Nghe vậy, những người trong phòng đều đứng hình mất vài giây.
Bạch Doanh Thần bỗng chau mày.

Thái Bình Dương là đại dương lớn, việc gặp những vấn đề thế này là điều rất bình thường.

Tuy nhiên, khu vực mà Bạch Doanh Thần chọn để di chuyển là khu vực an toàn và cũng đã qua kiểm định, nhưng sao vẫn gặp hiện tượng này?
"Rầm!" Một lần nữa, con thuyền bị va chạm mạnh.

Bạch Doanh Thần căn dặn Trịnh Thiên điều khiển thuyền cho cẩn thận rồi sau đó yêu cầu Swan tra cứu hệ thống để giúp anh vài việc.
...
Đứng trên ban công, Bạch Doanh Thần thận trọng quan sát bề mặt nước biển, sau đó liền quăng một con chip ghi lại hình ảnh xuống đó.

Trải qua vài phút đồng hồ, xung quanh du thuyền của Bạch Doanh Thần vẫn chưa xảy ra hiện tượng gì, anh quay đầu nhìn Swan, hỏi:"Số lượng?"
Swan nhanh tay đánh máy, dòng chữ xanh đỏ khó hiểu liên tục chạy trên màn hình, kèm theo đó là một hình ảnh đang ghi lại từ dưới lòng biển, cô ngước nhìn Bạch Doanh Thần, nhíu mày nói:"Chỉ có một."
Đứng xung quanh Bạch Doanh Thần và Đường Hân là những vệ sĩ trung thành và được huấn luyện cao cấp, đang nghiêm túc vác khẩu súng M60 để bảo vệ chủ lực, nhưng trung tâm là Bạch Doanh Thần.
Một người trong số đó liền cất tiếng:"Lão đại, hay là để chúng tôi trực tiếp lặn xuống kiểm tra.

Thông tin như vậy đôi lúc cũng không chính xác."
Bạch Doanh Thần trừng mắt:"Cậu nghĩ là chúng ta đang đối mặt với những kẻ tranh giành địa bàn ngoài kia sao? Dưới đó là cá mập, nếu như có bất trắc xảy ra thì chỉ có làm mồi cho chúng.

Trước tiên là lo cho mạng sống của mình trước rồi hẳn tính đến chuyện tiếp theo, đừng có hành động liều lĩnh."
Hắn ta biết, Bạch thiếu rất quan tâm đ ến tính mạng của anh em, nên khi nghe anh nói vậy, hắn không còn ý kiến nữa, liền cuối đầu rồi lùi ra.
Bạch Doanh Thần liếc nhìn Trịnh Mặc:"Mang nguyên liệu sống đến đây!"
Ngay sau đó, Trịnh Mặc liền đem đến đưa cho Bạch Doanh Thần hai đến ba dây thịt sống.

Sau khi đã có nguyên liệu, Bạch Doanh Thần xoay người nhìn xuống mặt biển, nhíu mày quan sát một lúc lâu rồi mới quyết định ném xuống.
"Đưa súng!" Bạch Doanh Thần đưa tay ra, nhận lấy khẩu súng điện loại mạnh từ một hạ thủ.
Loại đạn trong khẩu súng này là loại đạn di động, thuộc một trong những vũ khí tân tiến nhất thời đại mà Bạch Doanh Thần đã chế tạo ra.

Trước khi sử dụng, Swan đã kết nối laptop của mình với loại đạn này.

Một khi đạn đã trúng được mục tiêu, chỉ cần Swan kích hoạt thì viên đạn sẽ lập tức phát nổ và gây sát thương diện rộng.
Sau khi Bạch Doanh Thần ném miếng thịt còn tươi xuống mặt nước, anh đưa mắt quan sát kỹ càng.

Quả thật, khi tiếp xúc với mùi tanh của thịt sống, sinh vật đó chuyển động quây quanh và nhanh chóng đớp lấy.

Nhìn con cá mập này nó quá to lớn, biểu hiện thèm khát này đoán chắc nó cũng đã nhịn đói khoảng chừng ba ngày.

Nhiều người đứng trên thuyền quan sát được cũng có hơi giật mình lo lắng.
Tuy nhiên, đi theo Bạch Doanh Thần đã lâu, sinh tử không biết bao nhiêu lần, những việc cỏn con này chưa là gì, chỉ cần Bạch Doanh Thần cần, cả cái mạng này họ cũng không tiếc.
Đường Hân đứng cạnh Thẩm Gia Tuyết, nhìn biểu hiện của cô khá lo âu, cô cất tiếng an ủi:"Thẩm tiểu thư, cô đừng lo, Bạch Doanh Thần nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Thẩm Gia Tuyết biết Đường Hân đang có ý tốt, nhưng việc cô đang lo lắng hiện tại không phải là lo lắng cho bản thân mình mà sự thật là cô đang quan tâm đ ến an nguy của Bạch Doanh Thần.

Mong rằng anh ấy sẽ không làm điều dại dột.
Nói chuyện xong với Thẩm Gia Tuyết, Đường Hân đi tới đứng bên cạnh của Bạch Doanh Thần, cùng anh quan sát tình hình.
"Bạch Doanh Thần, anh có cảm thấy điều gì đó rất lạ ở đây không?"
Bạch Doanh Thần khẽ chau mày, theo lời nói của Đường Hân, anh đảo mắt nhìn ra xa.
Mặt trời thoát ra khỏi những tầng mây, mang ánh nắng chói chang phủ xuống mặt đại dương rộng lớn.

Bạch Doanh Thần khẽ nheo mắt để tránh ánh nắng kia.

Việc này đi quá xa với suy nghĩ của Bạch Doanh Thần.
Thái Bình Dương là đại dương có diện tích lớn nhất trên thế giới, nghe qua cái tên Thái Bình không có nghĩa là đại dương này lúc nào cũng yên bình, mưa thuận gió hòa.

Mà sự thật là Thái Bình Dương là một trong năm đại dương "hung dữ" nhất và gây ra nhiều thiệt hại nhất.
Bạch Doanh Thần khẽ hít sâu một hơi, đảo tròng suy nghĩ một lát rồi lệnh cho Trịnh Thiên nhanh chóng điều khiển thuyền vào đất liền gần vị trí hiện tại nhất.

Nhưng có lẽ, con cá mập bị bỏ đói dưới thuyền này không cho phép, thuyền di chuyển đến đâu, nó di chuyển đến đó, một giây cũng không buông tha.

"Lui ra!"
Chiếc thuyền di chuyển với tốc độ nhanh hơn bình thường, Bạch Doanh Thần đẩy Đường Hân ra một khoảng cách đủ an toàn, sau đó cầm nguyên liệu còn lại ném lên cao.
Khoảnh khắc nhìn thấy con cá mập di chuyển, Bạch Doanh Thần nâng khẩu súng lên, hướng họng xuống mặt biển, nheo mắt nhìn vào ống ngắm.
Qua vài giây quan sát, Bạch Doanh Thần nổ súng.

Lập tức một viên đạn màu đỏ phát sáng tựa như tia laze phóng nhanh từ họng súng xuống dưới lòng biển, ghim thẳng vào người con cá mập đó.
Sau khi đã nhận được tín hiệu trúng được mục tiêu, Swan liền kích hoạt để viên đạn phát nổ diện rộng.
Dưới lòng biển, con cá mập đớp lấy miếng mồi thì cũng là lúc nó bị trúng đạn, và khi bị cho nổ như vậy, con cá mập giật mạnh, sau đó giãy dụa như thể rất đau đớn, một lát sau, dường như nội tạng của nó đã vỡ nát toàn bộ, con cá nhẹ tựa như tơ nhô lên mặt nước trong tư thế bất động.

Tuy nhiên, xung quanh mặt biển không hề có chút máu nào.

Đây cũng chính là một trong những điểm đặc biệt trong phát minh của Bạch Doanh Thần.
Nhịp tim của con cá mập trên thiết bị của Swan cho thấy đã ngừng đập, Swan kiểm tra lại một lần nữa để đảm bảo không còn nguy hiểm nào xung quanh nữa, khi đó, đám thuộc hạ của Bạch Doanh Thần mới dám lặn xuống để kéo xác cá mập đi.
Trời cũng sắp về chiều, không gian vẫn yên ắng, tĩnh mịch đến lạ thường, Bạch Doanh Thần lên tiếng hỏi:"Còn bao lâu nữa mới tới bờ?"
Trịnh Thiên nhanh chóng đáp:"Hơn hai trăm kilometer nữa."
Trịnh Thiên làm nhiệm vụ lái thuyền về nơi an toàn, còn Swan thì tiếp tục đánh máy để tìm ra hướng đi của cơn bão.
Vừa đánh máy, Swan vừa nói:"Xem ra cơn bão này không hề nhẹ đâu, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
Nghe nói vậy, những người trên thuyền trở nên hoảng loạn, nếu như rơi giữa đại dương mênh mông này thì chỉ có một kết cục, đó là làm mồi cho cá..