngồi xuống.

Thật ra chuyện U U lo lắng không phải là nhàm chán, mà là việc bây giờ bé chẳng có răng cửa, bên cạnh nếu không phải là người quen thì bé rất ngượng ngùng mà ngẩng đầu nói chuyện cùng.

"Mặc dù trên vé có ghi rõ vị trí nhưng lúc nãy chị gái kia nói chúng ta có thể tùy tiện chọn chỗ ngồi, ông ơi, con giữ cho ông vị trí tốt này, ông mau đến đây đi!"

Lão Cố đánh giá cô bé ngây thơ này nửa ngày rồi mới cất bước đi qua.

"Không cần giữ chỗ đâu, cả phòng này ta bao vé hết rồi, không có ai đến nữa đâu."

U U kinh ngạc.

"Ông ơi, ông định mở phòng hòa nhạc sao?"

Lão Cố: "Cháu... thật sự không biết ta là ai sao?"

Không biết thân phận thật của ông ấy thì còn dễ hiểu, thế nhưng bé lại chẳng hề biết mặt ông ấy sao?

Ngày thường nha đầu này không lướt mạng sao?

U U nghiêm túc nói: "À con biết rồi, hôm qua con mơ thấy ông nhổ răng con nè."

Sao mà lộn xộn lung tung vậy...

Vòng chung kết lúc này còn chưa bắt đầu, người hỗ trợ thí sinh còn đang chuẩn bị và kiểm tra lại cao độ âm thanh, ông Cố mở lời như chưa có gì xảy ra: "Vậy trong số người tham gia đó, ai là chị con?"

U U không chút do dự: "Người xinh đẹp nhất ạ!"

"...Vậy dưới khán đài, ai là ba mẹ con?"

"Hai người đẹp nhất kia ạ! Soái ca ngồi bên cạnh cũng là anh trai con đấy ạ!"

Nhắc đến người nhà, giọng điệu U U luôn tràn đầy tự hào kiểu như người tự tin ưỡn ngực ngẩng đầu khoe khoang vậy, cái gáy kiêu ngạo, nhô cao như giơ gót chân lên.

Bộ dáng ngây ngô ngọt ngào không chút suy tính, quả thật giống y chang như đứa con trai không chịu thua kém kia lúc còn bé.

Trong lòng ông Cố bật cười nhưng ngoài mặt vẫn tinh tế nói: "Cười nữa là ai cũng thấy răng cháu hết đấy."

Nụ cười tươi rói của U U ngay lập tức biến mất.

Bây giờ bé rất nhạy cảm với chuyện răng của mình, hạn chế nói chuyện với người lạ.

Nhưng chỉ một lát sau, bé lại không nhịn được mà hỏi: "Vậy ông đến xem ai biểu diễn vậy ạ?"

"Bắt buộc phải cổ vũ ai đó à?" Ông Cố nhìn về phía trước: "Ông tới thưởng nhạc thôi không được sao?"

Được thì cũng được...

"Ông ơi." Ánh đèn lúc này chiếu sáng, U U nhìn vài cái rồi tò mò hỏi: "Ông có con trai không?"

Ông Cố nhìn U U một cái: "Có mấy đứa, mà sao?"

"Không có gì đâu ạ." U U xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: "Con có chút tò mò, không biết ông có cảm thấy... cảm thấy mình có đứa con trai bị thất lạc nhiều năm không?"

Ông Cố thầm nghĩ, tuy rằng bé phản ứng có chút chậm chạp nhưng cũng không tính là quá ngốc nghếch.

Ông đang muốn nói sự thật, muốn tiết lộ cho bé biết thân phận của mình, nhưng bỗng nhiên bé nói thêm:

"Nhưng mà không đúng đâu ạ, ba con nói ông nội đã mất lâu rồi, sẽ tìm không thấy nữa, chắc là không giống nhau rồi."

"..."

Qua nửa ngày, ông Cố khó khăn lắm mới nói được: "Qua đời rồi?"

"Đúng rồi ạ, hình như ông nội con mất lâu rồi, vậy chắc ba không phải là đứa con thất lạc nhiều năm của ông đâu!"

Được lắm...

Thằng nhóc thối Cố Khải Châu kia lại dám bịa chuyện nói dối, tốt xấu gì ông cũng nói rằng con trai út của mình ra nước ngoài phát triển, thế mà qua miệng nó lại thành ông đã qua đời rồi?

"Thì ra là vậy." Lão Cố ngoài thì cười nhưng bên trong thì không: "Đáng tiếc, thay lời ông nói với ba con rằng, người chết không thể quay lại, xin nén bi thương."

U U ngây thơ gật đầu: "Vâng! Con sẽ nói lại ba! Ông thật tốt quá ạ!"

Cố Khải Châu ở dưới khán đài không biết nguy hiểm đang dần cận kề, lúc này vòng chung kết violin vừa mới bắt đầu, thậm chí ông còn từ từ thưởng thức âm nhạc nữa.

Thật ra không thể trách ông nguyền rủa cha ruột của mình được.

Lúc rời nhà đi ông mới mười tám tuổi, lúc học đại học bạn cùng phòng mỗi lần đến dịp lễ tết đều quay về nhà, chỉ có mình ông là không, ngay đến Tết Nguyên Đán ông cũng chỉ đến nhà họ hàng xa ở, mặc kệ ai nhìn vào cũng nghĩ ông là đứa trẻ mồ côi cha mẹ đáng thương.

Sau khi vào nghề, bạn học lúc trước của ông cũng bắt đầu vào nghề, trong giới cũng từ từ chấp nhận xuất thân của ông.

Mấy năm đó bản thân Cố Khải Châu ăn mì gói để tiết kiệm từng đồng, đủ để quay phim, căn bản chẳng quan tâm đến mấy việc này, đến khi đã ổn định được sự nghiệp thì ván đã đóng thuyền, ông cũng không biết làm sao giải thích rõ ràng rằng mình không mồ côi nhưng do là mình không bao giờ về nhà thôi, chuyện này cứ kéo dài từ đó đến bây giờ.

Ngay đến lễ kết hôn của ông và Úc Lan cũng là kiểu hôn nhân du lịch, không phải hôn lễ theo kiểu truyền thống, đương nhiên không cần người nhà ông ra mặt.

Cho nên đến tận bây giờ chẳng ai biết rõ về gia thế của Cố Khải Châu cả.

Nhưng từ năm mười tám tuổi đến nay, bản thân Cố Khải Châu cũng dần quen với cuộc sống như bây giờ.

Trong phòng hòa nhạc, tâm tình hai cha con hoàn toàn trái ngược nhau, cho đến lúc Cố Diệu Diệu bước lên sân khấu, hai người mới dần tập trung hết sự chú ý đặt trên người cô gái nhỏ đó.

"Ông ơi, ông ơi, ông nhìn kìa!"

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của lão Cố, bé kích động giật giật.

"Đó kìa! Đó là chị con đấy! Đẹp quá đi! Vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu!"

Xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật... nhưng nhìn sao cũng không thấy đáng yêu chút nào.

Lão Cố nhìn đứa cháu gái khác của mình, trong mắt ông hiện lên một vài phần tán thưởng.

Trong vòng thi ngày hôm qua ông cũng đã gặp qua, hình như tính cách của cô và Cố Khải Châu không giống nhau mấy, có vẻ giống đứa con dâu ông chưa từng gặp mặt kia hơn.

Nếu không phải ông đã biết Cố Khải Châu còn có một người vợ đã mất, ông chắc chắn cho rằng đứa trẻ này cũng là do Úc Lan sinh ra.

Ánh đèn trên sân khấu tập trung vào trung tâm, cô bé chín tuổi hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực kéo đàn, hòa cùng với tiếng đàn dương cầm của nhạc sĩ thính phòng, âm thanh từ violin trong trẻo, rực rỡ do bàn tay cô tạo ra.

Đây là năng lượng mà cô đã tích lũy được từ kiếp trước.

Bao nhiêu hận thù cùng với không cam lòng tích tụ từ đời trước thì qua kiếp này cô từng ngày cho đi, từ dòng nước ấm áp nay hình thành nên một loại tình cảm hiền từ sâu sắc.

Cảm xúc này thật khó để bày tỏ, nhưng qua tiếng đàn của cô, mọi người chắc dễ dàng cảm nhận được.

Mỗi một nốt nhạc đều là những suy nghĩ trong lòng của cô.

Màn trình diễn kết thúc.

Cả hội trường đều vỗ tay.

Mặc dù Cố Diệu Diệu tuổi đời còn trẻ, nên kỹ thuật của cô có chút hạn chế, nhưng những nhà phê bình âm nhạc hàng đầu này lại dễ dàng cảm nhận được từng suy tư mà cô gửi gắm vào, nó còn khó hơn kỹ thuật nữa.

Tiếng đàn mang theo từng dòng cảm xúc như giọng hát vậy, đều rất dễ đi thẳng vào lòng người.

Không chút nghi ngờ, Cố Diệu Diệu giành được số điểm cao nhất, cư nhiên đứng vị thứ nhất trong tổ thiếu niên.

Lão Cố nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ vỗ đến đỏ bừng của U U, dường như ông cũng bị nhiễm theo, vỗ tay có chút mạnh hơn bình thường.

"Con bé nên được rèn luyện với giáo viên violin giỏi nhất và phải vào được học viện âm nhạc tốt nhất trên thế giới này."

U U rưng rưng nước mắt vội gật đầu: "Đúng vậy! Con cũng hy vọng chị ấy có thể đỗ vào học viện âm nhạc tốt nhất!"

Thư ký đứng bên cạnh lão Cố cười cười.

Chủ tịch Cố nói "con bé nên có" cũng có nghĩa là "con bé có thể có".

Hình như đứa nhỏ trước mặt còn không biết ông nội của bé có năng lực lớn nhất chính là có tiền.

Vòng chung kết kết thúc, Cố Diệu Diệu mới chín tuổi đã giành giải quán quân cuộc thi violin cho thiếu niên quốc tế, khó tránh khỏi bị một đám người truyền thông vây quanh phỏng vấn, U U cũng sốt ruột đi gặp chị, bé vừa rời khỏi chỗ ngồi, khẩn trương nói lời tạm biệt với ông:

"Ông ơi, con đi gặp chị đây! Lần sau gặp lại ạ! À, đúng rồi, ông họ gì vậy ạ?"

"Ông họ Cố."

"Oa thật trùng hợp!" U U vui vẻ nói: "Con cũng họ Cố! Chúng ta thật có duyên, chắc chắn con với ông sẽ gặp lại nhau!"

Lão Cố mỉm cười: "Thật sự rất có duyên."

Quá là có duyên ấy chứ, bố của ba bé là ông mà.

Kinh ngạc không, bất ngờ không?

U U chắc nghe xong cũng không ngoại lệ, bởi vì hiện tại bé căn bản không nghĩ đến vấn đề này.

Bé nhảy nhót chạy xuống lầu, khán giả dưới sân khấu cũng dần rời đi, còn lại đều là người nhà của thí sinh, lúc này đây, U U liếc một cái đã nhận ra Cố Khải Châu rồi, lập tức nhào vào trong lồng ngực ông: "Ba, lần này chắc chắn con không nhận nhầm người!"

Cố Khải Châu cười nói: "Sao lại là lần này? Trước đây con nhìn nhầm ba rồi à?"

"Hi hi, đó là vì ba với ông ấy rất giống nhau mà!" U U nhịn không được mà kể: "Hơn nữa hình như ông ấy định mở phòng hòa nhạc đấy ạ, ông ấy có nhiều tiền lắm nha, vé VIP đều là do ông ấy mua hết đó ạ!"

Úc Lan nghi hoặc: "Ông ấy mua hết? Vậy sao Diệu Diệu lại rút được trúng thưởng?"

U U sửng sốt, bé chẳng hề nghĩ đến chuyện này, điều này ngược lại làm bé suy nghĩ.

"Nhưng, nhưng ông ấy thật sự là người tốt, ông ấy không phải người xấu, con nói ông ấy ông nội con qua đời rồi, ông ấy còn gửi lời nén bi thương cho ba nữa mà."

Vừa nghe nén bi thương, lông tơ sau lưng Cố Khải Châu dựng thẳng hết lên, nghe thế nào cũng thấy lạ lạ.

"Ông, ông, ông lão này thật tinh tế, cái này, chuyện này, ba, ba, chúng ta đừng đề cập đến chuyện nén bi thương nữa, hình như bên kia Diệu Diệu sắp phỏng vấn rồi đó, chúng ta đi nào..."

U U nghiêng đầu nhìn Cố Khải Châu.

"Sao ba nói chuyện vấp vậy."

"Ông ấy khẩn trương đều vậy."

Úc Lan híp mắt, cảm giác Cố Khải Châu có chút khác thường.

"Gần đây anh bị sao vậy? Nhắc đến ba, anh căng thẳng, khẩn trương cái gì? Có gì giấu em đúng không? Cố Khải Châu, hai năm trước em đã ký đơn ly hôn nhưng để trong két sắt đấy, anh như thế có phải muốn em bắt ép anh ký vào không?"

Cố Khải Châu sao chịu nổi đe dọa, lập tức lắc đầu: "Không, anh không muốn, đơn ly hôn ở đâu rồi? Quay về anh sẽ ném nó đi, tờ giấy này không cần được cất giữ thế..."

Trong lúc Cố Khải Châu quay lưng về phía cầu thang vẫn đang lải nhải, tầm mắt của Úc Lan và Thẩm Tịch Xuyên đều nhìn về phía sau Cố Khải Châu.

Một ông lão mặc tây trang thẳng tắp, khí thế bức người chậm rãi bước đến, sau lưng ông còn có một thư ký đi theo, thêm vào đó còn có ba vệ sĩ mang kính râm trang bị bộ đàm đầy đủ.

Một đám người tiến đến, khí thế nghiêm nghị làm mọi người tự động tránh đường.

Cố Khải Châu thấy mặt Úc Lan và Thẩm Tịch Xuyên đều lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn, vừa thấy, cả người ông nhất thời cứng đơ, máu chảy ngược, trong đầu nổ tung ầm ầm.

"Ông Cố...!"

Chỉ có mình U U chẳng sợ mà nhào vào lòng ông lão phía sau có đám vệ sĩ bảo vệ, vô cùng hưng phấn đưa ông đến giới thiệu với Cố Khải Châu.

"Ba! Đây là ông mà lúc nãy con nói nè! Ba xem xem! Nhìn rất giống ba mà đúng không!?"

Úc Lan và Thẩm Tịch Xuyên khiếp sợ nhìn, hai người này thật sự giống nhau.

Người trước mặt này...

Đây không phải người giàu nhất nước mình Cố Hồng Quân sao!??

Mà Cố Khải Châu lâu ngày xa cách chưa gặp bố của mình cũng ngây ra như phỗng, trong lúc nhất thời mà hoài nghi mình đang mơ chăng.

Hai người mắt nhìn nhau, bỗng nhiên thấy Cố Hồng Quân giật giật khóe miệng, châm chọc mỉa mai: "Nghe nói, con đồn khắp nơi ta đã chết rồi?"1

Cố Khải Châu:...Ba không chết, mà con đây mới là người chết ngay tại chỗ này.

6/6/2022